- Hối hận, tao mở mắt lớn ra nhìn xem mày làm sao để tao phải hối hận!
Hàn Tuấn Tú mặt mày dữ tợn hét, ngón trỏ để ngay cò súng, chỉ cần bóp nhẹ là đạn nhả ra.
Mọi sự coi như đã an bài, hắn nhìn sang tiểu mỹ nữ cảnh sát bên cạnh, ánh mắt thập phần điên cuồng nói:
- Trinh Lan, cho cô tận mắt chứng kiến bạn trai cô chết dưới khẩu súng của tôi như thế nào. Sau đó, tôi sẽ giúp hai người đoàn tụ.
- Lèm bèm những lời thật vô nghĩa.
Hướng Nhật phun ra một câu, "lĩnh vực" trong nháy mắt triển khai, khống chế đối phương từ đầu đến đuôi, ngay cả tóc cũng không thể lay động. Nói thật, lưu manh chờ Hàn Tuấn Tú nổ súng, hắn muốn thử ở khoảng cách gần như vầy có thể biểu diễn màn tay không bắt đạn giống như lúc trong bao sương hay không. Nhưng thằng nhóc này chẳng thức thời chút nào, bắn khẩu súng mà lề mề quá sức làm lưu manh cụt mất cái hứng chơi trò mèo vờn chuột.
- Cho mày cơ hội nổ súng lại không biết quý trọng, vậy còn cầm súng làm gì?
Hướng Nhật làm bộ ra vẻ bất đắc dĩ tay chậm rãi cầm lấy khẩu súng trong tay Hàn Tuấn Tú, giống như bạn già lâu năm muốn mượn khẩu súng, vô cùng thoải mái.
Hàn Tuấn Tú hết sức sợ hãi, hắn phát hiện bản thân không thể di động, ngay cả miệng cũng không thốt ra lời, chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn đối phương lấy đi vũ khí duy nhất của mình.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát cũng đã một lần trải qua kinh nghiệm khủng bố thân thể không thể nhúc nhích, miệng không thể nói chuyện, cho nên nàng biết rõ chuyện gì đang xảy ra, đây chính là tác phẩm của nam nhân bên cạnh đang thi triển đặc dị công năng làm người khác không thể động đậy.
Tên tóc đuôi ngựa đứng phía sau mặt đực ra mơ mơ hồ hồ, tên Hàn Tuấn Tú này lúc nãy la hét ầm ĩ thật lợi hại quá sức, hóa ra lại là thằng chết nhát, đếch dám nổ súng.
Hướng Nhật ngắm nghía khẩu súng cầm trong tay giống như con nít thưởng thức một món đồ chơi mới, sau đó nhìn sang Hàn Tuấn Tú nói:
- Có phải mày đang cảm thấy không thể động đậy đúng không?
Cổ họng Hàn Tuấn Tú ọc ọc vài tiếng, nghe Hướng Nhật hỏi tiếng ọc ọc không những không ngừng lại mà còn tăng lên
- Không cần phải phản đối, chuyện phải làm tao sẽ làm.
Hướng Nhật không biết đối phương muốn nói gì, nhưng hắn cảm thấy cần phải giải thích một chút:
- Bây giờ mày đã biết tao dựa vào cái gì mà dám vạch trần thân phận của mày chứ? Bởi vì trong mắt tao, mày chỉ là con kiến tao có thể bóp chết bất cứ lúc nào.
Trong lời nói Hướng Nhật chưa từng tỏ ra kiêu ngạo quá mức, nhưng giọng nói đều đều thản nhiên lại tạo ra một áp lực lớn cho đối phương, bởi vì điều này cho thấy một sự tự tin tuyệt đối, không cần phải oang oang lớn tiếng để tỏ ra sự lợi hại nguy hiểm của bản thân.
Cầm khẩu súng trong tay chơi chơi một hồi, Hướng Nhật có vẻ rất thích thú, đột nhiên hắn lấy một tay bịt họng súng, tay kia bóp cò. Tiểu mỹ nữ cảnh sát cùng tên tóc cột đuôi ngựa ở bên cạnh không kịp la, chỉ nghe "đùng đùng đùng" liên tục mấy tiếng đạn nổ.
Tiếng nhạc DJ ở hộp đêm ầm ĩ, hơn nữa trên sân khấu màn thoát vũ y đang tới thời điểm mấu chốt, tiếng người ồn ào kinh khủng, đương nhiên không một ai nghe được tiếng súng nổ.
Khách ở mấy bàn xung quanh gần đó có nghe một ít tiếng vang nhưng cũng chỉ cho là có người cố ý gây ra, chẳng thèm để ý đến.
- Hướng tiên sinh...
Tên tóc đuôi ngựa khẩn trương kêu lên, mới vừa rồi hắn đúng là sợ quá la hoảng, Hướng tiên sinh mặc dù có "kungfu Trung Quốc" có thể tay không bắt đạn, nhưng cái này là tay không bịt nòng súng cản đạn. Tay không bắt đạn cần nhanh nhạy, nhưng cản đạn thì cần phải da cực thô thịt cực dày. Hiển nhiên, hắn chưa từng thấy ai trên thế giới này có da thịt dày đến độ ngay cả đạn bắn cũng không lủng, cho nên hắn nghi không biết Hướng tiên sinh có mắc phải chứng bệnh có sở thích tự ngược đãi bản thân hay không.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát vẻ mặt cũng lo lắng, nàng đã thấy qua lưu manh biểu diễn dị năng bay trên không, hay làm người khác không thể nhúc nhích và không thể mở miệng nói chuyện, nhưng dị năng lấy tay không chắn đạn thì chưa từng chứng kiến qua.
Đây là Hướng Nhật cố ý khè người, hắn cười cười mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay mấy viên đạn không còn hình dạng của viên đạn bằng kim loại nữa.
Hai người đang lo lắng ở bên cạnh lưu manh không dám tin vào mắt mình, còn Hàn Tuấn Tú thì trợn mắt há mồm, thất vọng đứng yên như pho tượng.
Hướng Nhật vẫn chưa xong, tay cầm khẩu súng ru-lô dùng sức bẻ cong, khẩu súng bị Hướng Nhật dễ dàng bẻ cong rồi vo thành một cục kim loại tròn giống như cục mì vắt tròn tròng, hắn làm việc đó so với việc con nít vo đất sét nhão còn dễ dàng hơn.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát mắt trợn tròn mở lớn, so với mắt trâu còn lớn hơn. Hướng Nhật dám cam đoan từ lúc chào đời tới giờ nàng chưa bao giờ trợn mắt to như vậy. Nàng không tin vào mắt mình, cầm lấy quả cầu bằng kim loại Hướng Nhật đặt trên bàn, đập đập mặt bàn phát ra tiếng cốc cốc, đúng là tiếng kim loại.
Nàng lại cầm bàn tay Hướng Nhật săm soi, thấy không khác gì tay người dân bản xứ, lại cầm lấy tay kia của hắn kiểm tra, mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Vẻ mặt nàng chuyển sang phân vân như không tìm ra được lời giải thích thỏa đáng, nếu giả sử nàng biết phẫu thuật, nàng dám đè lưu manh ra mổ xẻ một phen.
Tên tóc đuôi ngựa thì cuồng nhiệt, tuy nhiên hắn không có cái gan lớn như tiểu mỹ nữ cảnh sát sờ sờ tay Hướng Nhật. Hơn nữa, tuy đã chứng kiến một lần màn Hướng tiên sinh biểu diễn tay không bóp nhão súng, hắn còn khống chế được bản thân, nhưng lần thứ hai được chứng kiến, hắn thật sự quá sốc. "Kungfu Trung Quốc" quả thật lợi hại, không những làm cho thân thể người ta đao thương bất nhập, mà còn làm cho người ta có sức mạnh kinh người.
Hướng Nhật sở dĩ làm như vậy không phải vì hắn muốn khoe năng lực bản thân, mà chỉ muốn đả kích lòng tự tin của Hàn Tuấn Tú, làm cho thằng nhóc kia cảm nhận rõ ràng cái cảm giác thống khổ khi bị đối thủ cường đại hơn bắt nạt mà không thể trả thù, nhân tiện cho thằng nhóc kia thấy cầm súng trong tay chưa chắc là cầm được sinh mệnh của người khác, mà là ngược lại.
Tiện tay giải trừ đi "lĩnh vực", Hướng Nhật nhìn Hàn Tuấn Tú nói:
- Bây giờ mày có thể cử động và nói chuyện.
Thật ra không cần Hướng Nhật nói, Hàn Tuấn Tú biết mình đã được khôi phục tự do, bởi vì hắn bỗng nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng đi, sau đó không thể kềm chế lập tức nhũn ra ngồi phệt xuống đất.
Xem ra hắn thật sự đã bị dọa vãi cả linh hồn, hai mắt cứ nhìn chòng chọc quả cầu bằng kim loại trên bàn, rồi lại há miệng thở dốc, một câu nói cũng không ra.
Tình trạng của thằng nhóc kia nhìn quen quen làm cho Hướng Nhật nhớ tới tên cận vệ mặc âu phục ở trong bao sương mới vừa rồi, cũng vì kinh hãi quá độ, trí lực thoái hóa mất đi ít nhất là ba năm tuổi đời.
- Ha ha ha, cuối cùng tìm được rồi, thì ra là ở trong này
Mọi người đang trầm mặc đột nhiên một giọng nói đầy vẻ diễu võ dương oai cách đó không xa truyền tới.
Hướng Nhật theo hướng tiếng nói quay sang nhìn, tuy không hiểu đối phương nói gì nhưng hắn nhận ra tiếng nói đó là của ai. Quả nhiên là một tên thanh niên ăn mặc hoa hòe hoa sói đi tới, mắt Hướng Nhật không khỏi sáng lên, tìm mày hoài không ra, tự nhiên chui ra hiến thân. Tuy nhiên tên kia nhìn giống như không nhận ra lưu manh, hai mắt chỉ chòng chọc nhìn tiểu mỹ nữ cảnh sát bên cạnh lưu manh, lộ rõ bản chất bên trong lẫn bên ngoài của một tên sắc lang.
Có mười mấy tên lâu la đi theo bên cạnh tên ăn mặc lòe loẹt, nhìn y chang kiểu chuyên môn khoe mẽ ta là lão đại.
Hướng Nhật cố ý ho khan một tiếng khiến cho đối phương chú ý.
Tên thanh niên ăn mặc lòe loẹt lập tức thấy lưu manh, mặt nghi hoặc hỏi:
- Tên Trung Quốc kia, ngươi cũng ở trong này? Ngươi không phải...
Sau đó hắn như nhớ ra điều gì đó cười hắc hắc:
- À, ta biết rồi, nhất định là ngươi chọc giận lão bản rồi bị đuổi cổ ra đây.
Tên tóc đuôi ngựa ở bên cạnh lập tức phiên dịch hộ, Hướng Nhật nghe xong câu sau vừa muốn trả lời liền bị tiểu mỹ nữ cảnh sát ở bên kéo kéo, rồi ghé vào tai thấp giọng nói:
- Ta vừa mới thám thính vị trí tầng hầm ngầm thì nhìn thấy tên khốn nạn kia
Giọng nàng đầy căm giận thốt
Hướng Nhật liền nhớ tới hoàn cảnh khốn đốn của tiểu mỹ nữ cảnh sát mới vừa rồi ở trong phòng thay đồ, té ra là do tên thanh niên ăn mặc lòe loẹt này làm. Thằng khốn này có chỉ số thông minh đúng là không thể nào sánh kịp cái kiểu ăn mặc như chim công động dục lòe loẹt của hắn. Hắn biết được vị trí tầng hầm ngầm, xem ra địa vị của hắn không thấp.
Lúc trước thấy hắn khép nép, ăn nói khúm núm với tên to con có xâm hình thanh long ở cánh tay, Hướng Nhật tưởng hắn chỉ là tên tiểu lâu la vớ vẩn, không ngờ lại có thể biết được nội hình quan trọng của hộp đêm.
- Quyết Ngư, nói với hắn, hắn phải quỳ xuống nhận lỗi trước mặt vị tiểu thư này.
Hướng Nhật nói với tên tóc đuôi ngựa đang đứng bên cạnh tiểu mỹ nữ cảnh sát nói. Tên tóc đuôi ngựa nghe vậy liền không do dự phiên dịch. Lá gan của hắn bây giờ lớn hơn trước vài chục lần.
Tên thanh niên ăn mặc lòe loẹt vừa nghe liền lộ vẻ tức giận, xắn tay áo lên, muốn đánh tay đôi với Hướng Nhật. Hắn thoạt nhìn cũng có cơ bắp, có lẽ hành động này của hắn cũng là thói quen, do đó mấy tên tiểu đệ lâu la phía sau cũng không tiến lên hỗ trợ, chỉ vỗ tay huýt sáo inh ỏi, như là bơm hơi cổ vũ cho hắn.
Hướng Nhật thong thả thò ra sau lưng móc ra một vật, vật này làm cho tên ăn mặc lòe loẹt đang xông tới Hướng Nhật sợ tới mức đứng sững như trời trồng.
Vật trong tay Hướng Nhật chính là khẩu súng bạc to kềnh, hàn quang trên thân súng lóe lên làm người ta sởn tóc gáy, họng súng to đùng trông dữ tợn gấp mấy chục lần khẩu súng bình thường, tuyệt đối là vũ khí chết người.
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ