Đỉnh Cấp Lưu Manh

chương 606 : gặp tộc hút máu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trải qua một hồi ân ái nồng nhiệt, cho dù là khỏe mạnh cỡ Hướng Nhật cũng có chút uể oải rã rời, cảm giác như vừa lao động khổ sai vậy. Đương nhiên, với thân thể biến thái vốn có của hắn, cũng sẽ không biết mệt là thế nào, nhưng mấu chốt ở đây là đối phương cũng không phải người bình thường, mà là cao thủ cấp bậc công tước của bộ tộc hút máu.

Có thể nói, Lưu Phi là nữ nhân đầu tiên về phương diện trên giường miễn cưỡng có thể sánh ngang với hắn, lúc đầu Hướng Nhật còn tưởng rằng, Lưu Phi ở trong một tổ chức tà ác như số 98 đã lâu, không chừng đã sớm không còn là xử nữ. Thế nhưng khi tiến vào thân thể đối phương, Hướng Nhật rõ ràng cảm giác được một tầng trở ngại, hắn biết ngay đây là lần đầu tiên của Lưu Phi. Có điều lần đầu liền mà lại điên cuồng như vậy, Hướng Nhật chưa từng gặp qua, cặp chân thon dài mềm dẻo kinh người kia gần như kẹp chặt thắt lưng hắn đến muốn gãy luôn. May là hai người cũng không phải người bình thường , tuy nói một đêm không ngủ, nhưng tinh thần cũng không suy kém bao nhiêu.

- Lưu Phi, em không hối hận sao?

Nhìn sắc trời sáng bừng bên ngoài, Hướng Nhật bỗng nhiên có chút phiền não. Mặc dù Lưu Phi thực đã nói không cần chịu trách nhiệm, nhưng Hướng Nhật chung quy vẫn hơi áy náy, nếu đây không phải lần đầu tiên của đối phương, hắn có thể không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào, tuy nhiên sau khi biết rõ sự thực, không phải nói phủi tay cho qua là có thể cho qua được.

- Không, Jack tiên sinh, em tình nguyện, cũng vĩnh viễn sẽ không hối hận!

Lưu Phi vươn bàn tay thon mịn ra, nhẹ nhàng vuốt ve bờ ngực đầy những bắp thịt cân xứng của nam nhân, đồng thời hai mắt cũng chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, giống như đang nhìn bức tranh hoàn mỹ nhất trên thế giới này.

Hướng Nhật bị nàng nhìn đến ngượng hết cả người, lại nói tiếp, bản thân và đối phương cũng không quá quen thuộc, quan hệ giữa hai người so với người bình thường thậm chí chỉ là thân thiết hơn chút ít, nhưng mới ở chung vài nhày đã tiến tới mức độ thân mật như thế này. Cho dù da mặt hắn dày có tiếng cũng phải cảm thấy xấu hổ.

- Nhưng. . . E rằng anh không cho em được gì.

Hướng Nhật cười cay đắng, trong nhà hắn còn một đống phiền toái chưa giải quyết xong, giờ lại gây thêm cuộc tình ái mới, điều này quả thật làm hắn rất đau đầu. Hơn nữa, ân ái với Lưu Phi cũng chỉ xuất phát từ ham muôn dục vọng, về mặt cảm tình, quan hệ giữa hai người cũng không sâu sắc hơn lúc mới quen bao nhiêu.

- Jack tiên sinh.

Nghe mấy lời của Hướng Nhật, Lưu Phi chỉ cười khẽ, ngay sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập chờ mong. Thái độ của nàng đã nói rõ tất cả, nàng cũng không so đo chuyện nam nhân có thể cho nàng cái gì hay không.

- Hả?

Hướng Nhật cho rằng nàng muốn nói gì đó với mình, trong lòng có phần khẩn trương.

- Chúng ta. . . Làm thêm một lần nữa không?

Nói dứt lời, Lưu Phi đã cúi gằm mặt xuống, tuy nhiên nhìn phần cổ trắng muốt lộ ra ngoài đã nhuốm màu đỏ rực, có thể thấy nàng cần dũng khí lớn cỡ nào mới nói ra được những lời này.

- A?

Hướng Nhật gần như biến thành thằng ngốc, nhìn Lưu Phi mà có phần không dám tin, miệng lắp bắp hỏi:

- Làm, làm một lần nữa?

- Ưm.

Lưu Phi khẽ đáp một tiếng, bàn tay đặt trước ngực nam nhân trượt thẳng xuống dưới thắt lưng, đột nhiên nắm lấy bộ vị yếu hại của nam nhân.

Hướng Nhật liền run bắn người, bàn tay nhỏ bé mềm mại mang theo chút hơi lạnh phủ lên trên thần thương cứng rắn nóng như lửa, mãnh liệt như là thiên thạch đụng vào địa cầu vậy. Chút áy náy của Hướng Nhật lập tức bị vứt sang một bên, đây cũng không phải do mình muốn như vậy, mà là đối phương cố ý dụ dỗ mình.

Tiểu yêu tinh này, nàng quả thực là đang đổ dầu vào lửa!

o0o

Sau khi trải qua buổi tập thể dục buổi sáng “thảm thiết”, lưỡng bại câu thương, Lưu Phi theo 'đường cũ' quay trở về phòng mình. Đáng lẽ hai người định ân ái xong sẽ tâm sự thân mật một hồi, có điều luôn luôn có người phá hư bầu không khí xuất hiện, tỷ như tiểu nha đầu Vưu Kỳ Tử vốn chỉ sợ thiên hạ không loạn, vừa đập cửa ầm ầm, vừa lớn tiếng gọi:

- Ca ca, mau thức dậy.

Hướng Nhật vội vàng mặc y phục, mở cửa, quả nhiên là hai cô bé kia, Vưu Kỷ Tử mang vẻ mặt hờn dỗi còn Anh Tỉnh Á Mỹ có vẻ không được tự nhiên.

- Vưu Kỷ Tử , sao các em dậy sớm vậy?

- Sớm gì nữa, ca ca, giờ cũng gần 9h rồi.

Vưu Kỷ Tử vẫn mờ mờ ám ám như tối hôm qua vậy, hơn nữa thấy Hướng Nhật ăn mặc chỉnh tề, lại ỷ vào ưu thế vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, luồn đầu qua cánh tay hắn, quan sát tình huống trong phòng, khi phát hiện không có gì khác lạ, không khỏi hiếu kỳ kêu lên:

- Ơ, Lưu Phi tiểu thư không ở đây sao?

Hướng Nhật xòe 5 ngón tay nâng đầu nàng lên, vừa đẩy ra ngoài vừa cười mắng:

- Tiểu nha đầu nhìn cái gì, Lưu Phi tiểu thư không có ở đây.

- Sao lại thế? Tối hôm qua Lưu Phi tiểu thư không trở về phòng ngủ.

Vưu Kỷ Tử nhìn Hướng Nhật bằng vẻ mặt hoài nghi, rõ ràng là không tin những gì hắn nói.

Hướng Nhật vỗ vỗ trán, làm bộ như lúc này mới nhớ ra:

- A, em nói chuyện ấy hả, hôm qua khi Lưu Phi tiểu thư trở về thấy các em đang ngủ, thế là tự mình đi đặt một phòng khác.

- Thật không? Vậy Lưu Phi tiểu thư ở phòng nào, em đi xem.

Vưu Kỷ Tử vẫn không tin.

- Giờ còn sớm như vậy,không nên đi đánh thức Lưu Phi tiểu thư.

Hướng Nhật có chút chột dạ, không ngờ nha đầu này khó chơi đến vậy, hơn nữa không nể mặt nhau chút nào, cho dù đã khẳng định Lưu Phi tiểu thư ở trong phòng của mình, cũng không thể khiến mình mất mặt như vậy chứ? Xem ra phải tìm một cơ hội, giáo huấn nàng thật cẩn thận mới được.

- Hừ, gạt người là giỏi, Lưu Phi tiểu thư nhất định ở trong phòng của ca ca.

Vưu Kỷ Tử quả thực đã khẳng định chắc chắn, bởi vì Hướng Nhật cũng không nói Lưu Phi tiểu thư đặt phòng số mấy, thế càng chứng minh hắn đang nói dối.

Hướng Nhật tức giận trừng mắt với nàng một cái, nếu như bên cạnh không có Anh Tỉnh Á Mỹ, hắn thừa nhận cũng không sao, nhưng vấn đề là, có biểu muội của đồ đệ Thạch Thanh ở đây, trước mặt người nhà bên vợ, Hướng Nhật cũng không dám tùy tiện thừa nhận bản thân ở bên ngoài ngoại tình.

- Vưu Kỷ Tử đang tìm chị sao?

Đang tìm lời để nói, Lưu Phi lúc này đã thay đổi xong y phục đi từ xa lại đây. Cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn như thế, nàng thay y phục bằng cách nào, lại còn từ nơi đó đi ra, nên nhớ phòng của Lưu Phi ngay sát vách phòng của Hướng Nhật, muốn làm bộ đi từ xa tới, vậy nhất định phải đi ra từ chỗ khác. Không chừng nàng lại mượn cửa sổ làm 'mật đạo', người khác đúng là không thể ngờ được, đối với người thường mà nói, độ cao hơn 10 tầng đã đủ làm người ta khiếp đảm, nhưng đối với Lưu Phi - công tước của bộ tộc hút máu, điểm ấy cũng không làm khó được nàng.

- Lưu Phi tiểu thư?

Vưu Kỷ Tử quay đầu lại, vẻ mặt tỏ ra không thể tin được, giống như là nhìn thấy quỷ, Anh Tỉnh Á Mỹ bên cạnh nàng cũng mở to hai mắt, chỉ là biểu hiện không có khoa trương như Vưu Kỷ Tử. Hai người bọn họ thức dậy từ rất sớm, liên tục đứng canh bên ngoài cửa phòng Hướng Nhật, mục đích là để 'bắt gian'. Nhưng, hiện tại chứng cứ rành rành ngay mắt, vậy thì chuyện 'bắt gian' căn bản không có căn cứ.

- Lưu Phi tiểu thư, tối hôm qua chị ngủ một mình sao?

Vưu Kỷ Tử chung quy cũng có chút thông minh, trấn tĩnh rất nhanh, lại ra vẻ một cô gái ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

- Đúng vậy, tối hôm qua chị đặt một gian phòng mới, cũng định báo cho các em biết, nhưng thấy các em đang ngủ, nên không nói với các em.

Trên mặt Lưu Phi không lộ ra chút khác thường nào, chỉ khi liếc sang Hướng Nhật, ánh mắt mới hơi lóe sáng.

- Thì ra là như vậy.

Vưu Kỷ Tử đã hết nghi ngờ, trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười vui sướng, ôm lấy cánh tay Hướng Nhật.

- Ca ca, mau dẫn chúng em đi mua điện thoại di động.

- Giờ sao? Anh còn chưa đánh răng, chờ ta đánh răng rửa mặt xong sẽ dẫn bọn em ra ngoài.

Hướng Nhật giãy giãy hai cái, tuy nhiên công phu bám người của tiểu nha đầu cũng không tầm thường, vẫn giãy không ra.

- Hay quá, cảm ơn ca ca.

Vưu Kỷ Tử cực kì hưng phấn, trước mắt mọi người, cũng không có bất cứ e ngại gì, nhún gót chân, trực tiếp hôn lên mặt Hướng Nhật một cái thật kêu.

Hướng Nhật có chút xấu hổ, tiểu nha đầu này coi mình là gấu bông của nàng sao? Muốn hôn thì hôn à. Thừa dịp cánh tay Vưu Kỷ Tử hơi buông lỏng, Hướng Nhật giãy một cái thoát khỏi nàng, sau đó lập tức đóng cửa rồi đi đánh răng rửa mặt.

Ăn xong bữa sáng, thanh niên tóc đuôi ngựa Quyết Ngư cũng tới, nhìn thấy Hướng Nhật thì cung kính khom lưng cúi chào:

- Chào buổi sáng, Hướng tiên sinh.

- Chào buổi sáng, Quyết Ngư.

Hướng Nhật biết đấy là do tối hôm qua mình bộc lộ thân thủ, cũng không để tâm.

- Chuyện hôm qua không gây phiền toái cho đại lão bản của các vị chứ?

Nếu đã định cùng Ngô lão bản làm ăn lâu dài, Hướng Nhật cũng không muốn trở mặt với đối phương, nói thế nào thì Ngô Thế Tiến vẫn là em ruột của Ngô lão bản, hơn nữa trong đó mơ hồ còn là loại quan hệ như kiểu “phụ-tử”.

- Không hề, lão bản chúng ta còn rất cảm kích Hướng tiên sinh đã thủ hạ lưu tình.

Quyết Ngư vẫn hết sức cung kính, nam nhân trước mặt là người mạnh mẽ nhất mà hắn từng gặp, chứ không phải là một trong, đương nhiên phải đối đãi cẩn thận.

Hướng Nhật chẳng ừ hử gì cả, chỉ gật gật đầu, Ngô lão bản cũng không muốn vì một thằng em trai luôn đối địch với ông ta mà đắc tội mình, huống chi, mình coi như là đã gián tiếp trợ giúp ông ta, tiếp đó đổi giọng:

- Đúng rồi, Quyết Ngư, anh biết gần đây có cửa hàng nào bán đồ điện tử tốt nhất không?

- Ý Hướng tiên sinh là?

Quyết Ngư ngập ngừng hỏi.

- Dẫn hai muội muội của ta đi chọn điện thoại di động.

- Vậy để tôi dẫn đường đi, Hướng tiên sinh, ở Seoul này, còn không có địa phương nào mà Quyết Ngư tôi không biết.

Than niên tóc đuôi ngựa kiêu hãnh nói, hiển nhiên là hoàn toàn có khả năng đảm nhiệm công việc hướng dẫn viên du lịch này.

Đoàn người theo thanh niên tóc đuôi ngựa vừa ra khỏi cửa khách sạn, Lưu Phi bỗng dừng bước, kinh ngạc nhìn mấy nam nữ đang đi từ trước mặt tới.

- Sao vậy, Lưu Phi?

Hướng Nhật lập tức phát hiện ra vẻ khác thường của nàng, liền mở miệng hỏi.

- Là bọn hắn.

Câu trả lời Lưu Phi trả lời có phần làm cho người ta không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, hơn nữa trong giọng nói mơ hồ còn mang theo chút sợ hãi.

- Bọn hắn? Số 98?

Hướng Nhật nghĩ ngay đến một khả năng, ngoại trừ người của số 98, không có người nào khác có thể khiến Lưu Phi lộ ra biểu hiện như vậy.

Lưu Phi gật đầu, lại nhớ thực lực của mình đã tăng lên rất nhiều, mà bên cạnh còn có một nam nhân hùng mạnh bảo hộ mình, chút sợ hãi ban đầu liền tan biến, chỉ nhíu nhíu mày nhìn mấy nam nữ ở đối diện đã càng lúc càng tới gần, nàng nghĩ mãi không ra, sao bọn hắn tìm được mình cơ chứ?

Mấy thanh niên nam nữ đi từ trước mặt tới cũng nhìn thấy Lưu Phi, hơi cả kinh, ngay sau đó liền nhanh chóng bước tới, có xu thế bao vây đoàn người Hướng Nhật lại. Chẳng qua hành động của bọn hắn rất kín đáo, không gây chú ý cho thanh niên tóc đuôi ngựa đang đi trước dẫn đường.

- Những người này em đều quen sao?

Hướng Nhật thấp giọng hỏi Lưu Phi bên cạnh, nhưng ánh mắt lại đặt lên trên người mấy thanh niên nam nữ ở đối diện, nam thì anh tuấn, nữ xinh đẹp, giống như nam nữ diễn viên chính trong những bộ phim thần tượng trên TV bước ra. Tuy nhiên, bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là con mắt lấp lánh ánh sương màu đỏ nhạt cùng cặp môi đỏ thắm như dùng máu tươi bôi lên vậy. Hướng Nhật thấy thế trong lòng liền nảy ra một suy đoán.

- Bọn hắn cũng là người của bộ tộc hút máu chúng ta.

Lưu Phi thản nhiên nói, khẳng định suy đoán trong lòng Hướng Nhật.

Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio