Lái xe ra khỏi nội thành, Âu Dương Kiếm vội vàng chạy tới một xưởng may mặc quần áo của hắn, đi thẳng lên văn phòng ở lầu hai.
Hắn cảm thấy thật kỳ quái. Hắn đứng ở ngay cửa nhưng cũng không nghe thấy tiếng thét chói tai của ba người phụ nữ hay những âm thanh khác, hoàn toàn yên ắng, không một tiếng động nào, thật quái đản...
Trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác bất an, Âu Dương Kiếm đẩy cửa bước vào.
- Ahh...
Một cảnh tượng đập vào mắt làm hắn lảo đảo lạnh toát cả người. Hắn mong đợi gặp mặt ba con bé ngoại quốc nhưng lại không thấy ai ở trong đó, toàn bộ văn phòng chỉ có một đám người nằm la liệt trên mặt đất. Mà những người này hắn biết rất rõ, là đám thủ hạ đắc lực luôn thay mặt hắn giải quyết những sự vụ mà hắn không thể tự mình ra mặt.
Đám người nằm trên mặt đất thân thể vặn vẹo ở những tư thế quái dị, hiển nhiên không giống như những người bình thường còn sống. Thân thể run lên bần bật, Âu Dương Kiếm đi đến bên cạnh chỗ tên thanh niên duy nhất mặc âu phục, ngồi xổm xuống, thò tay để lên mũi tên kia coi xem hắn có còn thở hay không.
- Ối...
Hắn rụt vội tay lại, tên kia không còn tí hơi thở nào, hiển nhiên là một xác chết.
Âu Dương Kiếm trong lòng khiếp đảm, hắn không phải chưa từng thấy qua người chết, thậm chí người chết gián tiếp trong tay hắn cũng không ít, nhưng thanh niên mặc âu phục này là thủ hạ thân tín nhất của hắn, giờ cũng nằm đó mà chết... Âu Dương Kiếm chưa bao giờ có cảm giác gần kề với tử vong như vậy, giả sử nếu vừa rồi hắn cũng có mặt ở trong này, hắn có thể chịu chung số phận giống đồng bọn, nằm yên đó không một tiếng động hay không?
Đứng dậy, Âu Dương Kiếm đầu óc trống rỗng, điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến lúc này là gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng vừa mới móc điện thoại ra, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
- Ai?
Nghe tiếng mở cửa, Âu Dương Kiếm giật bắn người lao sang chỗ khác. Vừa rồi mới đứng dậy trong lúc tinh thần đang cực kỳ căng thẳng, đột nhiên lại nghe tiếng động, hắn tự nhiên có những phản ứng quá khích.
Đứng chắn ngay cửa là một nữ nhân dáng người nóng bỏng gợi cảm, đầu cắt tóc tém, nheo nheo mắt tình tứ như muốn câu hồn Âu Dương Kiếm, ánh mắt cực vì mê người.
Nếu trước đây một giờ, Âu Dương Kiếm khẳng định sẽ cảm tạ ông trời ban cho hắn một cơ hội cực kỳ may mắn, gặp được một mỹ nhân cực phẩm như vậy. Nhưng vừa rồi nhìn thấy hiện trường của một màn giết người ghê rợn, mà nữ nhân này lại xuất hiện đúng lúc như thế, hắn không dám hành động lỗ mãng...
- Ngươi là ai?
Tuy nữ nhân trước mặt tỏ ra chẳng có tí vũ lực nào, nhưng không biết vì sao Âu Dương Kiếm lại có một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
- Ta tên là Avrile.
Nữ nhân gợi cảm nóng bỏng liếm nhẹ vành môi nhỏ nhắn đỏ thẫm một cách mê người, chỉ cần một động tác nhỏ như thế đã khiến người đối diện trỗi dậy cơn dục hỏa từ tận đáy lòng.
- Ta hỏi ngươi là ai?
Âu Dương Kiếm không dám có một tí dục niệm nào trong đầu, một nữ nhân bình thường khi nhìn thấy xác người nằm đầy trên mặt đất không thể nào trấn tĩnh được như vậy, trừ phi nàng ta đã quá quen mắt với xác chết.
- Được rồi, ta là người đến để giết ngươi.
Avrile tỏ vẻ bất đắc dĩ trước mặt Âu Dương Kiếm buộc phải nói ra những lời thật không thú vị chút nào này, nhưng chợt nhớ đến khi giết được tên đàn ông bình thường trước mắt, là có thể có được thực lực hằng tha thiết mơ ước, trong lòng nàng nóng như lửa đốt, chỉ mong mau chóng xử lý đối phương.
Thoạt nhìn Avrile cũng không khác nữ nhân bình thường là bao, nhưng Âu Dương Kiếm không nghi ngờ lời nói của đối phương chút nào, hắn thậm chí đoán đám thủ hạ của mình đều do nữ nhân này giết chết.
- Là ai mướn ngươi? Ta có thể trả ngươi gấp hai... Không, gấp mười lần, chỉ cần ngươi không giết ta.
Đứng trước ngưỡng cửa sinh tử tồn vong, Âu Dương Kiếm không cần biết phải tốn bao nhiêu tiền, có nhiều tiền có ích lợi gì nếu không còn mạng, việc trọng yếu nhất bây giờ là làm sao có thể giữ được cái mạng quý này.
- Gấp mười lần?
Avrile nở nụ cười, mắt hay háy như đang trêu tức. Đương nhiên, người bình thường như Âu Dương Kiếm không thể lý giải nàng coi trọng, đáng giá cao điều gì. Dị năng giả giống như nàng, thực không thể dùng tiền để mua chuộc. Nếu nàng thật sự cần tiền, có cả đống người sẵn sàng mang tiền đến dâng cho nàng, huống chi nàng thật sự không cần cái vật ngoài thân gọi là tiền này.
- Một trăm lần, một ngàn lần cũng được...
Âu Dương Kiếm gần như phát cuồng ra giá.
Nụ cười của Avrile càng thêm sáng lạn, giống như một đóa anh túc xinh đẹp:
- Ta không cần tiền, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng.
- ... Đừng qua đây!
Nhìn đối phương đang chầm chậm từng bước từng bước đi về phía mình, Âu Dương Kiếm hoàn toàn phát cuồng, cũng không biết lấy khí lực đâu ra, đột nhiên chộp lấy cái ghế dựa bên cạnh, dốc hết sức đập sang Avrile.
- Rắc, rắc...
Âu Dương Kiếm nện xong, cả người lảo đảo về phía trước vài bước, chân ghế dựa đập xuống mặt đất làm cho cánh tay hắn run lên từng hồi. Ngay lúc hắn đang chuẩn bị nắm cái ghế dựa để đập tiếp, cánh tay hắn cảm thấy đau nhói, cái ghế dựa rơi xuống đất.
Âu Dương Kiếm còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì sao cái ghế dựa lại rơi xuống đất dễ dàng như thế? Hắn thò tay quơ quơ cái ghế, lại phát hiện cánh tay mình tự nhiên ngắn còn một khúc, cúi đầu nhìn xuống, một cánh tay bị cắt đứt nằm chỏng trơ trên mặt đất, đó là...
Một cơn đau kịch liệt ập tới, Âu Dương Kiếm hét thảm một tiếng, tiếng thét kinh thiên động địa.
- Ngươi la hét ầm ĩ quá!
Avrile vẫn không thèm liếc nhìn cánh tay cụt một cái, chuyện này đối với nàng chỉ là chuyện trẻ con, nàng từng nhìn thấy tình trạng thảm hại hơn như vầy nhiều.
Một bàn tay vung lên, tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Âu Dương Kiếm đột nhiên im bặt một cách quái đản, giống như có một bàn tay vô hình giữ rịt môi trên môi dưới của hắn, làm cho hắn chỉ có thể phát ra tiếng ọc ọc.
Nhưng lúc hắn gần phát ra được vài tiếng nghẹn ngào, cả người liền mềm oặt ngã xuống, chết không kịp nhắm mắt, đồng tử hai mắt dần dần dại đi.
Avrile rút bàn tay đang phát ra ánh đỏ lại, vuốt vuốt mấy nếp quần áo bị nhăn do vừa rồi tránh né cái ghế dựa của Âu Dương Kiếm đập qua, bước ra khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Ngoài cửa một đôi nam nữ đứng chờ, nhìn thấy nàng đi ra, người nam hỏi:
- Đã giải quyết?
- Ừ.
Avrile gật đầu, khi ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt ôn nhu của nam nhân kia, sắc mặt của nàng mới hơi hơi dịu xuống.
- Chúng ta quay về, nhân tiện thông báo cho tiểu tử kia một tiếng.
oIo
- Fred tiên sinh, cám ơn anh đã đưa chúng tôi ra tới sân bay.
Tại sân bay quốc tế Incheon, South Korea, một chiếc xe taxi đỗ lại, Alice lịch sự cảm tạ Ulster.
- Alice tiểu thư, cô khách sáo quá, đây là việc tôi phải làm.
Trong lúc đưa ba cô gái ra sân bay, Ulster mới biết tên của Alice.
- Làm xong việc này, anh ắt phải đi về phải không?
Lucy ở bên cạnh đã muốn đuổi người. Trên thực tế, đây là nàng đang giận cá chém thớt, nàng không có ấn tượng tốt với tên bạn trai của Alice, vì thế đối với người của hắn tự nhiên nàng cũng không có cảm tình gì, cho dù đối phương vừa mới cứu mạng mình. Hơn nữa, bây giờ đã ra đến sân bay, tuy không biết đám bắt cóc các nàng khi nãy có còn đồng đảng hay không, nhưng nơi này là sân bay quốc tế, cho dù đối phương có một ngàn lá gan cũng không dám làm gì xằng bậy ở đây.
Ulster chỉ biết cười khổ, mỹ nữ da đen trước mặt thật dữ dằn quá sức, nếu không phải đối phương có quan hệ với chấp năng giả kia, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô nàng như vậy. Đương nhiên, đối với mỹ nữ hắn sẽ không ra tay độc ác, nhưng ít ra tay chân cũng không bị gò bó như bây giờ.
Ulster chuẩn bị rời đi, hắn có cùng suy nghĩ như Lucy, ở trong sân bay, sẽ không có những tên vô pháp vô thiên lộng hành.
- Ồ, Alice, nhìn thấy được mấy cô thật sự mừng quá. Ở Khách sạn tìm không thấy mấy cô, gọi điện thoại thì không ai bắt, các cô đi đâu vậy?
Một người đàn ông da trắng khoảng 40 tuổi vội vã đi lại đón, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, nhất là sau khi nhìn thấy Alice.
Nàng vốn đang không việc gì nhưng khi nhìn thấy vẻ kích động trên mặt người đàn ông da trắng liền trở nên cau có.
- Wharton tiên sinh.
Ba người Alice vội vàng lịch sự chào hỏi, trên thực tế, lúc các nàng đi ra ngoài mua sắm, đã ngầm thỏa thuận với nhau cùng tắt điện thoại, sợ khả năng người đàn ông da trắng này có thể gọi quấy nhiễu, làm cho các nàng tụt hứng lúc đi dạo phố.
Người đàn ông da trắng hiển nhiên không ý thức được sự đáng ghét của mình, còn tự cảm thấy mình rất hấp dẫn, dang hai tay ra chuẩn bị ôm Alice.
Ulster đột nhiên tiến lên vài bước, đứng ngăn trước mặt người đàn ông da trắng.
Người đàn ông da trắng khựng lại một chút, lúc này mới chú ý bên cạnh ba người Alice còn có một tên tóc xanh quái dị, tức thì giận tái mặt quát:
- Ngươi là ai?
- Ta là vệ sĩ của vị tiểu thư này.
Ulster chỉ sang Alice nói, đối với việc người đàn ông da trắng đột nhiên xuất hiện cảm thấy thực khó chịu, lão gia hỏa này, hiển nhiên là đang ve vãn tiểu thư Alice. Ulster làm sao để cho lão ta thực hiện được kế hoạch? Phải nhớ rằng, tiểu thư Alice có thể là bạn gái của vị chấp năng giả cường đại kia, lão già dê mắc dịch này cũng không xứng xách giày cho nàng.
- Ngươi muốn làm gì? Mau tránh ra!
Người đàn ông da trắng hiển nhiên đã nổi giận, cho dù là vệ sĩ, cũng không thể can thiệp việc tự do yêu đương của ông ta.
- Ta hy vọng ngươi có thể đứng cách vị tiểu thư này xa xa một chút.
Ulsters lấy giọng kẻ cả nói, đáng tiếc nơi này là sân bay, nếu đổi lại ở một nơi hẻo lánh nào đó, hắn có thể đã làm thịt lão già mắc dịch này.
- Ngươi lấy thân phận gì? Dựa vào cái gì mà dám nói với ta như thế? Nếu ta nói ngươi không tránh ra, ta sẽ gọi bảo vệ.
Người đàn ông da trắng thực đã tức giận không thể kìm được. Đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải tình huống như thế, nhất là ở trước mặt nữ nhân ông ta đang theo đuổi.
Alice tuy bất mãn khi bị viên phi công trưởng Wharton quấy rầy, nhưng nói gì thì nói đối phương cũng là thượng cấp, nàng tiến lên một bước nói:
- Fred tiên sinh, nhờ anh quay trở lại chuyển lời với Jack, tôi sẽ chờ anh ấy làm xong công việc rồi tới tìm tôi.
- Được, tiểu thư Alice.
Ulster đương nhiên hiểu Alice không muốn hắn và lão già dê mắc dịch kia cãi nhau, cho nên hắn cũng không muốn cùng lão ta tiếp tục so đo, nhưng vẫn buông một câu cảnh cáo:
- Hừ, tốt nhất là cách xa tiểu thư Alice một chút, bằng không...
Ulster nói không dứt câu, liền xoay người rời đi.
- Thật là đồ mất dạy!
Người đàn ông da trắng nhìn chằm chằm dáng Ulster bỏ đi, tức giận mắng đổng theo một câu, tiếp theo quay lại hỏi:
- Alice, mấy cô đã đi đâu? Còn có Jack gì gì đó, chuyện gì đã xảy ra?
- Thật đúng là khéo, vừa rồi lúc đi dạo phố lại gặp được bạn trai của Alice.
Lucy ở một bên giải thích, đương nhiên, nàng cũng có ý giải vây cho bạn mình thoát khỏi sự quấy rầy của đối phương, tuy lúc trước nàng có khuyên Alice nên làm bạn với phi công trưởng Wharton này, nhưng đó chỉ là lời trêu chọc, không phải là lời khuyên thật lòng.
- Bạn trai Alice?
Người đàn ông da trắng sửng sốt, nhưng nháy mắt mặt xụ xuống một đống. Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ