Đỉnh Cấp Lưu Manh

chương 626 : ngẫu nhiên gặp mặt ở đại sảnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Jack, em vẫn sợ.

Rời khỏi khách sạn ở gần sân bay, Alice vẫn còn chút khủng hoảng, nắm cánh tay Hướng Nhật không chịu buông ra. Đêm nay nàng chứng kiến hết thảy sự việc, thật sự đã vượt quá sự tưởng tượng của nàng.

Lucy và Marsh đi theo ở phía sau, hai nàng cũng bị chuyện đêm nay dọa cho sợ hãi, cho nên cũng không mở miệng nói chuyện.

Lưu Phi vẫn như bình thường, tự giác yên lặng đi theo một bên, nhưng khi nhìn thấy Alice ôm cánh tay Hướng Nhật, mắt toát ra vẻ hâm mộ. Nàng tự hỏi lòng không biết khi nào thì nàng cũng có thể giống đối phương, quanh minh chính đại ôm Hướng Nhật xuất hiện trước mặt người khác?

- Không có việc gì nữa đâu, Alice, tất cả đều đã qua!

Hướng Nhật nhẹ nhàng khuyên giải an ủi. Thật ra đối với tình cảnh ngay lúc này, hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên, bởi vì bên cạnh còn có Lưu Phi. Mặc dù hai người cũng chưa xác định quan hệ tình cảm, nhưng hai người đã có quan hệ xác thịt là sự thật, cho nên dọc theo đường đi, hắn không dám đối mặt với Lưu Phi.

- Alice, ngày mai phi cơ sẽ sửa xong phải không?

Hướng Nhật lập tức đổi đề tài.

Mặt Alice chợt tối sầm lại, nàng kéo kéo rồi nắm chặt bàn tay Hướng Nhật:

- Jack, anh thật mong muốn em rời đi sớm như vậy à?

Hướng Nhật á khẩu, hắn không ngờ Alice lại có thể hỏi trắng ra như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.

- Tiểu thư Alice, cô hiểu lầm rồi, Jack tiên sinh vì lo lắng cho an toàn của cô nên mới hỏi như vậy.

Lưu Phi nãy giờ ở bên cạnh im hơi lặng tiếng, đột nhiên không biết ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào xen vào một câu.

- Vậy vì cái gì cô có thể ở lại?

Tuy có thể thấy được Lưu Phi và Hướng Nhật không có quan hệ tình cảm yêu đương, nhưng khi thấy đối phương xinh đẹp như vậy lại luôn ở bên cạnh bạn trai của mình, trời vốn sinh nữ nhân với bản tính nghi ngờ cảnh giác cao độ, do đó nàng không dám có chút lơi lỏng nào.

- Vì thay thế Jack tiên sinh để ý an toàn của cô.

Lưu Phi vẻ mặt bình tĩnh nói, trong giọng nói không có chút ý tứ oán giận nào. Cũng không biết cố ý hay là vô tình, khi nói xong câu đó, Lưu Phi nhìn thoáng qua lưu manh tựa hồ như không nghe được những lời này của nàng.

Alice lập tức cảm thấy ngượng vì cái bệnh ghen của mình, bản thân hình như ép người hơi quá, dù sao nàng cũng không thể vì đối phương đi theo bên cạnh Jack liền ghen bóng ghen gió lung tung. Nhưng bởi vì vừa rồi cũng đã lỡ miệng hỏi như vậy, nàng không thể ngay lập tức nói lời êm tai đáp trả.

Không khí vì thế trở nên trầm mặc.

Một lát sau, mấy người họ về đến khách sạn chỗ Hướng Nhật đang ở. Bởi vì trước đó Hướng Nhật đã gọi cho Quyết Ngư đặt thêm ba phòng ở khách sạn, cho nên cũng không lo Alice, Marsh và Lucy không có chỗ ở.

- Jack, tối nay anh đến phòng em được không?

Trước khi bước vào phòng của mình, Alice bỗng nhiên đỏ mặt ghé sát lỗ tai Hướng Nhật hỏi khẽ.

- Alice, hôm nay anh hơi mệt, anh muốn nghỉ ngơi sớm một chút.

Hướng Nhật cố kìm nén dụ hoặc đang làm cho thân thể hắn rục rịch căng ra, vội cự tuyệt lời mời của Alice. Nói thật, dáng người của Alice phải nói là tuyệt hảo: chân dài, ngực tấn công, mông phòng thủ, nhưng Hướng Nhật vẫn đắn đo do dự. Alice vốn coi hắn là bạn trai của nàng, nếu thật sự làm xong cái chuyện vo gạo nấu cơm, đến lúc đó tình hình coi như không thể vãn hồi.

- Ồ, vậy anh đi ngủ sớm đi!

Ánh mắt Alice lộ ra vẻ thất vọng, nhưng nàng mau chóng giấu đi.

Từ biệt Alice xong, Hướng Nhật quay trở lại phòng của mình, nhưng đúng ngay lúc đi ngang qua đại sảnh, hắn lại thấy được một nữ nhân vốn không có khả năng xuất hiện ở đây, Lạc Phi Tử.

Ở một góc đại sảnh, Lạc Phi Tử ăn vận quần áo trang sức bình thường, cũng không đeo cặp kính mát hàng ngày nàng hay dùng để che giấu thân phận nổi tiếng của mình. Nàng cứ như vậy đứng ngay ở đó, có lẽ cũng không ngờ có người nhận ra thân phận của nàng, hoặc là nàng cũng không sợ đám phóng viên săn ảnh phát hiện hành tung của mình ở đây.

Lúc này, nàng đang nói chuyện với một nữ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn nữ nhân này trông đầy đặn thành thục hấp dẫn vô cùng. Hai người hình như khắc khẩu với nhau, bởi vì sắc mặt Lạc Phi Tử trông có vẻ không nén được sự tức giận trong lòng.

Cô nàng thành thục hấp dẫn kia nói rất nhanh, nhìn miệng của nàng ta tuôn ra từng tràng liên tu bất tận, hình như nàng ta đang cố khuyên bảo Lạc Phi Tử chuyện gì đó. Tuy nhiên, Lạc Phi Tử từ đầu đến cuối vẫn chỉ lắc đầu. Rốt cục, có thể cô nàng thành thục kia chịu không nổi thái độ của Lạc Phi Tử nên nổi giận, nàng ta bắt đầu ăn nói to tiếng dữ tợn.

Lạc Phi Tử chỉ biết cau mày, răng cắn chặt môi, nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng kia, cả người không thể kìm chế hai bên thái dương hơi giật giật. Hiển nhiên nàng có nhược điểm gì đó nằm trong tay của đối phương, mà đối phương hình như đang đưa ra yêu cầu gì đó làm nàng khó xử.

Hướng Nhật vốn không định đi qua chào hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Lạc Phi Tử đang kìm nén cơn phẫn nộ đến cực điểm, nhớ tới nàng cũng là người bạn tốt của Sở Sở, rốt cục chịu không được dời bước đi tới.

- Ồ, là Lạc tiểu thư đó sao?

Còn chưa đi gần, Hướng Nhật làm bộ như bất ngờ gặp được người quen lên tiếng.

- A, là Hướng tiên sinh.

Dường như cực kỳ mẫn cảm với giọng nói của Hướng Nhật, Lạc Phi Tử nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy quả thật là nam nhân trong lòng thường hay mong đợi, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng.

- Đúng là Lạc tiểu thư, không thể ngờ được lại có thể gặp được cô ở nơi đất khách quê người này.

Hướng Nhật cũng không keo kiệt sự "rất kinh ngạc" của mình, hắn thiếu chút nữa "kích động" chạy tới ôm Lạc Phi Tử.

- Cậu là ai?

Cô nàng thành thục hấp dẫn kia mặt mày u ám nhìn Hướng Nhật, thấy kế hoạch của mình sắp thành công lại bị một nam nhân đến phá thối, làm cho bao nhiêu tính toán hết thảy đều đổ sông đổ biển.

- Lạc tiểu thư có chuyện gì đến Hàn Quốc vậy?

Hướng Nhật tựa hồ không nghe thấy cô nàng thành thục kia nói gì mới mình, chẳng khác nào coi đối phương như không có mặt ở đó.

- Lạc Lạc, hắn là ai vậy?

Cô nàng hấp dẫn thành thục vẻ mặt giận dữ, nhưng lại không có đối tượng để phát tác, cau có hỏi Lạc Phi Tử ở bên cạnh.

- Anh ta là một bằng hữu.

Lạc Phi Tử vẻ mặt lạnh lùng nói, vẻ kìm nén phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi trước đó hoàn toàn biến mất.

- Bằng hữu?

Cô nàng thành thục kia lên giọng the thé hỏi:

- Tại sao chị lại không biết em có một bằng hữu như vậy?

Lạc Lạc, em hẳn phải biết, ở trong bản hợp đồng cấm em nói chuyện với bạn trai, nếu không em sẽ phải bồi thường cho công ty một khoản tiền lớn.

- Tôi biết, nhưng Hướng tiên sinh không phải là bạn trai của tôi.

Có lẽ do sự xuất hiện của Hướng Nhật, Lạc Phi Tử liền khôi phục lại được phong cách ứng xử của một ngôi sao màn bạc nổi tiếng.

Theo cách ăn nói trả lời của Lạc Phi Tử, cô nàng thành thục kia càng cay sự có mặt của Hướng Nhật, tay chỉ thẳng vào lưu manh nói:

- Tôi không biết cậu là ai, nhưng mời cậu đi chỗ khác, à còn nữa, yêu cầu cậu từ rày về sau đừng xuất hiện trước mặt Lạc Lạc nữa.

- Cô đang cảnh cáo tôi đấy à?

Hướng Nhật lạnh lùng nhìn cô nàng kia chậm rãi hỏi:

- Hay là uy hiếp?

- Mặc kệ là cảnh cáo hay là uy hiếp, tóm lại, cậu đi ngay lập tức!

Cô nàng thành thục hấp dẫn nói với giọng trịch thượng sai bảo đã thành thói. Thấy Hướng Nhật ăn mặc xuềnh xoàng không phải hàng hiệu, lại không có cận vệ đi theo, nàng ta tự nhiên không thèm khách sáo lịch sự chi nữa, người bình thường như thế có thể hân hạnh quen với Lạc Phi Tử, thực đã là vận may cùng cực của hắn, còn mong chi hắn có cái thân phận hiển hách gì hay sao?

- Khách sạn này là của gia đình cô làm chủ à?

Đúng là lần đầu tiên Hướng Nhận gặp phải một nữ nhân hung hăng ngược ngạo như thế, nếu không phải vì Lạc Phi Tử có mặt ở đây, hơn nữa đối phương lại là đàn bà, hắn đã động thủ từ lâu.

- Ngươi nói đúng, khách sạn này chính là của gia đình ta làm chủ.

Người nói câu này không phải là cô nàng đầy đặn kia, mà là một thanh niên kiêu ngạo dẫn đầu một đoàn người vừa vặn đi tới góc đại sảnh bên này.

Đối phương cao lắm cũng chỉ hơn 20 tuổi một tí, nhưng hiển nhiên là một người kiêu ngạo đã thành thói, mặt hất lên không coi ai vào đâu, đi phía sau hắn là bốn tên cận vệ cao to phốp pháp.

Cô nàng thành thục vừa thấy tên thanh niên, lập tức dùng Hàn ngữ nói một câu gì đó. Hướng Nhật nghe không hiểu gì, nhưng thấy vẻ lom khom khúm núm của cô nàng kia, rõ ràng là một câu nịnh hót gì đó.

------o0o------ Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio