- Nhân lúc ta còn chưa nổi giận, tốt nhất cút xa ta ra.
Ánh mắt Hướng Nhật trở nên lạnh lẽo, nếu không phải lúc mới đến thấy tiểu tử này còn chưa có hành động gây rối gì với Hắc Manh, hắn đã sớm đấm cho một đấm rồi.
Kỳ quái là, tiểu nha đầu vốn còn đang cực lực giãy dụa, nhưng khi được hắn ôm vào lòng thì không nhúc nhích nữa, thậm chí hai tay còn ôm chặt eo hắn, hình như rất sợ rằng một khi không cẩn thận sẽ bị rơi xuống.
Nhưng người thanh niên kia giống như thể không nhìn thấy, vẫn đang cố gắng chặn lại lối đi của Hướng Nhật:
- Nếu ngươi không buông cô ấy ra, ta sẽ báo cảnh sát ngay lập tức. - Nói rồi, hắn liền ra lấy điện thoại di động, quơ quơ trước mặt Hướng Nhật thị uy.
- Ném hắn ra ngoài!
Hướng Nhật lạnh lùng nói, mấy tên đàn em ở bên cạnh đã sớm nóng lòng muốn lập công, lập tức lôi cổ người thanh niên ra ngoài.
- Các ngươi làm gì, thả ta ra, ta cảnh cáo các ngươi, dám làm gì ta, ta thề sẽ cho các ngươi phải hối hận. . .
Người thanh niên mặc dù không ngừng nói ra những lời uy hiếp, nhưng đám đàn em nào dám cãi lại lệnh của Hướng lão đại, liền lôi hắn ra ngoài.
Một lúc sau, mấy tên tiểu đệ quay lại, tên ốm tiến lên nịnh hót:
- Lão đại, đã đuổi đi rồi.
- Tốt.
Hướng Nhật gật đầu, rồi ôm Hác Manh đi tới góc phòng nàng vừa ngồi, bây giờ vẫn chưa phải lúc trở về, phải nói chuyện với nha đầu Hác Manh này, để tránh việc nàng lại chơi trò mất tích.
Tằng Niếp cũng ngồi xuống theo, nhưng cặp mắt lại đang nhìn chằm chằm vào cánh tay của Hác Manh đang ôm chặt lấy Hướng Nhật, như là hận không thể gạt cánh tay đó xuống.
Hướng Nhật cũng muốn buông nha đầu này ra để cho tự nó ngồi, nhưng thấy nha đầu chết sống cũng không chịu buông tay, cũng không có cách gì, đành mặc kệ nó.
Nới lỏng một tay rồi móc ra điện thoại, báo tin bình an cho Hác Tiện Văn, lúc này mới xoa đầu Hác Manh nói:
- Nha đầu, em có biết việc hôm nay em làm rất không đúng không?
Tiểu nha đầu chôn đầu vào trong lòng Hướng Nhật, trong giọng nói cũng mang theo buồn bực và hờn giỗi:
- Không biết.
Như là đuối lý, càng nhiều hơn lại là uất ức.
- Hác Manh, ngươi đủ chưa, ngươi có biết như vậy sẽ rất mất hình tượng không? Hơn nữa ca ca ôm ngươi sẽ không mệt sao?
Tằng Niếp ở một bên nhìn không vừa mắt, nha đầu kia không có chút giác ngộ mình là một cô gái sao?
- Ai cần ngươi lo !
Nghe thấy những lời này, Hắc Manh vốn đang chôn đầu trong lòng Hướng Nhật, lập tức ngẩng đầu lên, tặng cho Tăng Niếp một cái trừng mắt hung tợn.
- Ngươi...
Tằng Niếp tức giận, tiến đến ôm lấy cánh tay của Hướng Nhật.
- Ngươi tưởng chỉ một mình ngươi có thể ôm à, ta cũng ôm.
- Ngươi buông ra, đừng có đụng vào, ngươi có biết xấu hổ hay không, cũng không phải thân ca ca của ngươi.
Hác Manh cố cậy ngón tay Tằng Niếp, cũng chẳng ngờ thiếu chút nữa đã bị Tằng Niếp kéo xuống từ trên người Hướng Nhật, lập tức sợ đến mức không dám lộn xộn nữa, hay tay lại ôm chặt lấy người Hướng Nhật.
- Đó là thân ca ca của ngươi hả? Ca ca ta chẳng có quan hệ gì với ngươi hết.
Tằng Niếp cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế, ôm chặt lấy một cánh tay Hướng Nhật rồi cọ lên cọ xuống trên ngực, hồn nhiên không biết một tiểu nha đầu như nàng cũng không nên làm hành động này.
Hướng Nhật cũng đã nhận ra tiểu nha đầu đang cọ hai cái bánh bao mềm mại lên tay mình, mặc dù còn cảm giác nó hơi ngây ngô và cưng cứng, nhưng đã có thể khiến cho người ta bốc hỏa của.
- Ai nói không có quan hệ gì với ta, anh ấy là anh rể của ta.
Hác Manh lớn tiếng nói, giờ phút này hình như còn nói rất thoải mái, không có tư thế tranh cãi như trước đây nữa, ngược lại còn cảm thấy tự hào.
- Anh rể của ngươi?
Tằng Niếp lại ngẩn cả người, cũng dừng lại động tác chà xát ngực, quay đầu hỏi Hướng Nhật:
- Ca ca, nó nói có thật không ?
- Đương nhiên thật rồi!
Hác Manh lại bồi thêm một câu, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tằng Niếp , trong lòng chợt xuất hiện một loại khoái cảm như đã trả được thù.
- Ca ca, lời nó nói có thật không?
Tằng Niếp cũng chẳng thèm nhìn Hác Manh, vẫn nhìn Hướng Nhật hỏi tiếp.
- Không sai, Hác Manh nói đúng, tỷ tỷ của Hác Manh là bạn gái của anh.
Hướng Nhật thầm thở dài, nhìn hai nha đầu này, hình như đã không thể dùng từ "tiểu" để hình dung nữa rồi.
- Giờ đã biết rồi chứ, đi nhanh lên đi, sau này không cho phép lại gần anh rể của ta nữa. - Bênh cạnh Hắc Manh thì có vẻ hả hê nhìn Tằng Niếp đã suy sụp cả khuôn mặt.
Ai nghờ nàng không nói thì còn đỡ, vừa mới nói cái, Tằng Niếp lại khôi phục lại thần thái muốn đối chọi gay gắt với nàng như trước:
- Là anh rể của ngươi thì sao, anh ấy vẫn là ca ca ta.
- Chính ngươi vô lại tự nhận, anh rể của ta cũng chưa đồng ý làm ca ca ngươi. - Hắc Manh làm ra vẻ mặt chê ngươi không biết xấu hổ.
Tằng Niếp nghiến răng nghiến lợi:
- Ta mặc kệ, đây chính là ca ca ta, không tin ngươi cứ hỏi.
Nghe thấy lời Tằng Niếp, hai mắt Hác Manh sáng lên, giả vờ đáng thương nhìn Hường Nhật nói:
- Anh rể —
Hướng Nhật dở khóc dở cười, nha đầu này cũng thật biết giả vờ đáng thương để được thông cảm? Đương nhiên, hai nha đầu này tranh giành tình nhân, hắn sẽ không để mình bị cuốn vào trong. Hướng Nhật chợt đứng dậy, nhấc hai nha đầu bị bất ngờ không kịp phòng lên chỗ ngồi của mình:
- Anh nói hai em biết, có thểim lặng một chút được không. Nhất là Hác Manh, một mình chạy đến quán bar uống rượu, lại còn ở cùng với một người xa lạ, có biết như vật rất nguy hiểm không hả?
- Anh rể, em biết sai rồi.
Hác Manh liền cúi đầu, mơ hồ còn khẽ động vai, giống như đang nức nở.
Hướng Nhật thấy bộ dạng đáng thương của tiểu nha đầu, lòng cũng mềm xuống:
- Được rồi, anh không phải là đang mắng em, chỉ muốn nói cho em biết, sau này làm việc phải biết suy nghĩ đến hậu quả, nghĩ đến người nhà của mình, chị và mẹ sẽ rất lo lắng cho em. Phải ghi nhớ để lúc nào về nhớ xin lỗi chị của em, đã biết chưa ?
- Vâng, em biết rồi.
Tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt vẫn còn thấm nước mắt.
- Đáng đời.
Bên cạnh truyền tới giọng nói nhỏ đến mức hầu như không nghe được, nhưng rõ ràng là cố ý muốn để cho người khác nghe được.
Hướng Nhật liền trừng mắt:
- Tằng Niếp, em cũng không đúng, thấy Hác Manh như vậy, em lại còn ném đá xuống giếng. Anh nói cho em nghe, về đi học ngay, không được tìm lý do cúp học nữa.
- Cúp học lúc nào hả, là em giúp anh tìm Hác Manh có đúng không? Hơn nữa, Hác Manh có thể cúp học, vì sao em không thể? Đại ca, anh thật bất công! - Tằng Niếp chỉ thẳng vào mặt Hướng Nhật, trên mặt viết rõ ba chữ không công bằng.
- Hác Manh bị ốm.
Hướng Nhật giải thích, Hác Manh cũng gật đầu phối hợp, tuy nhiên vẻ đắc ý trên mặt nhìn thế nào cũng không giống như là hình dạng của một người bệnh.
Tằng Niếp vạch trần tại chỗ:
- Nó mà có bệnh hả? Còn có thể chạy đến quán bar uống rượu, anh xem, còn uống đến mức mặt đỏ như vậy, nếu giống như Hác Manh cũng có thể tính là bị bệnh, vậy em cũng bị bệnh rồi.
Hướng Nhật tức thì không biết phải nói gì, hắn quả thực không nghĩ gì đã nói Hác Manh sinh bệnh, tuy nói nha đầu kia xin nghỉ ốm thật, nhưng bất cứ ai có mắt cũng có thể nhìn ra được, nàng nghỉ ốm là giả, trốn học mới là thật.
- Lão đại, có cảnh sát tới.
Lúc này, tên ốm đột nhiên dè dặt đi về phía này, nói thầm vào tai Hướng Nhật một câu.
- Chuyện gì xảy ra?
Hướng Nhật nhướng mày, nhìn ra vẻ mặt khốn khổ của tên ốm, cũng biết cảnh sát đến đây không phải để uống rượu, nhiều khả năng là đến gây phiền toái. Đây cũng chính là điểm Hướng Nhật không ngờ đến, theo lý thuyết cảnh sát của Cục Cảnh sát thành phố hẳn là biết đây là địa bàn của một vị Hướng lão đại nào đó, mà Hướng lão đại còn là bạn trai của cục trưởng Thiết, vậy sao bây giờ còn có người dám tới nơi này gây chuyện?
- Lão đại, cảnh sát nói họ nhận được điện thoại, nói ở đây chúng ta bức bách thiếu nữ vị thành niên. . .bán ấy.
Tên ốm liếc mắt nhìn Tằng Niếp và Hác Manh, rồi thận trọng nói.
Ánh mắt Hướng Nhật bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, trong lòng đã đoán được ai là người gọi điện báo cảnh sát, xem ra đúng là có người không biết chữ "chết" viết như thế nào
---------o0o---------
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ