- Anh là?
Liêu Quốc Trung hoài nghi nhìn người thanh niên mới vừa đến có dũng khí quát tháo tại địa bàn của mình như vậy, không phải là kẻ ngốc thì nhất định là loại nhân vật rất có bối cảnh, cho nên hắn cũng không có nổi giận.
- Tôi là Bùi Tuấn Sinh, ba tôi là Bùi Nghiêm Minh.
Bùi Tuấn Sinh trong lòng đắc ý có thể nghĩ, hắn vừa mới cáo trạng với ông già, chỉ chớp mắt cảnh sát đã bắt được trở lại cái thằng vừa mới thả đi. Sau khi nhận được điện thoại Bùi Tuấn Sinh cực kì hưng phấn, hắn vội vàng chạy về cục cảnh sát, hắn muốn nhìn xem phó cục trưởng Từ có phải còn ngông như thế nữa không, nhìn thấy mình có biết bò qua như một con chó bò hay không đây.
- A, là con trai của thị trưởng Bùi.
Liêu Quốc Trung trong lòng thấp thỏm, không rõ lúc này con trai của thị trưởng Bùi vì sao lại tới cục cảnh sát, hắn cũng không hề nghĩ tới trước đó người thân của của thị trưởng Bùi lại chính là con trai của thị trưởng Bùi.
- Tuấn Sinh!
Nam nhân áo buộc nơ ở bên cạnh nhìn thấy Bùi Tuấn Sinh đi vào thì trên mặt hiện lên vẻ kinh hỉ, đối với địa vị rõ ràng rất lớn của Hướng Nhật, hắn rất kiêng kị, mà đối phương cũng nói rõ sẽ cùng hắn không đội trời chung. Ngay lúc này, nếu như không xin viện trợ viện binh, vậy thực sự chỉ có thể chờ chết. Thế mà đối phương lại không nể mặt thị trưởng Bùi, nhưng nếu như con trai thị trưởng Bùi ở chỗ này, vậy thì sẽ khác, không nể mặt nhau cùng với làm bẽ mặt ngay tại trận hoàn toàn là hai việc khác nhau, hắn cho rằng chỉ cần Bùi Tuấn Sinh ở chỗ này diễn một chút kịch, như vậy rất có khả năng đối phương sẽ không làm khó mình nữa.
- Chú Trần cũng ở đây à?
Bùi Tuấn Sinh cũng giật mình, tuy nhiên trong lòng cũng không có nhiều biến hóa, ngoài mặt thì gọi đối phương là "chú", nhưng nếu không phải ông chú trời ơi đất hỡi này mỗi tháng đều cho hắn không ít tiền tiêu vặt, hắn cũng chả buồn phải làm bộ như vậy.
- Tuấn Sinh, sao cháu lại tới đây, có phải là thị trưởng Bùi. . .
Nam nhân áo buộc nơ lại suy đoán thêm Bùi Tuấn Sinh có thể là do thị trưởng Bùi cố ý phái tới để giữ thể diện cho hắn hay không, nếu là như thế, chuyện này càng hoàn mỹ hơn rồi.
Tuy nhiên câu trả lời của Bùi Tuấn Sinh đã khiến hắn thất vọng:
- Không phải, cháu tới là để tìm người tính sổ.
Con mắt thì liếc quanh đại sảnh, khi nhìn thấy Hướng Nhật đang nhàn nhã nhìn hắn, hắn sáng cả mắt, giọng hưng phấn nói:
- Không sai, chính là hắn.
- Tuấn Sinh, hắn đắc tội với cháu hả?
Trong mắt nữ nhân váy ghim hoa hiện lên một tia hưng phấn, đối với việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt bà ta có thể nói cực kì sở trường, bà ta và chồng mình cũng có cùng ý nghĩ, cho rằng nếu như thị trưởng Bùi thực sự ra mặt, đối phương sẽ không dám làm khó dễ họ gì hết.
- Đắc tội cháu? Hắn có tư cách này sao?
Bùi Tuấn Sinh nở nụ cười xem thường. Vẻ mặt này làm cho nỗi lo trong lòng vợ chồng Trần thị tiêu tan không ít, Bùi Tuấn Sinh kết thù hận với đối phương càng sâu, cơ hội để quay trở lại cũng càng lớn.
- Cục trưởng Liêu, phó cục trưởng Từ đâu?
Bùi Tuấn Sinh cho rằng tất cả mọi chuyện đều đang nắm trong tay, cũng không lấy Hướng Nhật để khai đao trước, hắn quyết định trước tiên giải quyết phó cục trưởng Từ kẻ đã không nể mặt mình, sau đó sẽ lại dùng khí thế mãnh liệt xuất hiện ở trước mặt Hướng Nhật. Cái khoái cảm nắm giữ quyền sanh sát trong tay khiến hắn có cảm giác lâng lâng khó tả.
Từ Thiên? Liêu Quốc Trung trong lòng khẽ động, thiếu chút nữa đã quên mất tiểu tử này rồi, tuy nhiên lúc này hắn đã không còn nghĩ đợi tiểu tử này về tìm hắn tính sổ, có ai biết được tiểu tử này có phải đã ôm lấy của đùi Hướng tiên sinh rồi không. Đồng thời Liêu Quốc Trung cũng đã hiểu một việc, Bùi Tuấn Sinh chắc là người mà trước đây mình đã suy đoán là có quan hệ thân thích với thị trưởng Bùi, mà người Từ Thiên thả chính là Hướng tiên sinh, cũng may là thả tại chỗ, nếu như không thả, chắc là hiện tại Cục Cảnh sát thành phố đã bị hủy đi rồi.
Suy nghĩ một chút, Liêu Quốc Trung ngoài cười nhưng trong không cười nói với Bùi Tuấn Sinh:
- Tiểu Từ hả, cậu ta đi ra ngoài làm việc rồi, Bùi thiếu gia tìm cậu ta có việc gì vậy?
- Đi ra ngoài làm việc?
Bùi Tuấn Sinh nghệch mặt ra, có loại cảm giác như đang ăn cơm mà đột nhiên ăn phải một con gián, tiếp theo lại dữ tợn nhìn sang Hướng Nhật, cơn nghẹn vừa rồi chuẩn bị phát tiết vào kẻ không may này. Hắn chỉ vào Hương Nhật nói:
- Người này có có thể giao cho tôi xử lý được không?
- Anh ta?
Liêu Quốc Trung nhịn không được muốn khinh thường, hắn nghĩ không biết có nên nhắc nhở vị công tử của thị trưởng kiêu ngạo trước mặt hay không. Cho dù ông già của cậu tới cũng không dám đụng vào một cọng lông rồi Hướng tiên sinh.
Thấy Liêu Quốc Trung nhìn qua, Hướng Nhật thản nhiên cười rồi cúi người xoa đầu con gái:
- Tiểu Ái, nhắm mắt lại.
Tiểu cô nương rất nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hướng Nhật hơi khẽ động thân hình, chợt vọt tới trước mặt Bùi Tuấn Sinh đang tự đắc ra mặt, vung tay tát một cái.
"Chát" thanh âm cũng đủ lớn, cái lực thịt và thịt tiếp xúc khiến mọi người ở đây đều tê rần cả mặt, có loại cảm giác như bị lan đến, cái tát này khẳng định rất đau.
Đương nhiên rất đau, điều này không cần phải nói rõ, chỉ nhìn Bùi Tuấn Sinh bị cái tát này văng ra bên cạnh ba bốn mét, nhất thời bò dậy không nổi, biết là lần này khẳng định có nhẹ cũng không chạy đi đâu được.
Đánh người xong, Hướng Nhật phủi phủi tay, giống như mới vừa làm xong một việc nhỏ không đáng kể, lúc này mới lại xoa đầu con gái:
- Tiểu Ái, có thể mở mắt rồi.
- A.
Tiểu cô nương nghe lời mở mắt ra, hiếu kì nhìn quanh phòng khách có vẻ hơi khác so với lúc nãy. Kỳ thực, vừa mới rồi âm thanh đó nàng cũng nghe được, chỉ là không rõ đã xảy ra chuyện gì, đợi đến khi thấy cái chú mới vừa chạy vào đang nằm trên mặt đất, tiểu cô nương rất nhanh đã đoán được là chuyện gì, rồi lại nhìn chú tốt bụng ở bên cạnh, tiểu cô nương thầm tặc lưỡi, thì ra chú ấy cũng dữ như vậy.
Mà người bên ngoài sớm đã bị cái tát vừa rồi của Hướng Nhật khiến cho kinh hồn mất vía, nhất là vợ chồng nam nhân áo buộc nơ, họ tuyệt đối không ngờ Hướng Nhật lại dám tát công tử của thị trưởng Bùi một cái dưới ánh mắt của rất nhiều cảnh sát, loại sự tình này vượt quá sự tưởng tượng của họ.
Sợ hãi nhất phải kể tới lão già hói nửa đầu và chủ nhiệm lớp Hoàng Lôi của trường tiểu học Anh Cách Tư. Họ đều không ngờ phụ huynh học sinh này lại hung dữ đến vậy, may là trước đó ở trong trường học không có làm anh ta tức giận, bằng không thì phỏng chừng mình sẽ có kết quả giống như kẻ không may kia vậy.
- Cục trưởng Liêu, vừa mới tôi đứng ở chỗ này, không có đánh người có phải không? Ông có thể chứng minh cho tôi mà. - Hướng Nhật nghiêng đầu nhìn Liêu Quốc Trung.
Liêu Quốc Trung mặt đầy khó xử, vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói:
- Đúng, đúng. . .
Bùi Tuấn Sinh đã bò được dậy, nửa bên má sưng húp lên, khóe miệng còn có vết máu, hai mắt đỏ hoe, khuôn mặt méo xếch trừng mắt với Hướng Nhật:
- Mày dám đánh tao?
Hướng Nhật lạnh lùng liếc một cái:
- Có phải còn muốn thử lại một cái nữa không?
Tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của đối phương, Bùi Tuấn Sinh thầm run sợ, vội vã lui về phía sau hai bước, mặc dù nói giọng dữ dằn, nhưng nói muốn xông lên liều mạng thì hắn còn chưa có cái gan đó. Một cái tát vừa rồi khiến cho khuôn mặt của hắn bây giờ còn tê dại cơ hồ không có cảm giác, trong đầu cũng ù ù, hắn chỉ phải cầu cứu Liễu Quốc Trung:
- Cục trưởng Liêu, ông cũng thấy rồi đấy, hắn vừa mới đánh tôi, một tên côn đồ vô pháp vô thiên như vậy, các người còn chờ gì nữa, còn không bắt hắn lại cho tôi…
Liêu Quốc Trung nhất thời không biết nói gì, con trai thị trưởng bị cái quái gì đây? Đến bây giờ còn chưa thấy rõ tình hình, mà mình cũng không phải đứng bên người ta. Hắn ho khan một tiếng rồi nói:
- Bùi thiếu gia, chuyện này bỏ đi, anh ta. . .
- Đánh tôi rồi mà nói bỏ đi? Được! Ông muốn bao che cho hắn hả? Tôi xem ông bao che thế nào!
Bùi Tuấn Sinh mặt hầm hầm, cũng không nói nhiều, móc ngay ra điện thoại rồi gọi. Sau khi thông máy, câu đầu tiên tràn ngập căm giận:
- Ba, con bị người ta đánh ở cục cảnh sát.
---------o0o---------
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ