Đỉnh Cấp Lưu Manh

chương 692 :  chương 696 mật giả hành hộib

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Nếu hắn đã chữa trị cho mày, vậy mày chắc chắn là đã phải gặp hắn rồi.

Hướng Nhật lạnh lùng nhìn Phương nhị thiếu, muốn xem cái lý do mà hắn thoái thác kia có thể tin được mấy phần.

- Không gặp, tôi thật sự là chưa có gặp hắn. Chờ đến khi tôi tỉnh lại thì Âu Dương tiên sinh đã rời khỏi rồi.

Phương nhị thiếu khẩn cấp giải thích. Việc quan trọng nhất của hắn hiện giờ chính là phải cố gắng giữ lại mạng sống của mình, làm sao còn dám nói dối. Còn chuyện sau này sẽ trả thù như thế nào, hắn ngay cả nghĩ cũng chưa dám nghĩ.

- Được rồi, tao tạm thời tin mày. Chẳng qua...mày có thể nói cho tao biết vì sao mày lại muốn ép nàng hạ độc một cô gái không?

Hướng Nhật chỉ chỉ hướng Tang Âm, hắn cũng muốn làm rõ chuyện Hác Tiện Văn bị hạ độc.

- Đó là vì...

Phương nhị thiếu ấp úng, hiển nhiên là đang do dự không biết có nên nói ra hay không.

Trong lòng Hướng Nhật chợt hiểu ra điều gì đó, ánh mắt càng thêm lạnh giá :

- Đó là vì Hác Gia là đối tượng kế tiếp của bọn mày à ?

Phương nhị thiếu hơi run lên, ánh mắt kinh hãi nhìn Hướng Nhật.

Đó không phải chỉ là vì Hác Gia là mục tiêu kế tiếp của bọn hắn, mà càng bởi vì hắn đã biết tiểu thư nhà họ Hác là người tình của tên đại cừu nhân này.

Mục đích đầu tiên là vơ vét của cải, mục tiêu thứ hai là thuận tay trả thù Hướng Nhật, một mũi tên trúng hai đích.

Hiện giờ thấy Hướng Nhật hỏi đến, hắn tưởng ý đồ của mình đã bị nhìn thấu, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Trông thấy vẻ mắt hắn như thế, Hướng Nhật biết mình đã đoán gần trúng rồi. Hắn không khỏi một lần nữa cảm thấy bản thân mình rất may mắn khi đã trở về sớm, nếu không qua vài ngày nữa thì sợ rằng nhà họ Hác cũng giống như nhà họ Tang vậy, hơn nữa có thể càng thêm bi thảm.

Dù sao ở nhà họ Hác toàn là phụ nữ, mà lại là mấy mẹ con rất xinh đẹp. Với bản tính của Phương nhị thiếu, hắn nhất định khó mà bỏ qua cho các nàng.

Vừa nghĩ như vậy, Hướng Nhật càng thêm khó chịu, hắn lạnh lùng nói :

- Đủ rồi, mày có muốn trăn trối cái gì không thì nói nhanh đi.

Nghe Hướng Nhật nói thế, Phương nhị thiếu sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, cám giác bị lừa, hắn phát điên chỉ vào Hướng Nhật :

- Mày đã đồng ý rồi cơ mà, chỉ cần tao nói ra ai đã chữa cho tao thì mày sẽ không giết tao cơ mà!

- Đáng tiếc thật, đáng nhẽ ra mày không nên hạ độc người phụ nữ của tao!

Hướng Nhật lạnh lùng nói, ngập tràn sát khí.

Mà Tang Âm ở một bên cũng giật mình, nàng thật không biết người nữ sinh bị nàng hạ độc kia là bạn gái của Hướng Qùy, còn vợ chồng nhà họ Tang thì sắc mặt biến đổi lớn.

Trước đó họ nghe con gái kể nàng bị buộc phải hạ độc người khác đã cảm thấy kinh hồn táng đảm rồi, lúc này nghe được cái người bị hạ độc kia không ngờ lại là bạn gái của tên sát thần này thì trong lòng không khỏi lo sợ, không biết liệu hắn có gây phiền phức cho nhà mình không.

- Nếu mày dám giết tao, Phương gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày, ông nội tao sẽ càng không bỏ qua cho mày!

Phương nhị thiếu nghĩ rằng Hướng Nhật đã biết kế hoạch của hắn, liền quát lên như người bị tâm thần. Hắn cũng không biết rằng, thật ra Hướng Nhật cũng không biết việc hắn biết chuyện tiểu thư của nhà họ Hác là bạn gái mình hay không.

- Dù là như vậy, hôm nay mày cũng không thoát được đâu.

Hướng Nhật tiếp tục đả kích nội tâm yếu ớt của Phương nhị thiếu.

Hắn muốn làm tên này phải tuyệt vọng. Kẻ này phải chết trong tuyệt vọng, nếu không trong lòng hắn không thể thoải mái được.

- Xông lên, mấy thằng phế vật chúng mày, giết nó cho tao, giết!

Phương nhị thiếu nổi điên rồi, đi ra xô mấy gã bảo tiêu bên người.

Có một tên trong đó rất tận trung, đưa tay vào ngực móc móc. Chẳng qua cũng không đợi hắn kịp rút tay ra thì một tiếng "sưu" đã vang lên, trán hắn liền xuất hiện một lỗ máu, ngã xuống.

Ba tên bảo tiêu bên cạnh thấy thế vội vàng quay đầu bỏ chạy, đối với tên phi nhân loại này, bọn hắn chẳng dám có chút ý nghĩ hay hy vọng nào có thể làm cho hắn bị thương tổn, chỉ dám cầu sao có thể bảo toàn được cái mạng dưới tay hắn đã là tốt lắm rồi.

Nhưng dưới "kiếm chỉ" của Hướng Nhật, từng tên từng tên lần lượt ngã xuống, từ nay về sau trên đời này đã không còn ba tên bảo tiêu này nữa.

Bốn tên bảo tiêu bị giết tại chỗ cuối cùng cũng làm cho Phương nhị thiếu tỉnh táo lại một chút, hắn liên tục lui về sau, mắt nhìn Hướng Nhật:

- Mày không thể giết tao, mày không thể, nếu giết tao, ông nội tao nhất định sẽ báo thù...

- Đừng lắm mồm nữa, hôm nay chắc chắn mày sẽ phải chết!

Hướng Nhật cũng nghĩ qua chuyện nhà họ Phương sẽ trả thù, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện giết Phương lão nhị.

Nếu hôm nay mà tha mạng cho hắn thì sau này hậu hoạn vô cùng tận. Hướng Nhật muốn cho hắn phải chịu đủ mọi loại thống khổ trên đời này rồi mới được chết, nếu không thì cũng không tính toán vội vã tống khứ mấy người nhà họ Tang đi.

Nhưng lúc này cả nhà Tang Âm lại có mặt ngay tại đây, hắn cũng không thể làm điều đó nữa nếu như không muốn trở thành một tên biến thái trong mắt người khác.

Chỉ là hắn cũng không ngờ được, dù là hắn không làm như vậy cũng đã bị coi là một tên siêu biến thái rồi.

Lấy tay tóm cổ Phương nhị thiếu, Hướng Nhật liền nhấc hắn khỏi mặt đất.

Đối mặt với tử vong sắp tới, hai chân Phương nhị thiếu không ngừng giãy dụa, dưới quần càng ướt sũng. Thì ra hắn đã sợ tới tè cả ra quần, bây giờ cái thứ nước đó đang chảy xuống không ngừng.

Hướng Nhật trông thấy mà buồn nôn, hắn lập tức vặn đứt yết hầu tên cặn bã này rồi ném sang một bên.

Hai vợ chồng nhà họ Tang nhìn thấy một màn này thì nhíu mày, còn nữ sinh đeo kính cũng không thể nào xem như không nhìn thấy được.

Trước kia nàng còn nghĩ những người này rất tàn nhẫn, chỉ là lúc này, Hướng Nhật dường như còn tàn nhẫn hơn thế. Đối với một kẻ đã mất đi sức chống cự, vậy mà hắn vẫn giết không tha.

Chỉ là nàng cũng chẳng lấy gì làm thương xót Phương nhị thiếu gia, dù sao với những chuyện mà hắn đã làm ra thì có chết cũng chưa trả hết tội.

- Hồng Liệt!

Hướng Nhật nói với người vẫn còn bình tĩnh nhất trong cả nhóm.

- Làm hắn tỉnh lại cho ta.

- Các người cứ ở lại, chúng tôi xin phép đi trước.

Tang Nhân Đống đang ở một bên biết rằng nơi đây có lẽ lại sắp biến thành nơi tra tấn.

Trước đó không lâu vừa thấy qua một lần, ông cũng không muốn thấy lại cảnh đó thêm một lần nào nữa; càng đừng nói chi là hiện tại con gái cũng đang ở đây. Nếu bị nó nhìn thấy cảnh không nên thấy, có khả năng trong lòng sẽ bị ám ảnh, vậy nên rời khỏi là tốt nhất.

Hơn nữa, trong lòng ôngn cũng đã quyết, tuyệt đối sẽ không cho phép con gái cùng người này có mối quan hệ quá thân cận.

Tang Nhân Đống mang theo vợ cùng con gái rời khỏi rất nhanh, chỉ là nữ sinh đeo kính kia trước khi rời đi thì ánh mắt mang theo chút phức tạp nhìn về Hướng Nhật.

Lực chú ý của Hướng Nhật căn bản là không đặt trên thân ba người nhà họ Tang. Đối với tên lão đại vừa mới tỉnh dậy còn đang bị khủng hoảng kia thì hắn lại càng thêm có hứng thú.

- Tự giới thiệu đi, chúng mày là ai?

Đối với thân phận "lão đại" của những người này, Hướng Nhật rất hiếu kỳ.

Bọn hắn không phải là "dị năng giả", nhưng có sức mạnh không chút nào thua kém "dị năng giả"; cộng thêm tối qua dạy dỗ tên bạch mã vương tử Hồng Liệt kia mà xem, bọn này rất có khả năng cũng là "mật giả".

Lão đại đang muốn nói, đột nhiên nhìn thấy thi thể của Phương nhị thiếu. Sắc mặt hắn lại tái mét, giọng run run hỏi Hướng Nhật :

- Mày giết hắn rồi à?

- Chẳng lẽ còn để lại trên đời cho phí cơm phí gạo à?

Trong mắt Hướng Nhật lộ ra vẻ cổ quái, tại lúc này mà tên này vẫn còn có thể quan tâm đến sống chết của người khác.

Sắc mặt tên lão đại lại càng sợ hãi:

- Mày giết hắn rồi, vậy nhất định mày sẽ hối hận. Người được Âu Dương tiên sinh cứu chưa bao giờ để cho gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Trừ phi là Âu Dương tiên sinh tự mình ra tay, còn nếu kẻ khác ra tay chính là bất kính đối với hắn. Kẻ đó nhất định sẽ bị "Mật Gỉa Hành Hội" đuổi giết."

- Xem ra ngươi hiểu rất rõ tên Âu Dương tiên sinh kia nhỉ?

Trong lòng Hướng Nhật dâng lên vài điều suy nghĩ. Mật Gỉa Hành Hội? Nghe rất xa lạ, rốt cuộc nó là cái gì?

- Ha ha ha, tao biết hôm nay không nghi ngờ gì hẳn là phải chết, chẳng qua mày cũng không sống thêm được bao lâu nữa, tao sẽ xuống Âm Phủ trước chờ mày!

Lão đại cười lên điện dại, liền thổ ra một ngụm máu mất mạng đương trường, cũng không nói Âu Dương tiên sinh rốt cục là kẻ nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio