*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vở kịch? Hôm nay là ngày thằng con trai nhà họ Tô đến thăm nhà họ Lam mà, chuyện này đã truyền khắp Đế Thành rồi.
Xem ra, cái thằng con chơi
bời nhà họ Lam bảo con qua đó xem kịch chính là chuyện này đó", Công Tôn Hạ thân nhiên nói, trong lời nói có vẻ hiếu kỳ: "Thằng con trai nhà họ Tô tối qua đánh bại được Vương Đạo Khánh- ông chủ của Thiên Niên Nhân Gia, thể hiện được thực lực và khả năng võ đạo thiên bẩm.
Về lý thì nhà họ Lam phải sợ hãi mới đúng.
Nhà họ Lam chắc chắn không có được cường giả ở cảnh giới tông sư hậu kỳ và đỉnh phong kỳ, vậy mà còn tự tin mời con đến đó xem.
Thật là kỳ lạ".
"Vậy thì con có nên đi không?", Công Tôn Thần hỏi, có chút do dự.
"Đi chứ! Tội gì mà không đi? Nhưng bố phải nhắc con, bất luận trong lòng con có hận thằng con nhà họ Tô đến mức nào thì hôm nay con cũng không được nhúng tay vào", Công Tôn Hạ ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng trọng nhìn con trai mình, nói với giọng cảnh cáo.
"Vâng ạ", Công Tôn Thần gật đầu đáp lại.
"Bảo ông Lưu đi cùng với con", Công Tôn Hạ nói.
Ông Lưu còn được gọi là Công Tôn Lưu, là người già trong nhà Công Tôn và cũng là người
có thực lực mạnh nhất.
Năm nay Công Tôn Lưu 110 tuổi và đang ở cảnh giới tông sư trung kỳ, chỉ thiếu chút xíu là sẽ bước sang cảnh giới tông sư hậu kỳ.
Nói cho cùng thì Công Tôn Hạ cũng vô cùng yêu quý con trai mình.
Mặc dù nhắc con là hôm nay đến nhà họ Lam chỉ đứng quan sát thôi chứ đừng có nhúng tay vào nhưng vẫn có chút lo lắng.
"Con cảm ơn bố!"
ở sân sau của biệt thự nhà họ Lam có một ngôi nhà lụp xụp
cũ nát, xung quanh đều là dây leo và hoa cỏ.
Ngôi nhà không lớn, xuyên suốt đều là kết cấu bằng gỗ.
Ngôi nhà cũng có tuổi đời lâu rồi, trước nay không có ai ở.
Chỉ đến khi gia chủ tiền nhiệm là Lam Thiên Huy chết thì Lam Tuyết mới ở đây.
Không khí nơi này rất yên tĩnh, ngày thường cũng không có ai qua lại.
Cứ cách ngày lại có người giúp việc mang ít đồ ăn nguội tanh nguội ngắt đến.
Tất cả lối ra vào ở nơi này đều bị khóa chặt, Lam Tuyết bị giam lỏng ở đây.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lam Nhiễm đều là vẻ đắc ý và phấn khích, trong tay cầm chuỗi chìa khóa to, cố ý đập vào nhau cho nó phát ra tiếng kêu.
Trước tiên là cô ta mở cửa lớn của sân trước, sau đó đi thẳng đến phòng khách.
Vừa đến cửa thì đã nghe thấy trong phòng vọng ra giọng nói: "Ai đay?"
Giọng nói trong trẻo nhưng đầy vẻ lạnh lùng như mưa rét mùa đông.
Người hỏi câu đó tất nhiên là Lam Tuyết.
"Hi hi! Chị họ à, là tôi đây, Lam Nhiễm đây", Lam Nhiễm cười hì hì rồi mở cửa phòng khách ra.
Cửa mở ra thì đập vào mắt là một phòng khách không lớn và cũ nát.
Những đồ vật như ghế, bàn trà đều làm bằng gỗ cổ, cũ nát hết cả, ngay cả đèn cũng là bóng đèn tròn với ánh sáng mờ ảo.
Cả căn phòng được thu dọn rất sạch sẽ.
Có một cô gái đang ngồi trên ghế, có lẽ vì lâu không được thấy ánh sáng nên sắc mặt cô ấy tái nhợt, trắng dã khiến người khác khiếp sợ.
Nhưng kể cả là vậy thì những đường nét hài hòa tinh tế trên khuôn mặt đó vẫn khiến người khác động lòng.
"Có chuyện gì thì nói luôn đi", Lam Tuyết uống ngụm trà, nói.
Đây chỉ là loại trà đểu, là loại trà lá to mà chỉ người giúp việc nhà họ Lam mới uống.
Không những thế, đây còn là đồ mà cách mấy hôm người giúp việc có lòng tốt để lại.
À, còn có thêm mấy tờ báo nữa.
"Có một tin tốt, một tin xấu, chị yêu quý của tôi muốn nghe cái nào?", Lam Nhiễm nói với vẻ bỡn cơt.
Lam Tuyết nghe thấy vậy nhưng không đáp lại.
"Thôi nói tin tốt trước vậy.
Tin tốt đó là, người đàn ông mà chị ngày ngày mong nhớ, hắn rất tốt số, vẫn chưa chết đâu.
Hắn cũng rất có tiền đồ, mất tích ba năm mà giờ thành tu giả võ đạo, thực lực rất mạnh nữa"..