Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba ngày trước, tại Trường An, cung Kiến Chương.
Thác Bạt Diễm được đưa vào cung dưỡng thương, miệng vết thương trên cánh tay trái từ một năm trước đã biến đen, hắn cởi trần, ngồi thẩn thờ trong tẩm điện.
Mộ Dung Xung tiến vào, cau mày nhìn Thác Bạt Diễm, Thác Bạt Diễm ngẩng đầu nhìn y, không ai nói một lời. Thác Bạt Diễm dần trở nên ốm đi, hốc mắt trũng sâu, nét mặt đờ đẫn, so với ngày trước mà ngỡ như hai người khác nhau. Vương Tử Dạ đang ngồi bên cạnh bôi thuốc giúp hắn.
“Được rồi.” Vương Tử Dạ bôi xong, nhìn ngự y đích thân băng bó cho Thác Bạt Diễm, bảo, “điều dưỡng thêm một thời gian là ổn.”
Thác Bạt Diễm mệt mỏi, định mở miệng chào Mộ Dung Xung, Phù Kiên bỗng tiến vào giải thích: “Một năm trước, trong trận Bạt loạn xảy ra ở Trường An, Diễm Nhi vô tình bị thương, may mà giữa đêm đã bôi thuốc đặc trị khống chế chất độc.”
Mộ Dung Xung quan sát Thác Bạt Diễm một lúc lâu, chợt lạnh lùng nói một câu không hợp tình người.
“Ngươi còn sống được bao lâu?”
Thác Bạt Diễm bất lực cười khổ, Vương Tử Dạ nói: “Mộ Dung Xung đại nhân quá lời, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt sẽ không có vấn đề. Rắc rối ở chỗ năm trước Thác Bạt đại nhân bị thương, vậy mà bỏ lên phương Bắc không lời từ biệt, nên mới chậm trễ việc điều trị.”
Mộ Dung Xung: “Vương Tử Dạ, sao ngươi biết chữa loại thương tích này?”
Vương Tử Dạ bình thản đáp: “Sống càng lâu đọc càng nhiều sách, dĩ nhiên phải biết chút ít.”
Mộ Dung Xung không trả lời, Vương Tử Dạ bèn đứng dậy cáo từ. Chỉ còn ba người Phù Kiên, Thác Bạt Diễm và Mộ Dung Xung ngồi trong điện. Mộ Dung Xung xưa nay không thích nhiều lời, ngay cả Phù Kiên còn bị lạnh nhạt, huống chi là người Thác Bạt gia. Song Thác Bạt Diễm phóng khoáng anh tuấn, ngọc thụ lâm phong xưa kia giờ rơi vào tình cảnh này không khỏi khiến y đồng cảm, đồng thời cũng thấy rợn người.
Thác Bạt Diễm đã bệnh một thời gian dài, thế mà Mộ Dung Xung chỉ nghe hắn tập võ bị thương, không ngờ lại bị nhiễm thi độc, kỳ quặc hơn là Vương Tử Dạ có thuốc khống chế thi độc khuếch tán, giúp hắn không biến thành xác sống.
Chẳng qua Thác Bạt Diễm phải tạm thời từ chức thống lĩnh cấm quân, trên danh nghĩ vì để dưỡng bệnh, cấm quân giao cho Phù Kiên trực tiếp chỉ huy.
Phù Kiên ôn tồn an ủi, Mộ Dung Xung chỉ lặng lẽ ngồi đó, Thác Bạt Diễm hỏi: “Tình hình Sắc Lặc Xuyên thế nào?”
Phù Kiên: “Thuật Luật Không từ chức Đại Thiền Vu, trẫm đã phái ba nhóm sứ giả đến tìm Thạch Mạt Khôn, kế hoạch Nam chinh ắt phải làm, phải xem chư Hồ có thức thời hay không.”
Mộ Dung Xung: “Nghe nói Thuật Luật Không và tên nhóc người Hán kia về sau dọc Triều Tiên xuống Giang Nam.”
Phù Kiên “ừm”, nói: “Đáng tiếc, Thuật Luật Không vốn là một nhân tài, thế mà bỏ mặc Sắc Lặc Xuyên… thôi, nói sau vậy.”
Thác Bạt Diễm trầm tư suy tính, Mộ Dung Xung nói với hắn: “Ngươi lo dưỡng bệnh đi, cần gì thì sai người gửi tin cho ta.”
Thác Bạt Diễm gật đầu, Phù Kiên cười nói: “Cung trẫm cần gì mà chẳng có?”
Thái độ của Mộ Dung Xung đối với Thác Bạt Diễm rất phức tạp, một mặt hắn không ngần ngại đứng ra bảo vệ Hạng Thuật và Trần Tinh tiến Bắc, hành động không biết điều đó khiến Mộ Dung Xung khá bực bội. Nhưng mặt khác, Thác Bạt Diễm lại thân thiết với công chúa Thanh Hà khi còn sống, hắn còn là người tộc Tiên Ti, nể mặt người chị đã qua đời, nên đâu đó vẫn còn tình nghĩa không muốn nói thẳng ra.
Huống hồ Mộ Dung Xung cũng cảm thấy Thác Bạt Diễm đáng thương, đặc biệt là sự cô đơn trong đôi mắt hắn — Mộ Dung Xung nhìn thoáng qua liền hiểu, trước đây bị Phù Kiên đưa vào thâm cung, y cũng thường xuyên mê man cả ngày như thế. Ở trong cung không bằng hữu không thân thích, ngày thường chỉ có thái giám và cung nữ đến đưa đồ ăn, có khác chi tù nhân.
“Để Diễm Nhi nghỉ ngơi đi.” Phù Kiên thản nhiên nói, “Theo ta, Xung Nhi.”
Mộ Dung Xung theo Phù Kiên ngang qua ao Thái Dịch cạnh thượng lâm uyển, Phù Kiên vịn tay lên lan can, cúi đầu ngắm cá trong ao.
“Những ngày qua trẫm thường nghĩ.” Phù Kiên chợt nói.
Mộ Dung Xung: “Ta nhớ trước khi chết Vương Mãnh không chỉ nhắc nhở ngươi một lần, gã không báo mộng cho ngươi sao?”
Phù Kiên bất lực mỉm cười: “Không liên quan đến Nam chinh, Xung nhi, ngươi có thể nghe trẫm nói tròn câu không?”
“Chứ ngươi nghĩ gì?” Mộ Dung Xung cũng nhìn vào ao cá.
Phù Kiên xoay người dựa vào lan can, nhìn chăm chú vào Mộ Dung Xung, nói: “Nghĩ về sống chết, nghĩ đến, khi nào trẫm sẽ chết.”
Mộ Dung Xung ngẩn người liếc nhìn Phù Kiên, trong trí nhớ của y, Phù Kiên chưa bao giờ bàn về chuyện này, thậm chí cũng chưa từng thốt mấy câu đại loại như “trẫm thiên thu muôn đời về sau”. Bởi vì không ai cho rằng Phù Kiên sẽ băng hà trong tương lai gần, vị quân chủ phương Bắc tự xưng “thành tựu hơn người” đương lúc tráng niên, cho dù có biết bao người ngầm rủa gã chầu trời cho rồi, song thực tế Phù Kiên chỉ ngày càng mạnh hơn, thậm chí bất khả chiến bại với Thuật Luật Không được mệnh danh là “đệ nhất thiên hạ”.
Thần sắc lóe lên qua mắt y, Mộ Dung Xung dằn lại ý niệm của mình, bảo: “Sao bệ hạ nói vậy?”
Phù Kiên nhìn Mộ Dung Xung với ánh mắt dịu dàng, duỗi tay muốn nắm, Mộ Dung Xung vô thức tránh đi, y rời Trường An đã lâu lắm rồi, lâu tới nỗi sắp quên đi quá khứ. Chỉ khi Phù Kiên xuất hiện trước mặt mình mới gợi nhắc y rằng quá khứ vẫn thực sự tồn tại.
Và cũng vì nhậm chức ở Lạc Dương quá lâu khiến y khó thể trở lại vai diễn trước đây ở Trường An.
Mộ Dung Xung để Phù Kiên nắm tay mình, Phù Kiên nói: “Sinh lão bệnh tử đã được trời định sẵn, là người thì sau này sẽ chết, từ lúc chị ngươi đi trẫm đã nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Vương Mãnh, Thuật Luật Ôn, nghĩ đến những người cùng trẫm giành được mảnh đất phía Bắc này.”
Mộ Dung Xung không đáp, Phù Kiên nói tiếp: “Nhìn Diễm Nhi, nhìn lũ Bạt, trẫm không khỏi tự hỏi, rốt cục chúng là thứ gì?”
Mộ Dung Xung đột nhiên cảnh giác, cau mày suy tính, Phù Kiên xoa lòng bàn tay của Mộ Dung Xung, tách ngón tay thon dài của y ra rồi siết lại, đan mười ngón vào nhau, sau đó thì thầm: “Sau trận Bạt loạn ấy, trẫm miệt mài tìm đọc sách cổ thâu đêm, mới biết không phải tự dưng chúng xuất hiện, mà đã có nguyên do từ rất lâu rồi.”
“Gì cơ?” Mộ Dung Xung chợt nhận ra bất thường, nghiêng đâu nhìn vào mắt Phù Kiên.
Phù Kiên nhìn Mộ Dung Xung chăm chú, gật đầu nói: “Không sai, chúng giống chim, thú, núi, đá và cây, đều là một phần của thế gian này, nguồn gốc của ‘Bạt’ thực chất chỉ là sự giễu cợt nhân sinh khốn khổ, ông trời trêu đùa, và đối kháng tới chết.”
“Thì sao?” Mộ Dung Xung nhíu mày, “Bệ hạ, rốt cục ngươi muốn nói gì?”
Phù Kiên thản nhiên nói: “Chẳng phải ngươi thường hỏi, ai đã cử quân đội cho ngươi trong hẻm núi Long Môn?”
Mộ Dung Xung: “……”
Phù Kiên nắm tay Mộ Dung Xung kéo y xoay người, vòng qua ao Thái Dịch lên thủy lang(), lặng lẽ cất bước đến ngoài điện Hàm Quang.
“Ta đưa Xung Nhi vào.” Phù Kiên trầm giọng.
Mộ Dung Xung dừng chân ngoài điện Hàm Quang, đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, lòng bàn tay toát mồ hôi, Phù Kiên khẽ đẩy cửa, cửa điện mở ra, để lộ công chúa Thanh Hà ngồi đối diện cửa điện đang cầm một chiếc gương trong tay.
Hô hấp Mộ Dung Xung nghẽn lại, công chúa Thanh Hà vẫn xinh đẹp như khi còn sống, song nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện khuôn mặt xám trắng và cổ nàng được đắp phấn rất dày. Điểm khác biệt duy nhất so với lúc còn sống là đôi mắt nàng trở nên vẩn đục vô thần, lúc ngẩng đầu lên nàng vẫn mỉm cười.
“Xung Nhi?” Công chúa Thanh Hà thấp giọng.
“Chị?” Mộ Dung Xung run giọng.
“Nửa đêm tìm được ghi chép về ‘Bạt’ ở Phùng gia,” Phù Kiên từ tốn nói, “chỉ cần xử lý đúng cách, người chết có thể sống lại. Trẫm cũng phát hiện, con đường ngày trước Phùng Thiên Dật đi…”
Mộ Dung Xung toát mồ hôi lạnh, mở to mắt nhìn công chúa Thanh Hà, máu y chợt đông cứng, hệt như có ai đang tàn nhẫn bóp cổ y.
∴
Ban đêm, sau tiếng trống chạng vạng, xe ngựa rời khỏi thành tây chạy về hướng đông, xe lăn bánh trên đường làm nước bắn tung tóe, vó ngựa trượt dài như đang đi trên dầu.
Trong đêm tối, dầu hỏa âm thầm nhỏ giọt ở hai bên tường viện trên phố, tập trung tại trung tâm, nhấn chìm toàn bộ con phố trong dầu hỏa.
“Chờ đã,” Vương Tử Dạ trong xe ngựa lên tiếng, “dừng xe.”
Các tướng sĩ mặc giáp đen đứng sừng sững giữa phố khắp mọi hướng, im lặng như một bóng ma đợi chờ đã lâu.
“Ta tưởng ngươi đến cảm ơn ta.” Vương Tử Dạ nói.
Các tướng sĩ lập tức tản ra, đồng loạt cầm nỏ, “cạch” một tiếng, hàng vạn người mai phục trong thành Trường An đồng thời xuất hiện, tiếp theo Mộ Dung Xung bước ra từ bóng tối.
“Cảm ơn ngươi cái gì?” Mộ Dung Xung cất giọng lạnh lùng, “Cảm ơn ngươi thả hơn mười vạn xác sống ở Lạc Dương? Hay cảm ơn ngươi lợi dụng Phùng Thiên Dật, hại chết chị ta, lại cướp xác khiến chị ta thành dáng vẻ bây giờ?”
Vương Tử Dạ khẽ phẩy chiếc quạt gấp trong tay, cười nhẹ: “Mộ Dung Xung, ngươi còn trẻ người non dạ lắm, người có thể đánh thức cả người chết như ta, ngươi nghĩ mình có phần thắng à?”
Mộ Dung Xung im lặng nhìn chằm chằm Vương Tử Dạ, một tướng sĩ phía sau cầm đuốc đưa cho Mộ Dung Xung.
“Ta không biết ngươi là thứ gì.” Mộ Dung Xung trầm giọng, “Ta chỉ biết, ngươi tuyệt đối không phải người, Vương Tử Dạ.”
Vương Tử Dạ lặng lẽ cười, nhìn ngọn đuốc trong tay Mộ Dung Xung.
“Ta cũng không định nhiều lời với ngươi, càng chẳng hứng thú ngươi là thứ gì, chỉ muốn tiễn ngươi…” Mộ Dung Xung nói, “đến nơi ngươi nên đến, cút đi, ngươi sai khi đến Trường An này.”
Ngọn đuốc rơi xuống.
∴
Kiến Khang, buổi chiều.
“… Thế là Mộ Dung Xung phóng hỏa, thiêu rụi cả con phố.” Tạ An kể, “Vương Tử Dạ bị lửa thiêu thành tro, không rõ đêm đó có bao nhiêu bách tính vô tội vùi thân trong biển lửa.”
Tư Mã Diệu ngồi giữa, có Bộc Dương hầu hạ, bên trái có thứ sử Duyện Châu – Tạ Huyền, hoàng môn thị lang – Tạ Thạch, thái thú Đông Dương – Vương Lâm Chi, trung lang tướng Kiến Uy – Hoàn Y. Bên phải lần lượt là Hạng Thuật, Trần Tinh và Phùng Thiên Quân.
Chính giữa là Tạ An cầm quạt gấp, trước mặt đặt một cái bàn thấp, y từ tốn kể lại tin tức động trời mà mình biết được cho quân thần triều Tấn hay. Tạ An nói hết những gì mình biết, rồi uống một ngụm trà làm ấm cổ họng.
“Nghe đâu hôm sau Phù Kiên rất tức giận,” Tư Mã Diệu hờ hững nói, “không chỉ không tạm gác lại việc Nam chinh, mà còn lấy danh nghĩa kế thừa nguyện vọng của Vương Tử Dạ, tàn sát Đại Tấn ta. Vì điều tra nguyên nhân cái chết của quốc sư Vương Tử Dạ mà toàn thể triều Ngụy Tần hô to gọi nhỏ, thế mà tên đó lại là người Hán ta, thú vị quá thể.”
Trần Tinh cân nhắc, vừa qua thu xã đã nhận được đại án động trời như thế, đúng là ngạc nhiên.
Hạng Thuật: “Mộ Dung Xung chỉ dùng lửa đã diệt được gã à?”
“Hiện tại thì đúng vậy.” Tạ An nói, “Mặc dù An Thạch() bất tài, không thể trở thành thầy trừ tà, nhưng mấy ngày nay cũng nghe tiểu sư đệ giảng không ít đạo lý thiên nhân hóa sinh, Mộ Dung Xung không có pháp bảo, cũng không có cao nhân, y thiêu chết Vương Tử Dạ bằng cơn thịnh nộ thuần túy của mình, về phần tại sao đôi bên thù sâu oán nặng như thế thì không rõ.”
() Tên tự của Tạ An
“Công chúa Thanh Hà,” Trần Tinh lẩm bẩm, “nhất định vì công chúa Thanh Hà.”
Hạng Thuật cau mày, Phùng Thiên Quân nói: “Cho nên y phát hiện Vương Tử Dạ là kẻ chủ mưu?”
Trần Tinh: “Không, ta đoán y ma xui quỷ khiến phát hiện Vương Tử Dạ hồi sinh công chúa Thanh Hà.”
Mọi người đều giật mình, Trần Tinh nói với Phùng Thiên Quân: “Phùng đại ca, ngươi còn nhớ tin tức lúc theo đuôi quân Bình Dương không? Từ dạo ấy ta đã hoài nghi liệu Thi Hợi có hồi sinh công chúa Thanh Hà để đe dọa hay mê hoặc Phù Kiên không.”
Dù rằng quân thần triều đình nhà Tấn sắp xếp mật thám ở Trường An, song năng lực có hạn, từ lúc Phùng Thiên Dật chết, mạng lưới tình báo đã bị dọn dẹp sạch sẽ, huống hồ hôm đó vừa mật đàm với Phù Kiên xong, Mộ Dung Xung đã phục kích ngay trong đêm thiêu sống Vương Tử Dạ. Triều đình nhà Tần bắt đầu nghi thần nghi quỷ, nói Phù Kiên bày mưu đặt kế Mộ Dung Xung, rồi lại bảo không giống, vì dù gì Phù Kiên cũng là người ủng hộ hùng hồn nhất bên phe chủ chiến.
Hạng Thuật mở miệng: “Bạt doanh ở hẻm núi Long Môn Lạc Dương xử trí thế nào?”
Tạ An lắc đầu, xuôi tay chịu thua, ra hiệu không thể trả lời.
Tạ Thạch nói: “Sau cùng Phù Kiên thu lại binh quyền của Mộ Dung Xung, đẩy y về Lạc Dương diện bích tư quá.”
Cả điện yên tĩnh một hồi, Hạng Thuật nói: “Ta không nghĩ Vương Tử Dạ đã chết, nếu gã thực sự là Thi Hợi, không thể nào bị thiêu chết dễ như vậy.”
Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, nói: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Phùng Thiên Quân: “Đồng ý.”
“Nhưng chí ít hiện giờ gã mất tích thật.” Tạ An nói, “Ngoài Trường An đang truyền Mộ Dung Xung muốn ngăn cản việc Nam chinh nên không ngần ngại ám sát Hán thần phái chủ chiến. Nội tình chỉ những người có mặt mới rõ.”
Tư Mã Diệu vuốt tóc, sực nhớ mép tóc cao quá nên vội thả xuống, giương mắt chỉnh lại tóc trên trán: “Nếu Thi Hợi bản lĩnh thông thiên như thế, sao không giết luôn Mộ Dung Xung đi?”
“Làm vậy sẽ mích lòng Tiên Ti Mộ Dung thị,” Hạng Thuật nói, “Vương Tử Dạ muốn Phù Kiên tập kết quân đội đánh sang Trường Giang, chứ không muốn triều đình nhà Tần tan rã. Chẳng có lợi gì có gã. Nếu gã không gì không làm được thì đã không mai phục nhiều năm ở triều đình nhà Tần rồi, đợi tới giờ mới ra tay, gã nhất định phải mượn quyền lực của Phù Kiên.”
Mộ Dung thị nắm giữ thế lực khổng lồ ở Trường An, trong khi Vương Tử Dạ chỉ có Phù Kiên làm chỗ dựa, họ có thể không diệt trừ được Vương Tử Dạ, song vẫn có đủ binh lực phản lại Trường An. Nếu kế hoạch của Vương Tử Dạ bại lộ sẽ chỉ khiến thế cục vốn đã mong manh ở Trường An đổ vỡ, để lại mình Phù Kiên đối mặt. Dễ gì tìm được một quân vương nói gì nghe nấy như Phù Kiên?
Lời Hạng Thuật đã nhắc nhở Trần Tinh.
Có thể mai phục cạnh Phù Kiên nhiều năm như thế chứng tỏ gã không mạnh lắm, quan trọng hơn hết gã không thể tác động mọi người bằng tà thuật. Từ lập luận này, Trần Tinh hiểu được sự tự tin của Hạng Thuật đến từ đâu, và kẻ thù của họ cũng không phải bất khả chiến bại.
Nghĩ đến đây, Trần Tinh có thể suy ra đại khái vì sao Vương Tử Dạ muốn bắt cậu làm vật tế.
Ánh sáng Tâm Đăng soi rạng thế gian, cũng có thể ảnh hưởng lòng người và đuổi tà, nếu ngay cả Tâm Đăng cũng bị oán khí luyện hóa, liệu nó có thể thao túng suy nghĩ người khác một cách tùy ý không?
“Tiếp theo các ngươi định làm gì?” Tư Mã Diệu hỏi Trần Tinh.
Trần Tinh định trả lời vẫn đi Lạc Dương, nhổ sạch Bạt quân dưới hẻm núi Long Môn, song lúc này Đại Tấn không cần thiết đi sứ, trước khi Tạ An phái người ly gián thì nội bộ Tần quốc đã chiến nhau loạn xạ rồi.
Còn Mộ Dung Xung tạm thời thất thế, trong thời gian ngắn không thể tác động suy nghĩ của Phù Kiên, phái đoàn sứ thần đi chỉ thêm phiền mà thôi. Giả như Vương Tử Dạ chính là Thi Hợi, sớm muộn gì gã cũng xuất hiện, đốt một cái doanh trại cũng không giúp ích gì nhiều, Thi Hợi muốn dựng lại lúc nào chả được.
“Đợi,” Hạng Thuật không đợi Trần Tinh trả lời đã nói, “đợi Thi Hợi lại xuất hiện.”
Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, phát hiện không biết từ lúc nào Hạng Thuật đã dẫn dắt các thầy trừ tà, mọi người tự nhiên nghe theo điêu khiển và quyết định của hắn.
“Những ngày sắp tới,” Hạng Thuật nói tiếp, “xin các ngươi cử thêm vài tham báo điều tra tung tích của Vương Tử Dạ dọc theo dòng chảy của mạch Địa. Ta đã giao bản đồ Thần Châu cho Tạ An rồi.”
“Được.” Hôm nay Tư Mã Diệu rất thoải mái, vung tay lên, “thế mời Đại Thiền Vu … à không, hộ pháp phải hao tâm tổn sức rồi.”
Trần Tinh: “Bản đồ đâu ra thế?”
Hạng Thuật đáp: “Trong mấy tháng ngươi nằm trên giường, ta tìm được phân bổ mạch Địa từ sách cổ của Hạng gia.”
Trần Tinh nói: “Sao ngươi biết… đúng rồi… phải ha. Hạng Thuật huynh thông minh quá!” Cậu tán thán: “Huynh thông minh quá! Quá sáng suốt! Huynh nhớ rõ ghê! Ta quên béng chuyện này!”
Trần Tinh còn nhớ ngày đó dưới lòng đất Cối Kê, kẻ thần bí đến phân phó Ôn Triết đã lao vào mạch Địa, lợi dụng dòng chảy của nó rời đi, cũng tức là nếu Vương Tử Dạ muốn chạy trốn, khả năng lớn gã cũng thông qua mạch Địa.
Có đôi lúc Hạng Thuật thực sự hết cách với Trần Tinh, toàn nghĩ gì nói đó, cả đám người đang ở đây bàn bạc, cậu vẫn khen lấy khen để không chút che giấu, lại còn khen ba lần liên tiếp. Mà nói thế cũng thôi, quan trọng là để lộ chuyện nhóm trừ tà không hề có kế hoạch gì sất, chẳng phải khiến người ta chê cười ư?
Hạng Thuật đành dồn sức ho khan, mọi người lúng túng, Tạ An nói ngay: “Hôm qua, An Thạch còn một chuyện muốn thương lượng với các vị.”
Tạ An chuyển đề tài, Tư Mã Diệu bèn tiếp lời: “Kỳ thực không có gì phải bàn, Trần tiên sinh, trẫm có việc muốn nhờ, trẫm muốn gửi trung thư giám của mình cho ngươi.”
Trần Tinh: “Chờ đã… có ý gì?”
Bộc Dương nói: “Sau khi cân nhắc, bệ hạ quyết định cử Tạ An Tạ đại nhân đến sở trừ tà, đảm nhiệm… đảm nhiệm… sở thư giám? Cũng làm một thầy trừ tà, hỗ trợ Trần tiên sinh, sau này có việc gì cần, dù muốn tiền hay muốn người, ngài chỉ cần nói với Tạ tiên sinh là được.”
Trần Tinh: “Ta muốn một người phàm… Tạ sư huynh, không phải ta chê huynh, nhưng huynh đường đường là trường cột nước nhà, chạy tới sở trừ tà làm trợ thủ liệu có ổn không? Binh Bắc phủ của huynh đâu? Mặc kệ à?”
Tạ An cười nhiệt tình: “Binh Bắc phủ huấn luyện xong rồi, không phải chuyện gấp, bệ hạ cũng chê huynh vướng chân vướng tay, nay đã có hai đứa cháu này tạm thời tiếp quản. Tiểu sư đệ, huynh đây phụng chỉ trừ ma, đệ sẽ không làm khó bệ hạ chứ?”
Hạng Thuật không muốn dây dưa dong dài: “Rồi, cứ quyết vậy đi.”
Ban đầu Phùng Thiên Quân cho rằng Tư Mã Diệu cử Tạ An đến giám thị mọi người, nhưng cài người cũng đâu thể đưa một Tạ An quyền cao chức trọng có địa vị như hình ảnh quốc gia vào chứ, đúng là điên rồ! Cơ mà có Tạ An hỗ trợ, mọi người sẽ trực tiếp nhận được sự trợ giúp lớn nhất từ triều đình nhà Tấn, có thể thấy Tư Mã Diệu thực sự nghiêm túc xem xét nhận xét của Trần Tinh, nhưng vì không muốn dính đến tranh chấp Hồ Hán mới mượn tay Tạ An mà thôi.
“Quyết định cái quái gì!” Trần Tinh muốn phản đối, nhưng mọi người đã vỗ tay khi Hạng Thuật tỏ thái độ.
“Chúc mừng tiểu thúc nhậm chức!” Tạ Huyền cười nói.
Tư Mã Diệu: “Tạ khanh, cuối cùng ngươi cũng được thỏa ước mơ, còn không mau cảm ơn trẫm?”
“Đa tạ bệ hạ.” Tạ An hớn hở đứng dậy chắp tay với mọi người, nói với Hạng Thuật: “Sau này xin hộ pháp Võ thần đại nhân, đại trừ tà đại nhân, Phùng đại nhân, Tiêu đại nhân, mọi người quan tâm ta hơn nhé.”
Cứ thế Tạ An đạt được ước nguyện của mình, trở thành một thầy trừ tà ở tuổi gần như đã biết mệnh trời. Viên mãn giấc mộng thuở còn thơ.