Hạng Thuật mạnh mẽ đe dọa Phù Kiên bằng chính bản lĩnh của mình, mười vạn binh mã bao vây Lạc Dương, Tiểu Thú Lâm Vương cùng Đại Thiền Vu Thạch Mạt Khôn cử người đưa tin tới hoàng cung, yêu cầu tham dự cuộc đàm phán vào đoan ngọ.
Hách Liên Sảng thốt lên: “Ngươi… ngươi là… Đại Thiền Vu đại nhân?”
“Giờ không phải nữa.” Hạng Thuật nói, “Bọn họ tới đây chỉ vì đám yêu quái do Kiên đầu — bệ hạ các ngươi nuôi, mọi người đã mệt vì chiến đấu với người sống rồi, không muốn chết rồi còn phải giết tới giết lui.”
“Về báo với hắn đừng quá căng thẳng, nếu bằng lòng đốt trụi Bạt quân thì tốt, bằng không, ngày mốt chúng ta lại bàn điều kiện.”
Hách Liên Sảng hoảng hốt quay về báo với Phù Kiên, Trần Tinh cuối cùng cũng hoàn hồn, tình huống gì thế này?
Tần, Tấn, người Tiên Ti, Sắc Lặc Cổ Minh, Cao Câu Ly, cố dong binh của Phùng Thiên Quân, cùng thầy trừ tà, tất cả đều có mặt tại đây, vào lúc này, bảy thế lực hợp nhất đã trở thành cuộc đàm phán hoành tráng nhất trong hàng trăm năm qua của Thần Châu. Mà sau cùng nếu không thỏa thuận được việc khai chiến, tất sẽ trở thành một cuộc hỗn chiến.
“Phù Kiên hỏi ngươi, tại sao lại làm thế.”
Lần này Mộ Dung Xung đích thân tới mời, Hạng Thuật không che giấu thân phận, nên Phù Kiên không thể coi hắn là sứ thần bình thường được nữa.
“Không vì sao cả,” Hạng Thuật hờ hững trả lời, “ta thích.”
“Huynh…” Trần Tinh kinh hoảng luôn rồi, “huynh làm lớn chuyện luôn?”
Hạng Thuật không tiếp lời Trần Tinh, nói với Mộ Dung Xung đang tiếp tục mời hắn: “Tiểu Thú Lâm Vương và Thạch Mạt Khôn đâu?”
“Họ không định vào thành,” Mộ Dung Xung nói, “đàm phán trưa ngày mốt mới gặp, Phù Kiên muốn tâm sự với ngươi.”
“Không tâm sự gì hết,” Hạng Thuật từ chối thẳng thừng, “không có gì để nói với hắn, chuyện cũ đã qua từ hai năm trước rồi, chính hắn chọn con đường này.”
Trần Tinh hỏi thăm: “Chị ngươi đâu?”
Mộ Dung Xung đáp: “Nàng chưa từng xuất hiện.”
Mộ Dung Xung không tìm thấy Vương Tử Dạ, cùng lúc đó, Phùng Thiên Quân cử bốn mật thám tiếp cận núi Long Môn, theo dõi chặt chẽ lối vào hẻm Long Môn.
Mộ Dung Xung không mời được Hạng Thuật, đành về báo lại. Trần Tinh và Tạ An bắt đầu suy đoán, hiện giờ Phù Kiên đang nghĩ gì, sắp xếp gì, lập tức sai người về Trường An truyền lệnh, tăng cường binh lực đến chi viện gã, hay gã vẫn sẽ hành xử theo tác phong trước giờ, dửng dưng thờ ơ?
“Không có người đưa tin nào rời thành trong đêm.” Phùng Thiên Quân nói.
Tạ An dở khóc dở cười: “Đây rõ ràng là lãnh địa của nhà Tần, sao giờ có vẻ giống sân nhà của chúng ta hơn?”
Phùng Thiên Quân đáp: “Lạc Dương chưa từng thực sự rơi vào tay Phù Kiên, thế lực lớn nhất trong thành vẫn là người Hán và Tiên Ti, đây là chuyện bình thường.”
Phù Kiên cử Vương Mãnh công phá Lạc Dương, cách nay cũng chỉ mới mười hai năm. Trước đó Đông Đô bị chiếm đóng bởi Tiên Ti Mộ Dung thị, trước còn là lãnh thổ nhà Tấn, muốn hoàn toàn khống chế Trung Nguyên trong vòng mười hai năm là rất khó. Vậy mà dưới tình huống hiện tại, Phù Kiên vẫn thể hiện dũng khí phi thường, dẫn hai vạn cấm quân đến Đông Đô tham gia đàm phán, kết quả đánh giá thấp đối phương đã cho thấy — quả nhiên bị Hạng Thuật mai phục hoàn toàn.
Hạng Thuật sắp xếp đâu ra đấy, vẫn còn chừa lại phía Tây để người đưa tin của Phù Kiên rời thành, thể hiện lòng thành: nếu ngươi không muốn nói chuyện, có thể đi, ta sẽ không cản.
Tất nhiên họ cũng dám chắc Phù Kiên sẽ không chạy, bằng không sau này tất sẽ bị người khắp thiên hạ nhạo báng. Trần Tinh có dự cảm mãnh liệt rằng Vương Tử Dạ nhất định đang ẩn náu ngay bên cạnh Phù Kiên, có lẽ trong mắt Phù Kiên, người Cao Câu Ly, hay Sắc Lặc Cổ Minh đều là con kiến, bởi gã có ba mươi vạn Bạt quân, khi cần có thể phóng thích chúng khỏi hẻm Long Môn, đủ để san bằng cả Lạc Dương.
Đêm muộn mồng bốn tháng năm.
“Cuộc hòa đàm ngày mai đại thể là như thế.” Tạ An tổ chức cuộc họp cuối cùng, “Tiểu sư đệ, đệ phải luôn theo sát Võ thần, không rời nửa bước, có thể tóm được Vương Tử Dạ, một trận định thắng bại hay không, trông cậy hết vào các ngươi.”
“Đây là việc của cả Thần Châu, không phải trách nhiệm của bọn ta,” Hạng Thuật nghiêm giọng, “Nếu không sao họ lại đến đây?”
Trần Tinh biết cuộc hòa đàm ngày mai sẽ không chỉ ảnh hưởng đến tính mạng của mọi người, mà còn quyết định tương lai của cả Thần Châu. Cậu gật đầu: “Tuế Tinh sẽ phù hộ chúng ta, bây giờ ta cảm thấy có lẽ nó tồn tại chính vì thời khắc này.”
Còn hơn một năm nữa, ban đầu, Trần Tinh cảm thấy đây có lẽ không phải trận chiến sau cùng, nên cứ bồn chồn lo lắng mãi. Song giờ nghĩ lại, nếu đây là một năm cuộc đời may mắn được ông trời cho mượn thì hạnh phúc biết bao? Từ thuở đầu chấp nhận số phận cho đến hiện tại, cậu đã bất tri bất giác bị Hạng Thuật tác động, tự đáy lòng gieo một hạt giống hy vọng.
Có lẽ ta có thể đánh bại chúng? Có lẽ chúng ta không cần đi tới bước đó.
Thậm chí biết đâu vào năm cậu hai mươi tuổi, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả?
Trần Tinh im lặng đứng dậy, vốn đình mượn người Tấn gây áp lực với Phù Kiên, tìm thời cơ thích hợp ép Vương Tử Dạ lộ diện đấu với họ, không ngờ tự lúc nào không hay, lại có quá nhiều người, quá nhiều thế lực can dự vào cuộc tranh chấp không biết kết quả này. Ngộ nhỡ thất bại, trách nhiệm của họ sẽ càng nghiêm trọng hơn trước.
Song Hạng Thuật nói đúng, đây là mối nguy của cả Thần Châu, không chỉ là trách nhiệm của họ.
Trần Tinh ngoảnh đầu nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật cũng dõi mắt về phía cậu, hai người nhìn nhau trong giây lát, Trần Tinh như ngầm hiểu, nói: “Ta đi ngủ trước.”
“Uống không?” Phùng Thiên Quân đưa rượu cho Tạ An và Hạng Thuật.
Hạng Thuật khẽ cau mày, đăm chiêu suy nghĩ, nhìn hướng Trần Tinh rời đi, đêm nay rất quan trọng, nhất định phải phòng bị cẩn thận, nếu để Trần Tinh lại bị bắt, ngày mai khỏi cần nghĩ thêm gì nữa.
“Không sao,” Tạ An nhìn thấu lo lắng của Hạng Thuật, nói “có Tiêu Sơn đi cùng đệ ấy.”
Phùng Thiên Quân cười buồn: “Cả thiên hạ này, ta phục ngươi nhất đấy, Hạng Thuật.”
Hạng Thuật cầm ly rượu, trầm ngâm không đáp, uống cạn rồi đặt xuống.
Phùng Thiên Quân nói: “Gọi người Cao Câu Ly, người Hồ ở Sắc Lặc, tiêu hết cả gia tài, chỉ vì cứu mạng một người.”
Tạ An bật cười không nói, bắt đầu sắp xếp thông tin và bản đồ trên bàn.
Hạng Thuật vẫn im thin thít.
Tạ An: “Ai khi còn trẻ mà chẳng từng có ước nguyện?”
Phùng Thiên Quân cầm bầu rượu của mình, đứng dậy bỏ đi.
“Tạ An, ngươi cảm thấy mai sẽ thành công chứ?” Hạng Thuật đột ngột hỏi.
“Khó nói chắc.” Tạ An đáp, “Tỷ lệ thắng là sáu phần, Vương Tử Dạ là mục tiêu cuối cùng của chúng ta, cũng là biến số lớn nhất. Nhưng chúng ta đã cố gắng hết sức, như thế vẫn chưa đủ sao?”
Dưới đêm hè mát rượi, Trần Tinh nằm trên chiếc giường con ở ngoài sân, Tiêu Sơn ngồi bên cạnh ngủ thiu thiu. Trần Tinh nhìn dải ngân hà vào đêm hè, không khỏi nghĩ, nếu một mai Tuế Tinh thực sự rời khỏi, nó sẽ quay về trời chăng? Nó sẽ biến thành một ngôi sao ư?
Cậu biết trước khi bỏ đi, cái nhìn ấy của Hạng Thuật nói lên điều gì.
Ta làm tất thảy chỉ vì muốn ngươi sống.
Trần Tinh ngắm nhìn ngân hà, lẩm bẩm: “Từ lúc sinh ra đến nay, ta chưa bao giờ tràn ngập chấp niệm sống sót như lúc này. Nhưng ta vẫn gạt huynh ấy, Tiêu Sơn. Ta chưa từng cho huynh ấy biết, ta rồi vẫn sẽ đi.”
Trần Tinh nhắm mắt lại, cậu vẫn còn rất nhiều điều chưa rõ, gồm cả giọng nói khi cậu nằm mơ, và tuổi hai mươi của mình, theo lý nếu sau một năm, hoặc sau mấy tháng Tuế Tinh mới rời đi, đồng nghĩa cậu sẽ không chết trước hai mươi tuổi.
Vậy nên có nghĩa là, lựa chọn ra trận vào thời điểm này, bất kể ra sao, Trần Tinh vẫn có thể sống sót.
Có phải Hạng Thuật đã biết gì không? Trần Tinh bắt đầu hoài nghi, nhưng rồi cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ giữa làn gió mát đêm hè. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Tinh phát hiện mình đang nằm trên giường con, không biết ai đã bế mình vào.
Các sứ thần trong trạm dịch đã thức từ lâu, đều đang rửa mặt, Tạ An kiểm tra thủ hạ của mình như thường lệ. Trần Tinh thấy vậy bèn nói: “Sư huynh giỏi thật đấy, đến tận lúc này trông chẳng có chút gì là căng thẳng.”
Tạ An kéo Trần Tinh sang một bên, thì thầm: “Thực không dám giấu, tiểu sư đệ, huynh căng thẳng tới độ sắp chuột rút luôn ấy…”
Trần Tinh: “……………….”
Phùng Thiên Quân đã thay quần áo, hắn bước nhanh về trước, nói: “Đã tra được tung tích của Vương Tử Dạ!”
Mọi người đồng loạt trở nên căng thẳng, quay về phòng nghe tin của Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân trải bản đồ ra, chỉ vào một con đường, nói: “Tối qua, có một người Hán gấp rút lái xe qua hẻm Long Môn đến cửa Tây thành Lạc Dương, trình thủ dụ của Phù Kiên vào hoàng cung, trong xe có thể có người.”
“Nhất định là gã.” Trần Tinh hỏi, “Xe bao lớn?”
Phùng Thiên Quân tả lại hình dáng xe ngựa, chỉ là một chiếc xe bình thường, Tạ An nói: “Vẫn như cũ, gặp chiêu phá chiêu, mọi người chuẩn bị lên đường.”
Ăn sáng xong, Trần Tinh thay y phục trừ tà, đi đến cạnh Hạng Thuật, Hạng Thuật đã mặc lại trang phục người Hồ, một thân cẩm y màu chàm thêu đồ đằng mười sáu Hồ, đeo trọng kiếm Bất Động Như Sơn, đứng thẩn thờ trong sân.
“Huynh tìm được bộ này từ đâu vậy?” Trần Tinh không khỏi cười.
“Thạch Mạt Khôn phái người đêm qua đưa tới.” Hạng Thuật đáp.
Khá giống trang phục Đại Thiền Vu trước đây của hắn, song lại thiếu chiếc nhẫn bảo thạch người Hồ tượng trưng cho minh quyền, phong thổ, mục thần và sơn thần, đai lưng cũng không treo răng ngọc, thể hiện rõ sự khác biệt.
“Huynh đang nghĩ gì thế?” Trần Tinh hỏi thăm.
“Ta đang nghĩ, đã làm những gì ngươi muốn rồi,” Hạng Thuật nói, “bây giờ có thể đưa ra yêu cầu của ta.”
Trần Tinh: “Yêu cầu gì?”
Gió mùa hạ xuyên qua đại sảnh, cây cối trong sân xào xạc, bóng cây vụt bay qua người họ như nghìn vạn sao băng.
“Sau hôm nay,” Hạng Thuật cân nhắc, “nếu thành công tiêu diệt Vương Tử Dạ, và ngươi vẫn còn sống, thì phải theo ta.”
Trần Tinh: “Nhưng còn Xi Vưu?”
Thấy cậu như thế, Hạng Thuật suýt nữa nổi gân xanh trên đầu: “Ngươi cứ ỷ ta, ỷ ta…”
“Ỷ huynh cái gì?” Trần Tinh hoang mang.
“Sẽ giải quyết sau cùng.” Hạng Thuật cố nén giận, không thể đánh người của mình trước cuộc hòa đàm được.
“Sau cùng?” Lòng Trần Tinh hơi xao động.
“Sẽ luôn có cách.” Hạng Thuật nói, “Chẳng phải ngươi luôn muốn… đi khắp Thần Châu ư? Không tạm thời buông bỏ sau khi tiêu diệt Vương Tử Dạ được ư?”
Trần Tinh đột nhiên mỉm cười, quay đầu nhìn bóng cây lốm đốm trên sân, “Không phải chúng ta… chúng ta đã làm điều đó rồi ư?”
Hạng Thuật ngẩn người, Trần Tinh nói tiếp: “Kỳ thật mỗi ngày được ở bên huynh, ta sống rất vui, chúng ta cũng đã đi rất nhiều nơi.”
Hạng Thuật im lặng, lúc này một sứ giả người Thiết Lặc tới đây, đích thân dâng một con rồng vàng nhỏ cho hắn: “Đại Thiền Vu Thạch Mạt Khôn sai người đưa thứ này tới, mời đại nhân Thuật Luật Không đeo vào người.”
Trần Tinh biết đây là đồ đằng của người Thiết Lặc, nhằm chứng minh mặc dù Hạng Thuật đã từ chức Đại Thiền Vu, song vẫn là niềm kiêu hãnh của Thiết Lặc. Vậy nên cậu nhận lấy, đeo nó cho hắn.
“Đi thôi.” Trần Tinh chủ động nắm tay Hạng Thuật rời khỏi trạm dịch.
Buổi đàm phán được tổ chức tại bình nguyên sông Y ở thành Bắc Lạc Dương, trên danh nghĩa Phù Kiên vẫn là chủ nhân nơi này, theo quy định của Tái Bắc và Tây Lương, họ dựng hồng lư() lớn giữa bình nguyên mênh mông, giết tam sinh (bò dê lợn) tế trời, trải thảm vàng, bày chén ngọc đĩa vàng.
() Công thự của quan viên.
Song làm chủ nhân, Phù Kiên lại không nhắc gì về việc Hạng Thuật ngoài kia đương mời tới đủ loại trợ thủ, mà đợi đến khi mặt trời nhô cao mới dẫn Mộ Dung Xung lên xe ngựa.
Trước kia hẹn Hạng Thuật mấy lần đều bị đóng cửa từ chối tiếp khách, bệ hạ thiên vương rốt cuộc cũng biết lần này Đại Thiền Vu đã quyết tâm. Những tưởng Thuật Luật Ôn chết rồi, người thừa kế Đại Thiền Vu của Sắc Lặc Xuyên, gia tộc Thuật Luật thân như huynh đệ với Phù gia bao đời — bất kể thế nào cũng sẽ đứng về phía mình.
Phù Kiên vẫn không tài nào hiểu được vì sao Thuật Luật Không lại kiên quyết phản đối gã. Hội đàm lần này do người Hán đề nghị, nhưng thực tế chỉ một mình người Hán căn bản không làm gì được gã. Người là cá thịt, ta là dao thớt, ngay cả Kiến Khang cũng bị quét sạch trong nháy mắt, vậy thì cớ gì Phù Kiên ngồi giữa trăm vạn thiết kỵ chịu để hạng người như Tư Mã Diệu vào mắt?
“Trước khi tới Lạc Dương,” Phù Kiên ngồi trên xe ngựa, nắm tay Mộ Dung Xung, nói, “ngày nào trẫm cũng nghĩ, đến cùng mình đã đắc tội Thuật Luật Không chỗ nào.”
Mộ Dung Xung không rút tay về, im lặng nhìn màn xe.
Phù Kiên nói: “Tại sao hắn lại giúp người Hán? Trẫm biết hắn có một nửa dòng máu người Hán, nhưng hắn là người Thiết Lặc cơ mà…”
Mộ Dung Xung hời hợt đáp: “Vì Trần Tinh hắn thích là người Hán.”
Phù Kiên cười bảo: “Người Diễm Nhi coi trọng đấy à? Tiểu tử này quả không đơn giản, vì y mà gây ra cục diện này, có điều nói đi cũng phải nói lại… tưởng như hoang đường… nhưng nếu là ngươi, trẫm… không phải không hiểu.”
Mộ Dung Xung không tiếp lời, y hiểu ý Phù Kiên, vì thế cau mày, xoay đầu nhìn gã, đáy mắt toát ra cảm xúc phức tạp, Phù Kiên rướn tới, chiếc mũi cao chạm vào gò má Mộ Dung Xung, chạm vào trán y. Gã không nói thêm điều gì, đoạn quay đầu sang chỗ khác.
Khi các sứ thần người Tấn đến nơi, trong hồng lư lộ thiên đã ngồi chật kín người Hồ, chỉ còn mỗi chủ vị. Trần Tinh và Tạ An vừa tới, mọi người đồng loạt đứng dậy, gật đầu chào họ.
Tạ An biết nghi thức này dành cho Hạng Thuật, nên mọi người đều quay sang bên cạnh, Thạch Mạt Khôn tiến lên hành lễ, tiếp theo là vua Cao Câu Ly dẫn các nho sinh hành lễ với Hạng Thuật, Hạng Thuật đáp lại bằng lễ Cổ Minh, mọi người không nói thêm gì, tất cả đều ngồi xuống.
Thạch Mạt Khôn đặc biệt thăm hỏi Trần Tinh, hai người đã gặp nhau ở Sắc Lặc Xuyên, Trần Tinh mỉm cười bắt chuyện, nhìn thoáng sang Cao Câu Ly, thủ lĩnh là một thanh niên gầy, ngón tay thon, mặc giáp vua, mắt một mí, nhưng tuổi chỉ chừng Thác Bạt Diễm, có lẽ đây là Tiểu Thú Lâm Vương.
Tiểu Thú Lâm Vương thấy Trần Tinh nhìn mình bèn hỏi thăm: “Đã gần một năm, còn nhớ ta chứ?”
Trần Tinh lấy làm ngạc nhiên, người Cao Câu Ly nói tiếng Hán cực kỳ trôi chảy, nhưng ngẫm lại từ thời Hán đến nay, văn hóa nho gia được các nơi ở Thần Châu tôn sùng, Cao Câu Ly xây dựng trường Thái Học, bồi dưỡng nho sinh, thể hiện lòng kính ngưỡng người Hán, thế là cậu cười hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau ư?”
Một nho sinh cất lời: “Lần trước ngươi rời khỏi Bình Nhưỡng, người dẫn quân bọc hậu cho các ngươi chính là bệ hạ.”
Lúc này Trần Tinh mới chợt hiểu ra, Tiểu Thú Lâm Vương nói: ” Lần tới ngươi tuyệt đối đừng có đột nhiên gọi sấm đấy, mọi người vẫn muốn sống sót trở về.”
Mọi người bật cười, Tạ An ngạc nhiên: “Sư đệ, đệ còn biết gọi sấm à?”
“Ăn may thôi.” Trần Tinh dở khóc dở cười, “Đổi chuyện khác đi.”
Bầu không khí lại chìm vào yên lặng, Trần Tinh nhìn sắc trời, đã muộn thế này mà Phù Kiên còn chưa tới, nếu ra vẻ ta đây thì còn đỡ, sợ rằng gã đang âm thầm sắp đặt gì đó. Bốn phía hồng lư được canh phòng nghiêm ngặt, nếu đánh nhau thật, sẽ là một cuộc hỗn chiến.
Nhưng đã có Hạng Thuật và Tạ An thu xếp, chỉ biết tin vào bản lĩnh hai người họ thôi.
Lúc này, Tiểu Thú Lâm Vương mở lời: “Thuật Luật Không, vì sao ngươi từ chức Đại Thiền Vu, ngươi đã là võ sĩ đứng đầu thiên hạ, còn chê chưa đủ, muốn theo người Hán học thuật gọi sấm ư?”
Trần Tinh nghĩ bụng, tên này nói nhiều gớm, nếu ngươi không phải quốc vương, e rằng đã bị Hạng Thuật chửi nát nước rồi.
Nhưng Hạng Thuật hiển nhiên không nể mặt ai, lạnh nhạt đáp: “Cao Khâu Phu, ngươi vẫn không thôi nói nhảm à? Lại muốn đánh nhau đúng không?”
Mọi người cười phá lên, Thạch Mạt Khôn trêu: “Nhớ lại tháng ngày Khâu Phu ở Sắc Lặc Xuyên, mỗi lần luận bắn tên, hai người cũng giống như bây giờ vậy.”
Tiểu Thú Lâm Vương nói: “Lần trước chưa phân thắng bại, đấu đơn với Hạng Thuật không thắng nổi, chỉ có thể bắn tên nhiều lần.”
Tạ An cũng ghẹo: “Nghe danh bệ hạ Cao Câu Ly là thần xa thủ, kính ngưỡng muôn phần.”
Tiểu Thú Lâm Vương chắp tay: “Ta cũng vô cùng kính ngưỡng học thuyết Bách gia của người Hán các ngươi, nguyện vọng lớn nhất đời này là có thể đến Kiến Khang học hỏi các ngươi.”
Tạ An đáp lời ngay: “Thế thì, tại hạ tự ý thay bệ hạ Tư Mã mời ngài, ngày khác nhất định phải tới.”
“Phải cảm tạ Đại Tấn,” Tiểu Thú Lâm Vương nói với Tạ An, “đã để người trẻ tuổi của bọn ta đến Giang Nam học tập, ngươi xem, mặc dù bọn ta đến từ nhiều nơi khác nhau, nhưng vẫn nói tiếng Hán, cho thấy sự vinh quang của người Hán.”
Tạ An cười bảo: “Cao Câu Ly cũng có rất nhiều thứ bọn ta cần học hỏi, không nên lúc nào cũng chồn chân bó gối.”
Hạng Thuật nghe tới đây liền nháy mắt ra hiệu cho Thạch Mạt Khôn, ngươi coi nhà người ta đang làm gì kìa, Thạch Mạt Khôn cân nhắc một thoáng thì gật đầu.
Tiểu Thú Lâm Vương vội khiêm tốn, Tạ An bắt chuyện, Thạch Mạt Khôn nói: “Sau khi nhận được thư của tiền Đại Thiền Vu — Thuật Luật đại nhân, bọn ta lập tức gấp rút lên đường trong đêm, bọn ta không xen vào tranh chấp của Phù Kiên và phía Nam các ngươi. Nhưng trước cục diện hiện tại, có một số việc không phải ai cũng có thể dễ dàng dung thứ.”
Tạ An vội cảm ơn, từ đó Trần Tinh đoán được, có lẽ Hạng Thuật đã viết nguy cơ xảy ra ở Trung Nguyên trong thư, bọn họ vô cùng tín nhiệm Hạng Thuật, dĩ nhiên tin hắn, vì vậy họ mới lên đường, đúng với câu ‘đây không phải việc của riêng ai’, mà là ‘nguy nan của cả Thần Châu’.
“Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.” Tiểu Thú Lâm Vương nói, “Hai nước giao chiến, nên quyết thắng bại một cách công bằng, sau khi nghe Đại Thiền Vu Thạch Mạt Khôn thuật lại biến cố ở Sắc Lặc Xuyên, ta vô cùng tán đồng điểm này.”
“Chủ của Đê Lũng, chân long thiên tử của thiên hạ, cộng chủ phương Bắc, thiên vương Thần Châu, võ sĩ đứng đầu quan nội — bệ hạ Phù Kiên giá lâm!” Một tiếng thông truyền cao dài vang lên ngoài hồng lư.
Mặc dù Trần Tinh không muốn trào phúng Phù Kiên, nhưng vẫn không nhịn được mà đùa: “Nếu không biết hắn, nghe thông truyền ta còn tưởng có năm người tới lận đấy.”
Mọi người trong hồng lư cười phá lên, Hạng Thuật nhịn hồi lâu cũng phải bật cười, Phù Kiên dẫn Mộ Dung Xung và Hách Liên Sảng bước vào hồng lư, chào đón gã là một tràng cười.
Phù Kiên: “…”
Mọi người không đứng dậy, ngồi tại chỗ hành lễ đơn giản, Phù Kiên tưởng mọi người sẽ chú mục khi mình xuất hiện, nào ngờ họ đang thảo luận chuyện gì buồn cười lắm, làm gã nhất thời không biết phải mở lời thế nào, đành bảo: “Trẫm đến muộn.”