Do Thiệu Viễn Đông đến quá sớm, ba người bọn họ chỉ có thể cùng nhau đi mua nguyên liệu nấu lẩu.
Thành Nham để xe ở studio, ngồi xe Giang Mộ Bình cùng đến siêu thị.
Giang Mộ Bình bấm chìa khóa mở xe, sau khi đèn xe loé lên, Thiệu Viễn Đông mở cửa ghế phụ theo bản năng.
Trong lúc nhất thời gã quên mất rằng Giang Mộ Bình giờ đã là người đã có gia đình, hơn nữa người chồng hợp pháp của hắn còn đang đứng bên cạnh.
Thành Nham thấy Thiệu Viễn Đông ngồi vào ghế phụ thì mở cửa sau, chuẩn bị ngồi vào, Thiệu Viễn Đông nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai, gã dừng lại, rút một chân đã bước vào trong xe lại.
"Quên mất chồng của giáo sư Giang vẫn còn ở đây..." Thiệu Viễn Đông cười, "Là tôi không có mắt nhìn."
Giang Mộ Bình liếc nhìn gã.
Thiệu Viễn Đông gọi Thành Nham là "vợ" trước mặt Giang Mộ Bình, đổi lại trước mặt Thành Nham thì liền trở thành "chồng".
Lươn lẹo cực kì.
"Không sao, cậu cứ ngồi đi, tôi ngồi đằng sau." Thành Nham nói rồi ngồi vào ghế sau.
Thiệu Viễn Đông không nhường nữa, tự nhiên thoải mái ngồi xuống ghế phụ.
Thành Nham ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Giang Mộ Bình xách theo túi giấy đi tới ghế sau.
Giang Mộ Bình mở cửa xe, cúi người thò vào, đặt túi giấy đựng áo len vào băng ghế sau.
Thành Nham liếc nhìn túi giấy, ngẩng đầu nhìn hắn vài giây, tốc độ nói rất nhanh, âm lượng rất nhỏ nói: "Từ nay về sau tôi sẽ tự mình đưa cho cậu."
Giang Mộ Bình không trả lời, khóe miệng khẽ cong lên một biên độ rất nhỏ.
Trên đường đi, Thành Nham không nói lời nào, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không tham gia vào cuộc đối thoại giữa Thiệu Viễn Đông và Giang Mộ Bình, Thiệu Viễn Đông cảm thấy anh vẫn giống như trước, tính cách khá trầm lắng.
Giang Mộ Bình cũng không phải kiểu tính tình lắm lời, Thiệu Viễn Đông không biết ngày thường bọn họ trò chuyện thế nào.
Cuộc sống sau hôn nhân này thật nhạt nhẽo làm sao!
Xe đậu ở gara dưới hầm, ba người đi thang máy đến siêu thị, Thành Nham hỏi Thiệu Viễn Đông: "Cậu ăn cay không?"
"Ăn được, nhưng mà không quá cay."
Thành Nham gật đầu: "Vậy thì làm ít cay."
Thiệu Viễn Đông ở nước ngoài đã lâu, thật nhiều năm không gặp Giang Mộ Bình, giờ gặp lại nhau trò chuyện rất vui vẻ.
Trong lúc gã lo mình giọng khách át giọng chủ sẽ ảnh hưởng đến việc Thành Nham trò chuyện với Giang Mộ Bình, thì liền tém tém lại, không nói nữa.
Nhưng gã im miệng lại rồi, thì giữa bọn họ không ai lên tiếng.
Sớm biết đi mua nguyên liệu cùng nhau sẽ chứng kiến cảnh tượng lúng túng như vậy, thà rằng gã ngồi trên xe cho rồi.
Thiệu Viễn Đông không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: Cuộc hôn nhân mà Giang Mộ Bình muốn làm thật tốt, ngay trước mắt xem ra cũng quá thất bại rồi.
Thành Nham và Giang Mộ Bình đi cạnh nhau, giữa hai người vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, bọn họ thực sự trông không quá thân thiết, nếu như không có chiếc nhẫn giống nhau trên ngón áp út, thì không ai cho rằng bọn họ là bạn đời hợp pháp danh chính ngôn thuận.
Giang Mộ Bình lấy một hộp đồ nêm lẩu trên kệ, xem ngày tháng, Thành Nham vừa nhìn thấy thì đi tới nói: "Không mua cái này."
"Không mua sao?" Giang Mộ Bình khó hiểu, "Không mua thì làm sao nấu lẩu?"
"Cốt lẩu có thể tự mình xào, mùi vị tự xào ngon hơn."
Giang Mộ Bình "ò" một tiếng, lại đặt hộp đồ nêm lẩu trở lại.
"Kỹ năng nấu nướng của cậu tốt cơ á?" Thiệu Viễn Đông nhướng mày, "Đến cả cốt lẩu cũng có thể xào?"
"Không khó." Thành Nham nói.
"Tôi nhớ Giang Mộ Bình nấu ăn dở tệ, không khá hơn đồ tôi ăn ở Anh là bao..." Thiệu Viễn Đông lên án, "Thành Nham, ở nhà đều là cậu nấu nhỉ?"
"Giáo sư Giang thỉnh thoảng cũng sẽ làm."
Thiệu Viễn Đông đặt ra cùng chung câu hỏi với mẹ Giang: "Cậu, sao lại gọi cậu ấy như vậy?"
"Có vấn đề gì không?" Giang Mộ Bình hỏi.
"Không có vấn đề gì cả." Thiệu Viễn Đông nhún vai, đến gần bên tai Giang Mộ Bình, nhỏ giọng, rất không đứng đắn mà nói: "Lúc ở trên giường cũng sẽ gọi ông như thế hả?"
Giang Mộ Bình liếc gã, Thành Nham nhíu mày mông lung nhìn bọn họ.
Thiệu Viễn Đông cũng không cảm thấy giữa Giang Mộ Bình và Thành Nham sẽ có chuyện tình thú này, thậm chí gã còn hoài nghi bọn họ chưa từng trải qua chuyện giường chiếu.
Gã bèn thuận miệng nói, muốn xem Giang Mộ Bình phản ứng ra sao.
Vẻ mặt Giang Mộ Bình không có gì thay đổi.
Đương nhiên Thành Nham ở trên giường gọi hắn giáo sư Giang, chỉ là không giống với chuyện Thiệu Viễn Đông nói.
Nhưng Giang Mộ Bình lại thích nói vài lời tưởng thật mà giả, hắn trả lời: "Đúng thế."
"Sao tôi lại không tin được thế nhỉ?" Thiệu Viễn Đông cười, thực ra gã hiểu rõ Giang Mộ Bình hơn Thành Nham, hắn biết Giang Mộ Bình hư hỏng từ trong xương.
Trong mắt Thành Nham, Giang Mộ Bình hoàn mỹ, chính trực dịu dàng, nhân hậu rộng lượng, hắn sẽ yêu thương tất cả mọi người, cũng sẽ vì tình "yêu thương" này mà kết hôn với mình.
Thành Nham mù quáng, tuy rằng ngoài miệng anh nói Giang Mộ Bình hư, nhưng trong lòng cảm thấy tâm hồn Giang Mộ Bình thuần khiết không tì vết.
Thời gian Thiệu Viễn Đông quen biết Giang Mộ Bình dài hơn Thành Nham, gã hiểu Giang Mộ Bình một cách tường tận hơn, theo gã thấy thì Giang Mộ Bình phẩm chất đôn hậu thật, chỉ là thích tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Câu nói kia Giang Mộ Bình quả nhiên thu hút sự chú ý của Thành Nham, vẻ mặt Thành Nham trở nên sốt ruột, muốn hỏi rồi lại thôi.
Một lúc sau, Thành Nham chủ động giải thích: "Tôi quen gọi cậu ấy như vậy."
"Tốt lắm..." Thiệu Viễn Đông cười, "Lúc tâm trạng tốt tôi cũng gọi cậu ấy như thế."
Thành Nham thầm nói lúc tâm trạng tốt tôi còn gọi cậu ấy là cực cưng đây nè, anh muốn đáp lại Thiệu Viễn Đông thế đó, nhưng lại cảm thấy những lời này chứa đầy hàm ý ghen tuông.
Giáo sư Giang không phải là cách gọi độc quyền của anh, nhiều học sinh của Giang Mộ Bình đều sẽ gọi hắn như thế.
Mua nguyên liệu xong thì bọn họ về nhà, nấu lẩu tương đối dễ, xào xong cốt lậu, rửa sạch và cắt tỉa nguyên liệu và đợi lẩu chín là xong.
Thiệu Viễn Đông nghe Giang Mộ Bình nói Thành Nham thích uống rượu, hôm nay đến liền mang cho anh một chai rượu ngon, Thành Nham cảm ơn rồi cất rượu vào tủ rượu.
Giang Mộ Bình không uống rượu, một tủ đầy những chai rượu đắt tiền kia đều là của Thành Nham.
Bản thân Thành Nham uống coca, pha trà đen cho Giang Mộ Bình, sau khi để nguội thì thêm vào một lát chanh tươi.
Thành Nham có sự đảm đang không phù hợp tính cách, có chút thuộc tính nhân thê, anh chăm sóc Giang Mộ Bình rất chu đáo về mọi mặt.
Thiệu Viễn Đông đột nhiên cảm thấy Giang Mộ Bình có diễm phúc lớn.
Tuy rằng giao tiếp giữa hai người có thể chưa hài hòa, nhưng ít ra Thành Nham đẹp mắt lại cực kỳ giỏi giang, là một đối tượng kết hôn rất tốt.
Thành Nham hỏi Thiệu Viễn Đông muốn uống gì.
"Tôi uống nước sôi là được..." Thiệu Viễn Đông hỏi: "Cậu không uống chút rượu sao?"
Thành Nham lắc đầu: "Ngày mai còn phải làm việc, uống rượu sẽ ảnh hưởng đến công việc."
Thành Nham đứng bỏ rau vào nồi, rủ mắt nhìn Giang Mộ Bình, hỏi: "Cần pha nước sốt giúp cậu không?"
Giang Mộ Bình ngẩng đầu nhìn anh, "Tôi tự pha."
"Pha cho ngon nhá." Thành Nham ngồi xuống, không tin tưởng Giang Mộ Bình chút nào.
Giang Mộ Bình pha không ngon thật.
Thực ra hắn rất ít khi ăn lẩu, vì ăn lẩu rất dễ bị ám mùi lên người nên hắn không thích.
Bọn họ mua rất nhiều nước sốt pha sẵn, Giang Mộ Bình chọn ra một vài lọ mà mình thấy thích, múc hai muỗng rồi khuấy chúng với nhau.
Trong đó có tương đậu tằm() vô cùng mặn, Giang Mộ Bình chỉ biết xào rau với tương đậu tằm có thể tăng thêm hương vị, không biết ăn riêng có thể mặn đến chết người.
Hắn gắp miếng thịt bò đã đun chín chấm với chút gia vị, vừa ăn vào miệng mặt liền xanh lè.
() tương đậu tằm là một loại tương đậu nóng và mặn của Trung Quốc được làm từ đậu tằm lên men, ớt, đậu nành, muối và bột mì được sử dụng đặc trưng trong ẩm thực Tứ Xuyên, và được gọi là "linh hồn của ẩm thực Tứ Xuyên".
Giang Mộ Bình mặn đến sặc, nghiêng đầu ho: "Khụ khụ khụ..."
Thành Nham bật cười, nụ cười đầu tiên lộ ra trước mặt người ngoài Thiệu Viễn Đông trong ngày hôm nay.
Mặt Giang Mộ Bình hơi đỏ lên, nhận nước lạnh Thành Nham rót cho hắn, "Sao lại mặn thế?"
"Tương đậu tằm là để xào rau."
"Mặn quá." Giang Mộ Bình khẽ nhíu mày.
Thiệu Viễn Đông nhúng một miếng sách bò vào trong nồi, trêu chọc nói: "Đầu óc thông minh đều dùng vào việc học cả, trình độ học thuật thì cao mà sao nấu ăn cứ vất vả thế nhờ?"
Thành Nham nhấp một ngụm coca, lặng lẽ nhếch khoé miệng.
"Nấu ăn cũng cần có thiên phú..." Giang Mộ Bình nói, "Tôi không có."
Sau đó bầu không khí coi như là hòa hợp, thực ra bọn họ đều không nhớ rõ chuyện hồi cấp ba, nói cho cùng đã gần hai mươi năm trôi qua.
Song có một số việc vẫn là ấn tượng sâu sắc, chẳng hạn như việc Thành Nham đột nhiên biến mất vào năm lớp mười hai.
Thiệu Viễn Đông không hề biết sự cơ cực thời niên thiếu của Thành Nham, chỉ tưởng rằng anh chuyển trường đi, thuận miệng hỏi: "Khi đó sao cậu đi đột ngột vậy? Chuyển đến đâu?"
"Không có chuyển trường..." Thành Nham gắp ít nấm kim châm vào chén, "Tôi thôi học."
Tay cầm đũa của Thiệu Viễn Đông dừng lại, đáy mắt chợt lóe lên sự kinh ngạc: "Thôi học?"
"Không có tiền đi học." Thành Nham giải thích rất bình thản.
Thiệu Viễn Đông nhớ năm đó điều kiện gia đình Thành Nham hình như không tốt thật, nhưng mà cũng không đến nỗi không đủ khả năng đi học chứ?
Thiệu Viễn Đông liếc nhìn Giang Mộ Bình, không biết có nên tiếp tục đề tài này hay không.
Thành Nham nhìn thấy vẻ mặt muốn hỏi nhưng lại do dự của gã, chủ động giải thích: "Lúc đó mẹ tôi tự tử, không có ai nuôi tôi ăn học."
Thành Nham nói thiếu một câu —— không chỉ không có ai nuôi anh ăn học, mà anh còn phải nuôi em trai mình lớn lên.
Thiệu Viễn Đông kinh ngạc đến hơi mở to mắt, gã như nghẹn ở cổ họng, không tiếp tục đề tài này.
Thiệu Viễn Đông không khỏi lại liếc nhìn sang Giang Mộ Bình.
Tất nhiên Giang Mộ Bình biết những chuyện này.
Quá khứ của Thành Nham cũng phức tạp như con người cậu ta vậy, Giang Mộ Bình lại tràn ngập sự đồng cảm ——
Thiệu Viễn Đông tự cho là đã tìm được lý do Giang Mộ Bình kết hôn với Thành Nham.
Điện thoại di động vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ sai lầm của Thiệu Viễn Đông.
Thiệu Viễn Đông nghe máy, một giọng nói non nớt vang lên trong điện thoại: "Papa."
Thiệu Viễn Đông nhìn màn hình điện thoại cười đến cong cả mắt.
Trong điện thoại là giọng của một đứa trẻ, hỏi Thiệu Viễn Đông khi nào trở về bằng tiếng Anh.
Thiệu Viễn Đông cũng trả lời bằng tiếng Anh: "Ba đang ăn cơm ở nhà bạn, lát nữa sẽ về."
"Con gái tôi." Thiệu Viễn Đông quay điện thoại qua đưa cho bọn họ xem.
Trên màn hình là một bé gái mắt đen tóc xoăn, mặt mũi sắc sảo, nhưng mặt nần nận thịt.
Thành Nham không khỏi nở nụ cười: "Con lai à?"
"Phải, vợ tôi là người nước ngoài." Thiệu Viễn Đông nói tiếng Anh: "Chào mấy chú đi nào."
Bé cưng vẫy cái tay ngấn thịt để chào mấy người Thành Nham, Thành Nham cũng vẫy tay về phía màn hình.
Thiệu Viễn Đông quay màn hình lại đối diện với mình, nói vài câu tiếng Anh, sau đó cúp máy.
Thành Nham hoang mang, không khỏi cảm thán: "Cậu có con rồi."
Thiệu Viễn Đông nở nụ cười: "Tôi đã ba mươi lăm rồi, cũng nên có một bé cưng chứ."
Thành Nham cũng ba mươi lăm, nhưng anh chỉ mới vừa kết hôn với Giang Mộ Bình.
Anh và Giang Mộ Bình có thể có tình yêu, nhưng bọn họ sẽ không có con.
Thành Nham đang ngẩn người thì cảm giác ngón út bị chạm nhẹ, anh quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Giang Mộ Bình.
"Pha nước sốt giúp tôi đi." Giang Mộ Bình cầm một cái chén sạch trong tay.
Thành Nham hơi vểnh khoé môi, cầm lấy cái chén.
"Chẳng phải không cần tôi pha à?"
"Tôi nhận thức sai về bản thân."
Ăn lẩu xong, Giang Mộ Bình phụ trách rửa chén, Thành Nham không vào nhà bếp giám sát hắn mà một mình hút thuốc ngoài ban công.
Thiệu Viễn Đông liếc nhìn bóng lưng co quạnh của anh, quay đầu đi vào nhà bếp.
"Cứ miễn cưỡng như thế không mệt sao?" Thiệu Viễn Đông đột nhiên hỏi Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên.
Thiệu Viễn Đông hạ thấp âm lượng: "Tôi nhìn thôi đã mệt.
Cuộc hôn nhân này cần thiết sao? Chỉ vì quá khứ lộn xộn của Thành Nham?"
"Ông đang nói gì vậy?" Giang Mộ Bình cau mày.
"Giang Mộ Bình, tôi hiểu ông quá mà.
Ông cảm thấy cậu ta rất đáng thương đúng không, hiện tại cậu ta sống rất tốt, không cần ông hi sinh hôn nhân của mình để cho cậu ta một gia đình."
Thiệu Viễn Đông biết rất rõ Giang Mộ Bình, ít nhất gã đã nói ra một phần nguyên nhân.
"Tại sao tôi phải cảm thấy cậu ấy đáng thương?" Ánh mắt Giang Mộ Bình trở nên lạnh lùng, "Nếu theo như ông nói, thì lúc học cấp ba tôi đã có thể tìm cậu ấy để kết hôn rồi."
"Ông ——" Thiệu Viễn Đông cứng họng, không thể phản bác nhưng cứ nhất định phải nói gì đó: "Ông kết cái rắm ấy, cấp ba mà kết hôn, người ta kiện ông dụ dỗ trẻ vị thành niên cho coi."
"Chuyện của gia đình tôi, ông bớt quản đi." Giang Mộ Bình có chút tức giận.
"Chẳng phải là tôi đang nghĩ cho mấy ông à?" Thiệu Viễn Đông cũng cáu, "Ông nhìn xem trạng thái ở chung của hai người đi, có thể đông tôi thành tượng băng luôn đó."
Giang Mộ Bình mệt mỏi với việc giải thích, bọn họ tan rã chẳng vui, bát còn chưa rửa xong thì Thiệu Viễn Đông đã nhanh như gió mà bước ra khỏi nhà bếp.
Thành Nham đang hút thuốc đối diện cửa sổ, nghe động tĩnh thì quay người lại.
"Cậu đi à?"
Thiệu Viễn Đông đang thay giày, ngẩng đầu nhìn Thành Nham.
Thành Nham kẹp thuốc lá trong tay, tư thế lười biếng dựa vào bệ cửa sổ.
Gương mặt anh xinh đẹp cực hút mắt, là mẫu người Giang Mộ Bình thích nhất.
Thiệu Viễn Đông thầm mắng Giang Mộ Bình là đồ cún ham mê sắc đẹp.
"Ừm, về giữ trẻ." Thiệu Viễn Đông mỉm cười, "Cảm ơn đã chiêu đãi, lần tới tôi mời cậu, tôi về trước đây."
Thành Nham kẹp điếu thuốc gật đầu: "Đi đường cẩn thận."
Thiệu Viễn Đông vừa mới rời đi thì Giang Mộ Bình liền đi ra khỏi nhà bếp.
"Sao thế?" Thành Nham phát giác có gì đó không ổn, "Hai người cãi nhau à?"
"Không có, mặc kệ cậu ta." Giang Mộ Bình đi tới, tay áo kéo đến khuỷu tay, tay ướt nhem.
Thành Nham dập thuốc ném vào thùng rác, cầm túi giấy trên bàn cà phê lên, "Cậu thử xem." Anh đưa túi giấy cho Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình lấy khăn giấy lau khô tay, vào phòng ngủ thay áo len.
Lúc hắn bước ra khỏi phòng ngủ ánh mắt Thành Nham sáng lên.
Quả nhiên là phải mặc lên người thì mới có thể thấy được.
Trắng tinh, rất thuần khiết.
Cổ cao, lại rất gợi cảm.
Thành Nham đi tới trước mặt Giang Mộ Bình, "Cậu thích không?"
Giang Mộ Bình ừ một tiếng.
Những sợi lông trắng tinh trông rất mềm mại, Thành Nham mặt dày hỏi: "Tôi có thể sờ thử không?"
"Ở đâu?"
"Không biết." Gáy Thành Nham có xu hướng đỏ lên.
Giang Mộ Bình không đùa anh nữa, cười nói: "Sờ đi."
Thành Nham cũng không khách khí, sờ sờ ngực Giang Mộ Bình, chất vải mềm mại, xúc cảm rất thoải mái.
Thành Nham ngẩng đầu lên, hồn nhiên mà nở nụ cười: "Đúng là tiền nào của nấy, chất liệu thích thật."
Giang Mộ Bình bỗng nhiên đè tay anh lại, "Thiệu Viễn Đông cảm thấy trạng thái của chúng ta rất kỳ lạ."
"Ý gì?"
"Có lẽ là cảm thấy chúng ta không đủ thân mật."
"Tại sao phải thân mật cho cậu ta xem?" Thành Nham bướng bỉnh nói.
Giang Mộ Bình rũ mắt xuống, cười lên.
"Bây giờ không có cậu ta ở đây..." Thành Nham liếm môi dưới, "Có thể thân mật chun chút được không?"
Giang Mộ Bình chăm chú nhìn anh một lát, nói: "Được."
Giang Mộ Bình làm ra tư thế ôm, Thành Nham tới gần dựa vào lồng ngực hắn, khuôn mặt dán vào áo lông mềm mại thơm hương.
Giang Mộ Bình vây anh vào lòng, ôm anh thật dịu dàng..