Chuyến bay của Giang Mộ Bình lúc hai giờ chiều thứ Hai, buổi sáng Thành Nham làm việc ở studio, buổi chiều nhín chút thời gian đi tiễn người ra sân bay.
Trên đường ra sân bay, từ đầu đến cuối Giang Mộ Bình không hề nhắc đến Liêu Phàm Kha đi cùng hắn.
Thành Nham không nhịn được hỏi: "Nghiên cứu sinh tiến sĩ đi chung với cậu đâu? Hai người gặp nhau ở sân bay à?"
Giang Mộ Bình ừ một tiếng.
"Sắp đến sân bay rồi, cậu có muốn liên lạc trước với cậu ta không? Tránh cho lúc đến sân bay không tìm được người."
"Không có tôi cậu ta cũng có thể tự đăng ký, không cần liên lạc."
"Ò."
Giang Mộ Bình không liên lạc với Liêu Phàm Kha, ngược lại là Liêu Phàm Kha gọi đến.
Giang Mộ Bình nhận điện thoại: "Alo."
Điện thoại di động kề sát bên tai trái Giang Mộ Bình, rất gần với Thành Nham, anh có thể nghe được giọng nói trẻ tuổi trong điện thoại.
"Giáo sư, em đến sân bay rồi, thầy thì sao?"
"Tầm năm phút nữa."
"Được ạ, vậy em chờ thầy ở sảnh, hôm nay thầy mặc đồ màu gì?"
"Áo măng tô đen."
"Vâng, vậy em cúp trước đây, lát nữa gặp."
Giang Mộ Bình cúp điện thoại, nghe thấy Thành Nham hỏi: "Cậu có tổng cộng mấy nghiên cứu sinh tiến sĩ?"
"Hai người."
"Chỉ hai người?"
Lòng Thành Nham chùng xuống, không ngờ trừ đi một người khác thì Giang Mộ Bình chính là hướng dẫn một kèm một cho Liêu Phàm Kha.
Gần quan được ban lộc...
"Hai người tôi còn ngại nhiều." Giang Mộ Bình cười, "Tôi còn ba nghiên cứu sinh, thông thường người hướng dẫn luận án tiến sĩ dẫn dắt rất ít nghiên cứu sinh tiến sĩ."
"Tôi học ít nên không biết nhiều về phương diện này." Thành Nham hỏi: "Ngày thường còn phải lên lớp, có mệt lắm không?"
"Cũng được, bây giờ trong viện sắp xếp lịch dạy cho tôi khá ít, thật ra lúc làm giảng viên càng mệt hơn."
Thành Nham yên lặng lắng nghe.
"Không có thời gian của riêng mình, từ sáng đến tối đều quay quanh học sinh."
Tuy rằng ngày thường Giang Mộ Bình ít khi tán gẫu chuyện công việc với Thành Nham, nhưng Thành Nham biết Giang Mộ Bình thường xuyên vùi đầu vào nghiên cứu học thuật, thời điểm hai người còn chia phòng ngủ, nửa đêm Thành Nham đi tiểu đêm, luôn có thể nhìn thấy ánh đèn trong thư phòng.
"Trước kia tôi chưa từng nghĩ cậu sẽ làm giáo viên." Thành Nham nói.
Giang Mộ Bình nở nụ cười: "Tại sao?"
"Mặc dù hồi cấp ba cậu là lớp trưởng, nhưng tôi cảm thấy dường như cậu không bao giờ quản việc, mọi người đều tự nguyện nghe theo cậu."
Giang Mộ Bình tuy rằng tính tình nhân hậu, nhưng hắn lại cao ngạo, Thành Nham nghĩ một người cao ngạo rất khó có thể làm giáo viên.
"Cậu không nghe tôi." Giang Mộ Bình đột nhiên nói.
Thành Nham ngẩn người.
"Cậu xưa nay dường như không muốn nghe tôi nói."
Gặp đèn đỏ phía trước, Thành Nham chậm rãi dừng xe, trước mắt người đi đường tụm năm tụm ba đi trên vỉa hè, Thành Nham nhìn chằm chằm dòng người một lúc, rồi nói: "Không phải không muốn nghe cậu nói, mà là không dám nói chuyện với cậu."
Giang Mộ Bình quay đầu nhìn anh.
"Thành Nham của trước kia là một đứa nhát gan." Đèn xanh sáng lên, Thành Nham đạp ga, "Nhất là khi đối mặt với Giang Mộ Bình."
Qua giao lộ đèn xanh đèn đỏ, rẽ trái là đến sân bay Bắc Thành, Thành Nham đưa Giang Mộ Bình vào sảnh chờ, lấy ra một chiếc khăn quàng cổ len màu thuỷ mặc từ trong túi đeo, chiếc khăn được nhuộm trắng đen hoà quyện làm tôn lên nét cổ điển.
"Tôi đeo lên cho cậu nhé?" Thành Nham cầm chiếc khăn.
Giang Mộ Bình rất thích màu sắc của chiếc khăn này, mắt nhìn của Thành Nham luôn tốt như vậy.
Giang Mộ Bình hơi cúi đầu xuống, Thành Nham nhón chân lên choàng khăn lên cổ hắn, ngay cả một vòng cũng không quấn.
Chiếc khăn quàng cổ này đeo cũng như không đeo, không có chút tác dụng giữ ấm nào, Giang Mộ Bình khó hiểu.
Thành Nham hiểu ý trong mắt hắn, cười kéo chiếc khăn quàng trên vai, nói: "Không phải cho cậu dùng để giữ ấm, màu sắc quần áo cậu quá đơn điệu, choàng cái khăn này sẽ tô điểm thêm."
"Bọn họ đều nói phong cách ăn mặc gần đây của tôi đã thay đổi." Giang Mộ Bình nói.
"Thay đổi thế nào?"
"Tươi sáng hơn, trẻ ra."
Thành Nham chỉnh lại cổ áo giúp hắn, ngước mắt lên nhìn hắn: "Vậy thì cậu nên nói cho bọn họ biết cậu kết hôn rồi."
Giang Mộ Bình khẽ cười.
"Vả lại cậu không trẻ chỗ nào chứ, ba mươi lăm tuổi, rất trẻ."
"So với cậu thì già hơn chút..." Giang Mộ Bình ăn ngay nói thật, "Tôi thấy nhiều năm như vậy mà dường như cậu chẳng thay đổi gì cả, ăn thịt Đường Tăng chăng?"
Thành Nham bị hắn chọc cười, cười đến cong cả mắt: "Cậu còn nhớ tôi hồi cấp ba ra sao à?"
"Thiệu Viễn Đông nhớ..." Giang Mộ Bình nghĩ rồi nói thêm: "Có điều chắc là tôi nhớ rõ hơn cậu ta."
Thời điểm bọn họ đi vào sảnh sân bay, nhờ có chiếc khăn quàng cổ màu thủy mặc kia mà Liêu Phàm Kha đã trông thấy Giang Mộ Bình ngay tức khắc.
"Giáo sư." Liêu Phàm Kha kéo vali đi tới, đến gần nhìn thấy Thành Nham bên cạnh Giang Mộ Bình, bước chân dần chậm lại, sau đó thì dừng hẳn, khẽ gật đầu về phía Thành Nham, cậu ta nghi hoặc, nhưng vẫn lịch sự mà nói "Xin chào" với Thành Nham.
Thành Nham lịch sự đáp lại: "Xin chào."
Liêu Phàm Kha đã gặp qua Thành Nham vài lần, ắt hẳn vẫn còn ấn tượng với anh, có điều Thành Nham từ trong ánh mắt nghi hoặc của cậu ta mà đoán rằng đứa nhỏ này có lẽ không biết quan hệ của anh và Giang Mộ Bình.
Thành Nham theo bản năng nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Giang Mộ Bình, đeo đến là hẳn hoi, ngày thường Liêu Phàm Kha có để ý đến không?
Thành Nham nhớ đứa nhỏ này khi lần đầu gặp anh, cách cư xử có phần kiêu căng, gặp vài lần thì thái độ đã thay đổi, chắc là coi anh thành bạn của Giang Mộ Bình.
Thành Nham nghĩ bụng tư duy của bạn học Liêu có thể "bay bổng"() một chút.
() 发散思维 (Divergent Thinking): Tư duy phân nhánh, bản chất là trạng thái thả lỏng tư duy để suy nghĩ "lạc trôi" và tiếp cận được những kiến thức trong những vùng ý thức ít được gợi nhớ.
"Giáo sư, chúng ta phải kiểm tra an ninh."
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, xoay người nhìn Thành Nham, "Tôi đi đây."
"Thượng đường bình an."
Giang Mộ Bình kéo vali đến cửa an ninh cùng với Liêu Phàm Kha.
Liêu Phàm Kha cũng ăn mặc rất chỉnh tề, khuôn mặt trẻ trung, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói gì đó với Giang Mộ Bình, ý cười nhàn nhạt kéo dài ra nơi khóe mắt.
Cậu ta quả thực rất xuất sắc, tương lai chắc hẳn cũng sẽ trở thành một tinh anh như Giang Mộ Bình.
Thành Nham đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn, thời điểm anh và Giang Mộ Bình gặp lại dường như hơi muộn, lại dường như không quá muộn, tóm lại hết thảy đều hết sức vừa vặn.
Giang Mộ Bình bây giờ là chồng trên danh nghĩa pháp luật của anh, nói như vậy có thể hơi ích kỷ, nhưng mà sự thật chính là kể từ ngày Giang Mộ Bình lĩnh chứng cùng anh, thì mỗi ngày về sau đều thuộc về anh.
Thành Nham vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, xúc cảm kim loại lạnh lẽo mang đến cho anh cảm giác an toàn.
Bóng dáng của Giang Mộ Bình và Liêu Phàm Kha dần đi xa.
Nếu không phải ở sân bay người đến người đi, Thành Nham thật sự rất muốn trao cho Giang Mộ Bình một nụhôn tạm biệt, để Liêu Phàm Kha biết rằng, giáo sư của cậu đã là người có gia đình rồi.
Hai tiếng sau máy bay đến sân bay Nam Thành, Giang Mộ Bình vừa bước lên máy bay đã đeo bịt mắt nghỉ ngơi, ngủ một giấc cho đến khi máy bay hạ cánh.
Hai người đi đến khách sạn do đơn vị tổ chức hội thảo đại học Nam Thành sắp xếp, Giang Mộ Bình gặp được rất nhiều gương quen thuộc ở sảnh khách sạn, một vài đồng nghiệp còn chủ động đến chào hỏi hắn.
"Giáo sư Giang."
Giang Mộ Bình lịch sự nở nụ cười.
Suy cho cùng Liêu Phàm Kha vẫn còn là sinh viên, tuy rằng đã gặp quakhông ít dịp lớn, nhưng trước một nhóm bậc thầy học thuật vẫn sẽ có chút luống cuống, cậu ta đứng bêncạnh Giang Mộ Bình, ngoan ngoãn và yên lặng lắng nghe bậc cha chú trò chuyện.
"Đây là nghiên cứu sinh tiến sĩ chú dẫn theo lần này à?"
"Đúng vậy."
"Nghe nói là con trai của viện trưởng Liêu?"
Liêu Phàm Kha khẽ cau mày.
Giang Mộ Bình không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Lão Trần, tụi em vẫn chưa đăng ký, lát nữa còn phải đi xem hội trường, không làm phiền anh nữa."
"Được, vậy anh đi trước đây."
"Vâng, anh đi thong thả."
Giang Mộ Bình kéo vali đi đến quầy lễ tân, Liêu Phàm Kha theo sau hắn, nhân viên lễ tân mỉm cười hỏi: "Anhđược mời tham gia hội thảo Pháp viện đại học Nam Thành đúng không ạ?"
"Đúng vậy."
"Xin hỏi tên của anh là?"
"Giang Mộ Bình."
"Vâng..." Nhân viên kiểm tra danh sách trong máy tính, "Đi cùng anh là một vị tên Liêu Phàm Kha, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vâng." Nhân viên đưa hai thẻ phòng cho Giang Mộ Bình, "Đây là thẻ phòng của các anh, mời rẽ trái, nhân viên của chúng tôi sẽ dẫn các anh đến đó."
Giang Mộ Bình đi đằng trước, nghe thấy giọng của Liêu Phàm Kha từ sau truyền tới: "Giáo sư, hội thảo lần này, thầy chọn em là nghiên cứu sinh tiến sĩ đi cùng, cha em có nói gì không?"
"Bây giờ trò đã ở đây, những xoắn xuýt đó không có ý nghĩa."
"Xin thầy hãy nói cho em." Liêu Phàm Kha khẩn cầu.
Giang Mộ Bình dừng lại trước cửa phòng, "Đừng lo lắng cha trò nói cái gì, nếu như bản thân trò không đạt tới yêu cầu của tôi, tôi sẽ không mang trò đi."
Liêu Phàm Kha mím môi, lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra: "Em hiểu rồi, cảm ơn giáo sư."
"Nghỉ ngơi một lát, lát nữa đến hội trường xem vị trí."
"Dạ."
Buổi tối Thành Nham nhận được một tấm hình Giang Mộ Bình gửi tới, là một tấm lịch trình do Giang Mộ Bình viết tay, ghi chép cặn kẽ từng mốc thời gian trong lịch trình bốn ngày của hắn.
Khi nào ăn cơm, khi nào dự họp, khi nào diễn thuyết.
Thứ tự rõ ràng, chữ viết sạch đẹp.
Thành Nham đang loay hoay không biết nên liên lạc với Giang Mộ Bình lúc nào để không làm phiền hắn thìtấm thời gian biểu này đến rất đúng lúc.
Tối hôm đó, Thành Nham không gọi cho Giang Mộ Bình, chỉ gửi tin nhắn cho hắn, hỏi hắn đồ ăn ở Nam Thành thế nào.
Giang Mộ Bình trả lời: Không quen lắm.
Giang Mộ Bình hồi lâu mới trả lời tin nhắn này, Thành Nham nhìn lịch trình, phát hiện tối nay Giang Mộ Bình cũng rất bận rộn, lần đầu tiên anh biết tổ chức hội thảo cũng cần diễn tập, mặc dù chỉ là một hình thức đơn giản.
Sau đó Thành Nham không gửi tin nhắn cho Giang Mộ Bình nữa, hôm sau ngủ dậy mới thấy giờ phút tối hôm qua Giang Mộ Bình đã gửi "Ngủ ngon" cho anh.
Thành Nham dậy rất sớm, Giang Mộ Bình không có ở nhà, anh không còn thú thanh nhàn làm bữa sáng tại nhà nữa, rửa mặt xong liền đến studio rất sớm.
Thật ra Thành Nham cả đêm ngủ không ngon, không biết có phải vì không nghe được hơi thở lúc ngủ của Giang Mộ Bình hay không.
Phải nói rằng anh và giáo sư Giang, mặc dù nghe theo lệnh mẹ mà cùng chung chăn gối mấy ngày, nhưng kể từ khi ngủ cùng phòng sự tiếp xúc thân thể của hai người có thể nói là đã ít lại càng thêm ít, Giang Mộ Bình là Yuppie(), lịch thiệp thành quen, thỉnh thoảng phong tình, hắn hiếm khi vượt quá phép tắc mà làm chút cử chỉ thân mật với Thành Nham, thế nhưng mùi vị trên người luôn mạnh mẽ mà xâm nhập vào khứu giác của anh.
() Yuppie là một thuật ngữ được sử dụng vào đầu những năm cho những người trẻ có chuyên môn làm việc ở thành thị.
Giang Mộ Bình đi vắng, chất lượng giấc ngủ của Thành Nham kém đi hẳn.
Trong studio không có ai, Thành Nham tiếp tục vẽ bức tranh thủy mặc mà khách hàng đã đặt trước, chẳng được mấy phút thì Chu Vũ đã mở cửa bước vào.
"Thầy?" Chu Vũ hơi kinh ngạc, "Sao hôm nay anh đến sớm vậy?"
"Dậy sớm." Thành Nham dán mắt vào bức tranh, không ngẩng đầu.
Kể từ khi kết hôn Thành Nham đã không còn hăng say làm việc như trước, khách hàng không muốn nhận thì cứ trực tiếp đẩy đi, có thể là do vừa mới kết hôn nên đang cùng với giáo sư Giang tình ý đậm đà, như keo như sơn từ sáng đến tối, tối rồi lại sáng.
Hôm nay hiếm thấy đến sớm như vậy, Chu Vũ cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Giáo sư Giang chắc được nghỉ rồi, gần đây trong tiệm cũng không có việc gì, sao anh không ở nhà với anh ấy?"
Thành Nham nhàn nhạt nói: "Có gì đâu mà ở cùng, đều là người trưởng thành cả rồi, cho nhau chút không gian riêng."
Chu Vũ cười nói: "Mấy ngày nay ngày nào anh cũng xin nghỉ, chẳng lẽ không phải vì giáo sư Giang à?"
"Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm." Thành Nham vẫn mạnh miệng, thật ra trong lòng có chút buồn bực.
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ rưỡi sáng, hội thảo hôm nay Giang Mộ Bình tham gia chính thức bắt đầu lúc chín giờ, giờ này chắc Giang Mộ Bình vẫn chưa dậy.
Sớm biết vậy thì hôm qua đã gọi điện, nếu không anh cũng không đến nỗi thấp thỏm cả đêm.
Sao đã nhiều năm rồi mà chút tiến bộ cũng không có thế, hồi cấp ba đã không thẳng thắn, mà đến giờ vẫn vậy.
Chờ chút thôi.
Đợi đến giờ, lúc đó chắc là Giang Mộ Bình đã dậy rồi.
giờ phút, chuông điện thoại Thành Nham vang lên, anh liếc mắt nhìn, hiện thị cuộc gọi là "Giáo sư".
Chu Vũ đang tưới cây, Thành Nham đặt bút lông xuống, nghe máy.
"A Nham."
Giọng của Giang Mộ Bình rất trầm và hơi khàn.
"Ơi..." Thành Nham đáp thật nhẹ.
"Chào buổi sáng."
Thành Nham liếm môi dưới, "Chào buổi sáng."
Giang Mộ Bình mở loa ngoài đặt lên tủ, đứng trước gương thắt cà vạt, hắn vừa rửa mặt xong, chuẩn bị đi ăn sáng.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Thành Nham hỏi.
"Tàm tạm." Giang Mộ Bình nói thật.
"Tôi cũng tàm tạm."
Giang Mộ Bình khẽ cười: "Tại sao?"
"Nghĩ xem cậu có ở chung phòng với bạn học Liêu không?"
"Nếu muốn biết thì tại sao hôm qua không hỏi tôi?"
"Sợ làm phiền cậu."
"Đã gửi lịch trình cho cậu rồi mà."
Thành Nham không trả lời được.
Giang Mộ Bình thắt cà vạt xong, mặc âu phục vào, thong thả ung dung cài nút áo, nói: "Không có ở chung phòng với cậu ta."
Hắn lại khoác thêm áo măng tô ngoài bộ âu phục, tỉ mỉ từ đầu đến chân.
Giang Mộ Bình choàng chiếc khăn quàng cổ len màu thuỷ mặc lên, thản nhiên nói: "Nếu như hôm qua hỏi, thì buổi tối sẽ không ngủ tàm tạm rồi."
"Cái đó không chắc." Thành Nham nói, "Chủ yếu vẫn là do một mình trông phòng()."
độc thủ không phòng (独守空房): trước đây chỉ người vợ một mình ở nhà, không ai bầu bạn, giờ ý chỉ một mình ở nhà không có người yêu, nhấn mạnh không có bạn đời chứ không phải người thân hay bạn bè.
Đầu ngón tay Giang Mộ Bình đặt lên viền khăn quàng, hơi khựng lại.
Xong đời rồi, tim Thành Nham giật nảy.
Lát nữa Giang Mộ Bình sắp sửa đi họp, mà anh còn nói lời ve vãn như thế.
Anh ngắc ngứ: "Tôi...!Cậu...!Tôi làm phiền cậu nữa —— "
"Bốn ngày, nhanh thôi." Giang Mộ Bình ngắt lời Thành Nham, nụ cười anh tuần phản chiếu trong gương, Thành Nham không thấy được..