Giang Thành Vọng đặt tư liệu ở một bên, Hứa Khiêm tiện tay lấy tới, tựa ở đầu giường lật xem từng tờ. Kết quả càng xem càng không vui, cau mày gọi điện thoại cho đàn em mắng một trận.
Đến khi cúp điện thoại, y mở laptop ra, dùng wifi bệnh viện gọi cho khách hàng. Đối phương ngó bối cảnh phía sau y, hơi giật mình: "Hứa tổng, anh..."
"Đường để ý đến cái này. Giám đốc Vương, tôi muốn nói chuyện với ông về hạng mục lần này..."
Hứa Khiêm gắn tai phone, nói chuyện video với đối phương hơn ba giờ đồng hồ, đến khi kết thúc lúc đã qua buổi trưa. Y duỗi người, mở điện thoại di động lên liếc một cái, Kỷ Văn Hàn gửi tin nhắn WeChat cho y xin nghỉ, giọng điệu còn nhấn mạnh y phải ăn trưa. Trừ cái đó ra, Lâm Ngữ Khê còn gửi đến một đoạn video. Là video cô nàng làm ổ ở sô pha chơi đùa với Mễ Tô. Hứa Khiêm xem liền nở nụ cười, trong lòng bớt giận không ít. Y phản hồi lại cho hai người, sau đó bắt đầu nghĩ xem muốn ăn gì.
Trong lúc đang suy nghĩ, chợt nghe cửa bị người gõ, y tá mang theo gì đó vào, Hứa Khiêm trông thấy cảm thấy lạ, "Cô đưa sai phòng rồi!"
Bệnh viện cũng có thức ăn, chỉ là dở ẹt, Hứa Khiêm không có lí do gì phải bạc đãi bản thân cho nên chẳng bao giờ gọi. Ngờ đâu y tá lắc đầu, "Một anh nhờ tôi mang vào cho anh."
Hứa Khiêm lập tức nhớ ra cái gì đó, sặc một cái tiếng, nói: "Cô để qua đó đi!"
Y tá ngoan ngoãn làm theo.
Hứa Khiêm còn nói: "Cô giúp tôi nhìn xuống dưới xem có cái xe nào có biển số XXXX không?"
Y tá xoay người ra ngoài, một lát sau sau cô thở hổn hển trở về: "Không có... "
Đưa xong cơm rồi bỏ chạy? Làm cái đếch gì vậy?
Hứa Khiêm phiền não vuốt mặt, "Cảm ơn, cô đi ra đi..."
Cuối cùng trong phòng chỉ còn mình y. Hứa Khiêm thở dài, nhìn cũng không nhìn cơm canh nóng hổi, mà là lấy điện thoại ra, gọi đi đâu đó. Kết quả bên kia không biết có phải là bận quá hay không, phải tới hai giờ mới ship đến cho y. Hứa Khiêm đói đến ngực dán vào lưng, lấy đồ ăn vặt Kỷ Văn Hàn ra gặm, quả thực tức không có chỗ xả.
Ăn bậy bạ cũng no bụng, lại nhận được điện thoại của Lâm Ngữ Khê, nói là có nơi nào đó cần quay vòng vốn muốn y tự ký tên. Hứa Khiêm không còn cách nào khác, đành phải lu bu vào công việc, bận rộn cả buổi cơm tối liền đi qua. Đến tám giờ Kỷ Văn Hàn tới, đem theo chút đồ ăn cho y.
Kỷ Văn Hàn cũng bận rộn cả ngày nay, lúc tới tiện tay ở trên đường mua cơm Tây, pizza và cánh gà. Kết quả vừa vào đã thấy đầu giường có cái hộp, hơi bất ngờ, "Ô, ai đưa đây?"
Hứa Khiêm kẹp phô mai lên pizza, nói không rõ ràng, "Không biết. Chắc là ai đó rảnh rỗi đau bi bị sét đánh ấy mà!"
Kỷ Văn Hàn mở nắp, phát hiện bên trong có ba tầng, mỗi một tầng đều là thức ăn rất ngon. Nào là giò heo nướng, thịt kho tàu, cà vượt đại dương... Mặc dù đã lạnh, nhưng vẫn khiến người khác nhìn thấy mà chảy nước miếng. Cậu nuốt nước miếng, "Em, em có thể ăn hông?"
Giò heo nướng
Cà vượt đại dương (tui chém) Nguyên văn Ngư hương cà tử (鱼香茄子) món này là cà tím xào thịt sốt lên tương làm từ bong bóng cá.
Hứa Khiêm lườm cậu, "Em muốn ăn thì ăn đi. Để anh kêu người hâm lại giúp em."
Kỷ Văn Hàn gật đầu liên tục.
Mấy phút sau, cậu cầm đồ ăn nóng vui vẻ hớn hở trở về. Một đũa là một ngụm, vừa nhai vừa khen: "Má ơi, hết sảy bà bảy!"
Hứa Khiêm ăn hai miếng pizza thì hết nổi rồi nên tạm thời dừng lại. Kết quả thấy Kỷ Văn Hàn há to lùa cơm vào, trong miệng đầy ụ, nói cũng nói không rõ. Y dở khóc dở cười cắm ống hút vào cola đưa tới, "Em ăn chậm một chút, có ai dành với em đâu."
"Thật ra tối nay em chưa ăn gì... Cái bầu không khí kia cơ bản là nuốt không trôi." Kỷ Văn Hàn phát âm không rõ, cầm cola hít một hơi thật sau, hô to quá đã.
Đến khi cậu quét sạch hộp cơm, xoa cái bụng ngồi một bên thở dài, "Hứa ca, ai đưa cho anh vậy, ngon hơn thức ăn nhanh nhiều... Ế, lẽ nào là người thầm yêu anh!?"
Hứa Khiêm suýt chút bị cậu chọc cho bật cười, thuận miệng nói: "Sau này không có nữa."
Kỷ Văn Hàn cực kỳ thất vọng ều một tiếng, cả người ỉu xìu.
Hứa Khiêm thấy cậu như vậy, không thể không biết xấu hổ mà nói cho cậu đó là do ai làm. Nhưng y đã gửi WeChat cho Nghiêm Mạc, kêu đối phương về sau đừng làm những chuyện vô nghĩa thế này nữa. Thế mà không thấy người nọ phản hồi, cũng không biết có nghe lọt tai không.
Kết quả một tuần tiếp theo, Hứa Khiêm mỗi ngày đều nhận được đồ Nghiêm Mạc đưa tới. Y lại muốn từ chối, thế nhưng cái tên khốn kiếp này má nó còn chạy nhanh hơn cả thỏ. Giây trước còn thấy dưới lầu, đến khi khi xuống tới thì người đã biến mất, cộng thêm mấy nay Hứa Khiêm vô cùng bận rộn, ở trong phòng bệnh không ngừng nhận videocall. Còn có cả đống văn kiện đang chờ y phê duyệt, cơ bản không thời gian quản. Thêm nữa Nghiêm Mạc không chịu nhận điện thoại của y, Hứa Khiêm lên dây cót mắng hắn một trận trên WeChat, đối phương còn cương hơn làm như không thấy. Khiến y tức tối muốn chết.
Cộng thêm Kỷ Văn Hàn không có việc gì liền chạy tới chỗ y, Hứa Khiên nhìn thấy là bực bội. Toàn đưa hết cho cậu ăn, vậy mà thằng nhãi này còn chưa thôi, thậm chí còn truy hỏi Hứa Khiêm là con gái nhà ai đưa, cậu muốn làm quen.
Lúc đó Hứa Khiêm liếc sắc lẻm, lòng nói có cô gái nào lại dùng mỗi loại inox như thế chứ. Y nghi không biết có phải Nghiêm Mạc có bán sỉ hộp không, ngày nào ngày nấy đều là một loại, không có ý thức bảo vệ môi trường tí nào.
Tiếp tục như vậy không được... Y phải nghĩ cách.
Lại qua vài ngày nữa, Hứa Khiêm xong hết công việc, đặc biệt dậy thật sớm đứng ở dưới lầu. Nghiêm Mạc cứ theo lẽ thường lái xe đến, lúc quẹo vào thì thấy người nào đó chống gậy tựa như thần giữ cửa đứng ở đằng kia. Hắn giật thót trong lòng, tính phản xạ quay xe, thế nhưng phía sau còn có người khác, tiếng kèn rung trời kêu lên.
Hứa Khiêm mắt lạnh nhìn đối phương bị ép đứng ở chỗ không xa. Y khập khễnh đi tới, gõ cửa xe, "Xuống đây."
Trong lòng Hứa Khiêm rất loạn, chẳng dám ngẩng đầu nhìn y, lúc này đang do dự tựa như không nghe thấy, tay siết tay lái đến toát mồ hôi.
Hứa Khiêm tức đến muốn dậm chân, lại quên mất mình đang bị thương, suýt nữa là té.
Thế nhưng chuyện này lại làm Nghiêm Mạc sợ hãi, đẩy cửa xông ra dìu. Kết quả là hai người té sấp mặt trên đất, Nghiêm Mạc đệm ở dưới cho Hứa Khiêm, thắt lưng đè lên cục đá, đau đến mặt mày nhăn hết lại.
Hứa Khiêm "Đệch" một tiếng, chống nạng loạng choạng đứng lên, từ trên cao nhìn Nghiêm Mạc ở dưới đất chửi ầm lên: "Cậu ngu hả? Không có chuyện gì làm chạy đến bệnh viện làm gì? Muốn vào ở đến thế sao? "
Nghiêm Mạc từ từ chống nửa người lên, vẫn khép mắt như trước không dám nhìn y, rất tủi thân.
"Tôi muốn đến thăm anh mà... "
Hết chương