Khương Minh Chi nghe Lộ Khiêm bảo đến thăm em gái anh và con của em gái anh thì nhìn sang bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Trên mặt cô viết rõ một chuỗi bình luận trực tiếp chạy ngang trên video “Anh không bị làm sao đó chứ?”, “Anh còn mặt mũi đi thăm em gái?”, “Lúc trước người anh trai tệ bạc ép cô gái nhỏ kết hôn với một người xa lạ là anh đúng không?”, “Anh không sợ bây giờ em gái anh đuổi anh ra khỏi nhà em ấy à?”.
Dường như Lộ Khiêm không hiểu ý qua biểu cảm trên mặt cô: “Không đi hả?”
Khương Minh Chi ngẩn người, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.
Lộ Khiêm nói cô và anh cùng nhau đi thăm em gái của anh.
Anh dẫn cô tới gặp người nhà của anh.
Cô nên dùng thân phận gì?
Khương Minh Chi đối diện với ánh mắt dò hỏi của Lộ Khiêm, bỗng nhiên thấy hơi sợ.
Mấy tiếng trước cô còn nghĩ vì hai câu nói “Sao Lộ Khiêm có thể để một người phụ nữ trong giới giải trí bước vào nhà”, “Nữ minh tinh thì cùng lắm cũng chỉ lm tình nhân nuôi bên ngoài mà thôi”, Lộ Khiêm cũng giống cô, chưa từng nhắc đến chuyện đi gặp người nhà, vì thế cô tiện đà ra quyết định muốn ly hôn với anh, nhân tiện mắng điên cuồng trong lòng anh mắt cao hơn đầu, phân biệt giai cấp, người như anh mới không bước vào cửa nhà cô được.
Nhưng bây giờ anh nhắc đến rồi.
Đầu Khương Minh Chi ong ong, rối bời, cô lắp bắp nói: “Thôi, thôi đi.”
“Em chưa chuẩn bị quà gì cả.” Cô phát hiện bản thân mình mới là kẻ chùn chân, “Hơn nữa muộn thế này rồi, bỗng nhiên tới thăm rất đường đột, chẳng phải người ta mới sinh được một tháng thôi sao, chăm sóc một đứa trẻ mệt mỏi lắm, phải nghỉ ngơi điều dưỡng cẩn thận mới được.”
Lộ Khiêm nghĩ chốc lát, cảm thấy có lẽ Lộ Lê cũng không muốn gặp anh quá nhiều lần.
Khương Minh Chi tiến lên chủ động nắm lấy tay Lộ Khiêm: “Chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Em vẫn ăn thêm được.”
Lộ Khiêm nhìn cô, gật đầu: “Được.”
Hôm nay Khương Minh Chi nghe thấy tin tức máu chó kia mới nhận ra từ khi Lộ Khiêm đến Bình Thành, hai người chưa từng ra ngoài ăn với nhau, trong đó phần lớn nguyên nhân là hai người ẩn hôn, ngoại trừ nhà mình ở Tử Duyệt Tinh Hà thì xuất hiện cùng nhau càng ít càng tốt.
Thậm chí cô còn chẳng muốn đi ra khỏi cửa cùng lúc với Lộ Khiêm.
Hôm nay là lần ngoại lệ đầu tiên, Khương Minh Chi bước ra khỏi cửa thì luôn ở trạng thái như đi trinh sát, cô tự đeo một cái khẩu trang rồi tìm cái khác bảo Lộ Khiêm đeo.
Địa điểm ăn cơm là nhà ăn của khách sạn, hai người đặt phòng riêng có cửa sổ sát đất nhìn thấy cảnh đêm của thành phố S.
Vừa nãy Khương Minh Chi ở trong phòng ăn được hòm hòm rồi, nhất là bữa tối rất dễ tạo ra mỡ thì càng không nên ăn nhiều dù chỉ một miếng, vì thế tuy vừa mới nói “Em vẫn ăn thêm được” nhưng phần lớn thời gian chỉ có mình Lộ Khiêm ăn còn cô uống nước chanh.
Lộ Khiêm ăn uống vô cùng tao nhã, gần chư có thể nói là vui tai vui mắt, không gắng gượng giữ lịch sự trên bàn ăn mà mỗi một chi tiết nhỏ đều là thói quen được hình thành từ khi anh bắt đầu học cách ăn cơm.
Khương Minh Chi nhìn điện thoại, Hàn Cần nhắn trên Weixin hỏi cô thế nào rồi.
Cô liếc mắt nhìn Lộ Khiêm phía đối diện, nhắn lại: [Không thế nào cả.]
[Bọn em đang ăn cơm.]
Hàn Cần: [?]
Thời gian ăn một bữa cơm cũng không lâu, hai người ăn xong thì lập tức quay lại phòng, nhưng dù chỉ đoạn đường ngắn cũn, nhất là đoạn từ nhà ăn lên đến phòng, trái tim Khương Minh Chi cứ lơ lửng mãi, đôi mắt dưới kính râm liên tục quan sát từng người có khả năng đi ngang qua chỗ họ.
Lần đầu tiên cô ăn cơm với người ta mà sinh ra ảo giác như đi vụng trộm.
Mãi đến khi hai người về tới phòng rồi đóng cửa lại, sợi dây đàn căng chặt trong lòng Khương Minh Chi mới lỏng ra.
Cô nhìn Lộ Khiêm, nhớ lại vừa nãy anh hỏi cô có muốn đi thăm con của em gái anh không.
Cô từ chối.
Có vẻ Lộ Khiêm cũng không có gì không vui hay hỏi ngược lại cô điều gì.
Nhưng lúc này Khương Minh Chi lại chột dạ thấp thỏm.
Cô cúi đầu suy nghĩ một lát, thử thăm dò đến gần anh, nhắc lại vấn đề vừa nãy: “Chờ lần sau em chuẩn bị ít quà, hẹn trước cẩn thận rồi đi thăm em gái và cháu trai với anh được không?”
Lộ Khiêm không đáp lời, Khương Minh Chi vươn tay ôm eo anh.
Cô nhón chân lên trước mặt anh, sau đó nghiêng đầu, hơi làm nũng: “Hả?”
Giây phút Khương Minh Chi chủ động vươn tay ôm eo Lộ Khiêm, trái tim cô nhảy lên thình thịch.
Hai người sán lại rất gần nhau, cô ngửi thấy hương thơm trên người đàn ông, giống như lá cây vừa được cắt tỉa, chứa cảm giác sắc bén lạnh lẽo.
Cô chăm chú nhìn vào gương mặt Lộ Khiêm, giao tiếp bằng mắt với anh.
Anh cúi xuống nhìn cô, không hề thờ ơ xa cách như người khác nói, ánh mắt anh trong veo, lấp lánh ánh nước, chỉ nhìn một mình cô.
Phía ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đêm và sông nước như ảo mộng của thành phố S.
Dường như Khương Minh Chi bỗng nhiên cảm nhận được máu dưới da chảy cuồn cuộn, mang theo sự ấm áp lười biếng, cuối cùng tất cả đều tụ lại nơi trái tim.
Không ai lên tiếng.
Tình huống này có vẻ rất hợp để hôn.
Ừ, không thì hôn một cái.
Khoảnh khắc Khương Minh Chi nhắm mắt lại, môi của người đàn ông hạ xuống.
Thật ra hai người không hay hôn môi, ngoại trừ ở trên giường.
Vành tai Khương Minh Chi dần đỏ lên từng chút một, cảm nhận được nụ hôn chứa sự xâm lược, cánh tay bên eo cô dần siết chặt lại của người đàn ông.
Khi Lộ Khiêm nng mông cô, bế thẳng cô lên, Khương Minh Chi “ưm” một tiếng khe khẽ.
Bế thế này thì cô cao hơn anh, hai tay Khương Minh Chi khoát lên vai Lộ Khiêm, nhìn anh từ trên xuống dưới, lim+ môi một cái.
“Được không anh?” Cô vẫn không quên chuyện vừa nãy, hỏi lại.
Lộ Khiêm thấp giọng đáp lại cô: “Được.”
Khương Minh Chi biết tiếp theo sẽ làm gì, sự căng thẳng không tên có thừa, bỗng chốc cô nhớ tới tối hôm qua.
“Còn nữa!” Cô vội vàng nói tiếp, “Anh, anh quên mấy lời em nói hôm qua đi.”
“Em uống say không tỉnh táo mới nói thế.”
Lộ Khiêm nghe vậy thì khẽ cười một tiếng, hỏi: “Nói gì cơ?”
Khuôn mặt nhỏ của Khương Minh Chi ửng hồng, cô thấy anh biết rõ rồi còn cố hỏi.
Đương nhiên là cái đoạn “Chồng tôi là Lộ Khiêm, tốt nghiệp Stanford, vừa đẹp trai vừa giàu, lần đầu tiên gặp nhau đã làm tôi suốt ba ngày”.
Khương Minh Chi cũng không biết rốt cuộc mình bị sao mà lại nói ra mấy lời đó, nhưng Lộ Khiêm nói khiến cô không thể không tin, nếu cái này là truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ trở thành vết nhơ xấu hổ nhất trong cuộc đời vinh quang chính trực, vĩ đại của cô.
Cô hít một hơi, bấm vai Lộ Khiêm, hơi uy hiếp: “Anh có quên hay không?”
Lộ Khiêm ép Khương Minh Chi sát vào người anh, vừa cười vừa hỏi: “Vậy anh có lợi gì?”
Khương Minh Chi: “...”
Quả nhiên, nhà tư bản nham hiểm xảo quyệt tuyệt đối không làm ăn lỗ vốn, phải vét sạch mỗi một phần lợi ích lại online rồi.
Cô không nên ôm ấp ảo tưởng về nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái với anh nữa.
Khương Minh Chi cắn môi, đột nhiên ôm cổ Lộ Khiêm.
Khương Minh Chi cọ ngực lên người anh, tiến sát đến bên tai anh, khẽ thổi hơi: “Anh đoán có lợi gì đây.”
Cô cảm nhận được chỉ trong nháy mắt cơ thể Lộ Khiêm bỗng căng cứng, sau đó anh lướt điện thoại, rèm cửa sổ lặng lẽ đóng lại.
...
Hàn Cần vẫn không yên tâm về Khương Minh Chi.
Lúc chiều tối cô bảo muốn yên tĩnh một mình, ngồi trên ghế sofa, cơ thể nhỏ bé cô đơn lẻ loi, tựa như quyết định muốn ly hôn với Lộ Khiêm, ấy thế mà đến tối trả lời tin nhắn Weixin cho cô ấy là không sao, hai người đang ăn cơm với nhau.
Hàn Cần gửi thêm mấy tin nhắn nữa hỏi Khương Minh Chi rốt cuộc tình hình thế nào, giải quyết chuyện kia với Lộ Khiêm ra sao, có mâu thuẫn gì thì bình tĩnh trao đổi, nhưng Khương Minh Chi vẫn chưa nhắn lại.
Hàn Cần cau mày đi đi lại lại trong phòng mấy lượt rồi gọi điện thoại cho Khương Minh Chi.
Ban đầu máy thông nhưng không có ai nhận, Hàn Cần càng nghĩ càng sốt ruột, tiếp tục kiên trì gọi qua.
Sau đó cuối cùng cũng nối máy rồi.
Cô ấy còn chưa kịp hỏi, Khương Minh Chi đã nói đứt quãng: “Chị Cần, chỉ, ừm, là hiểu lầm.”
“Không có gì đâu.”
Hàn Cần tràn ngập nghi vấn khi nghe thấy giọng Khương Minh Chi nghèn nghẹn.
Cô ấy kết hôn rồi, tình cảm với chồng luôn rất tốt.
Dù cho Khương Minh Chi cố gắng để giọng cô được bình thường qua điện thoại nhưng nghe cẩn thận thì có thể nghe ra được, trong sự đứt quãng ấy chứa sự kìm nén ngọt ngào nũng nịu như chocolate.
Hàn Cần ngạc nhiên liếc nhìn điện thoại, nghĩ đến cảnh Lộ Khiêm mặc đồ ngủ đứng ở cửa phòng Khương Minh Chi sáng nay, lúc đó cô ấy liếc qua khóe mắt vào trong phòng, Khương Minh Chi để lộ bờ vai trắng như tuyết, ngơ ngác mơ màng ôm chăn ngồi trên giường.
Mặt Hàn Cần bỗng nóng bừng.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Cô ấy vội cúp điện thoại, hít thở hai hơi thật sâu.
Nghệ sĩ của mình quả thực đã kết hôn rồi, không còn là kiểu chỉ đăng ký ở nước ngoài với người ta rồi chẳng khác gì sống độc thân như trước, bây giờ cô thực sự sống một cuộc sống của người đã kết hôn.
Hàn Cần không thể không tiêu hóa sự thật này một lần nữa.
...
Vì để không gây nhiều chú ý nên Khương Minh Chi không về Bình Thành cùng với Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm dùng máy bay tư nhân đến, hôm nay lại dùng máy bay từ nhân về.
Khương Minh Chi vẫn chọn chuyến bay đã định sẵn trước đó, lúc đến sân bay còn có fan ra đưa đón, rất có trật tự.
Phòng vip chờ máy bay, Khương Minh Chi uể oải ngồi trên ghế mát-xa, cứ luôn ngại ngùng nhìn Hàn Cần.
Còn Mao Mao chỉ biết việc kia là hiểu lầm nên rất vui, có người đẹp Khương Minh Chi sống sờ sờ ở trước mặt, đồ ngu mới vừa mắt loại cấu hình thấp hoàn toàn không có linh hồn.
Hàn Cần viện cớ đẩy Mao Mao đi rồi chủ động ngồi xuống bên cạnh Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi nghiêng đầu nhìn Mao Mao vui vẻ hớn hở đi rót nước, sau đó quay sang nhìn Hàn Cần.
Cô nuốt nước bọt: “Chị Cần.”
Hàn Cần nhìn Khương Minh Chi thở dài, nói nhỏ: “Cái khác chị mặc kệ.”
“Nhất định phải phòng tránh tốt, tuyệt đối, tuyệt đối không thể đột nhiên to bụng.”
Khương Minh Chi “xoẹt” một cái đỏ ửng cả mặt, gật đầu nghe lời đáp: “Vâng.”
Không biết tại sao, cô nhớ lại tốt hôm qua, Lộ Khiêm hỏi cô có muốn đi thăm trẻ con không.
Một đứa trẻ mới đầy tháng.
Hàn Cần nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Khương Minh Chi thì bật cười.
Mao Mao lấy nước quay lại.
Hàn Cần quay về vị trí của cô ấy, Khương Minh Chi cầm chai nước uống từng ngụm nhỏ, nhìn biển quảng cáo chuyển động cỡ lớn ở sân bay đã sang quảng cáo khác.
Khương Minh Chi nhìn quảng cáo ấy nhếch miệng.
Từ quảng cáo quần áo nam đổi thành quảng cáo thiết bị điện gia dụng, người đại diện Phí Âm đang cười tươi như làn gió xuân ấm áp.
Hàn Cần nhìn thấy quảng cáo này thì hơi ngạc nhiên.
Khương Minh Chi biết tại sao Hàn Cần lại có phản ứng đó.
Tài nguyên của Phí Âm tốt vượt bậc luôn rồi.
Không chỉ có chương trình truyền hình mà quảng cáo cũng vậy, năm nay cả to cả nhỏ cũng gần mười đại ngôn quảng cáo rồi, hôm nay lại thêm một đại ngôn thiết bị điện nữa.
Mà mấy đại ngôn này không phải sản phẩm ba không gì kia, mà là công ty thương hiệu thật sự, giống như đại ngôn thiết bị điện này, trong giới nó là tài nguyên ngon thật sự.
Sản phẩm ba không: không ngày sản xuất, không chứng chỉ kiểm định chất lượng, không rõ nguồn gốc xuất xứ.
Khương Minh Chi đổi hướng ngồi, không xem quảng cáo thiết bị điện của Phí Âm, nhắm mắt làm ngơ.
Mao Mao và Hàn Cần cũng quay đi.
Khương Minh Chi nhớ tới bức ảnh của Phí Âm và Lộ Khiêm, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Mặc dù cô biết đây là hiểu lầm nhưng hôm qua người kia nói bây giờ trong giới truyền thông hầu như ai cũng nghe bóng gió về Phí Âm và cậu hai nhà họ Lộ.
Khương Minh Chi nghĩ đến đây thì không thoải mái nổi, uống hớp nước nóng, thầm vẽ mấy cái vòng cho Lộ Khiêm trong lòng.
Bây giờ cô vô cùng hoài nghi Lộ Khiêm đến thành phố S không phải vì đi công tác mà là muốn sướng cái thân, ở khách sạn với cô được hai đêm thì làm cả hai đêm, tối đầu tiên lợi dụng lúc cô gái yếu đuối say rượu là cô, giữa chừng cô tỉnh táo được một chút còn tưởng rằng mình bị người ta cưỡng gì đó rồi, suýt nữa thì dọa chết cô luôn, tối hôm sau thì muốn nộp phí giữ miệng thế là chiếm hời từ trong ra ngoài.
Khương Minh Chi nghĩ ngợi đến thất thần, Hàn Cần đang dùng máy tính sắp xếp lịch trình bỗng kêu lên một tiếng.
Mao Mao ngó qua: “Sao thế chị Cần?”
Hàn Cần tươi cười nhìn Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi lấy lại tinh thần: “Hở?”
Hàn Cần híp mắt cười đặt máy tính lên đùi Khương Minh Chi cho cô xem.
Từ sáng hôm nay, tất cả cánh báo chí truyền thông trong giới đều nhận được thông báo từ trụ sở của Lộ thị ở Bình Thành, nói rõ ràng tường tận từng câu từng chữ.
Chính là: Phí Âm của bên ấy không có chút xíu quan hệ gì với tổng giám đốc chúng tôi bên này, nếu cứ đồn thổi lung tung nữa thì giao cho pháp luật.