Buổi tiệc của tổng giám đốc Cao tập đoàn Cảnh Hằng được tổ chức vào cuối tháng, địa điểm tại biệt thự của ông ấy ở ngoại ô thành phố.
Ông Cao làm ăn kinh doanh suốt nửa cuộc đời, rất có máu mặt trong giới, có người nói buổi tiệc hôm nay tề tựu toàn nhân vật nổi tiếng, gần như hội tụ hết thảy nhân vật chủ chốt trong giới kinh doanh Bình Thành. Con trai độc đinh của ông Cao vừa mới đi du học về, buổi tiệc rượu này cũng vì lót đường cho cậu con trai dấu yêu sắp bước vào tập đoàn.
Trần Trung đến Tử Duyệt Tinh Hà đợi từ sớm, anh ta dẫn theo mấy vệ sĩ trông giữ ở cửa, không dễ dàng gì mới nghe thấy tiếng bước chân, tưởng người bên trong sắp ra đến nơi rồi, ai ngờ lại loáng thoáng nghe thấy lời nũng nịu ngọt ngào sến súa.
“Anh bảo đôi này đẹp hay đôi này đẹp hơn.”
“Đôi này.”
“Nhưng đôi nay cao quá, đi một buổi tối sẽ mỏi lắm.”
...
“Hay là đôi này đi, nếu em mệt quá thì anh ôm em nhá.”
“Ai da, không phải bế thế này! A!”
Sau đó lời nũng nịu dừng lại, bầu không khí dần trở nên yên tĩnh.
Người ở bên trong vẫn chưa đi ra.
Trần Trung yên lặng thở dài, sau đó liếc vệ sĩ bên cạnh.
Sự thật chứng minh năng lực nghề nghiệp của vệ sĩ nhà họ Lộ luôn chuẩn mực từ trước đến nay, trong giây phút này mà vẫn có thể giữ biểu cảm đơ cứng một cách ngon lành.
Trần Trung lại cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bỗng hơi lúng túng.
Đôi vợ chồng nhỏ nổi hứng thú là muốn làm cái đó, cũng được thôi, nhưng sắp phải ra ngoài ngay rồi, chắc hẳn trang điểm cũng xong xuôi hết rồi, ngộ nhỡ cái kia... Ờ...
Rốt cuộc có đi hay không đây.
Cũng may hơn mười phút sau, cánh cửa lớn trước mặt anh ta đã mở ra.
Trần Trung thầm thở phào một hơi.
Khương Minh Chi vẫn chăm chú kiểm tra môi Lộ Khiêm, khẳng định không dính chút xíu dấu son nào mới yên tâm, sau đó cô vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy hàng vệ sĩ mặt đơ đứng ngay ngắn ở đó, có cả Trần Trung nữa.
Khương Minh Chi: “...”
Trần Trung nhanh chóng đảo qua đôi môi tô son vẫn ổn thoả của Khương Minh Chi, sau đó làm như không có việc gì hết gật đầu: “Xe đã chuẩn bị xong rồi.”
Mãi đến khi hai người ngồi lên xe, Khương Minh Chi không nhịn được kéo mặt Lộ Khiêm qua kiểm tra lại cẩn thận, còn rút tờ khăn giấy muốn lau cho anh.
Tầm mắt Lộ Khiêm dừng ở trên môi Khương Minh Chi, đột nhiên bật cười.
Khương Minh Chi: “Anh cười gì?”
Lộ Khiêm: “Bà Lộ chỉ kiểm tra cho anh thôi sao?”
Khương Minh Chi nghe vậy thì nhíu mày, nhận ra Lộ Khiêm cứ nhìn chằm chằm vào môi cô.
Cô bỗng phản ứng lại được, móc cái gương trong túi ra.
Sau đó Khương Minh Chi nhớ lại ánh mắt Trần Trung nhìn cô ban nãy.
Toang.
...
Khi phía chân trời dần biến thành hoàng hôn, một chiếc xe sang trọng mà khiêm tốn tiến vào biệt thự ngoại ô thành phố.
Hôm nay Khương Minh Chi mặc bộ váy phục cổ chiết eo màu đỏ, bộ đồ được cắt may đơn giản gọn gàng vẽ nên dáng người cân đối tuyệt đẹp, mái tóc đen xõa tung được vén qua một bên, phối với túi cầm tay nhỏ trân châu trắng, cả người như được phủ thêm vầng sáng dịu dàng ôn hòa của lăng kính xưa cũ.
Qua cửa sổ xe, cô nhìn biệt thự nhà họ Cao dần đến gần.
Người giúp việc đã kính cẩn đợi ở cửa lớn, trong biệt thự đèn điện hào nhoáng.
Khương Minh Chi quay sang nhìn Lộ Khiêm ở bên cạnh.
Anh muốn “tông xoẹt tông” với lễ phục của cô nên cố ý dùng caravat đỏ sậm.
Sau đó Khương Minh Chi phồng má.
Hôm nay bà Lộ theo chồng tới tham dự tiệc.
Xe dừng trước cửa biệt thự, nhân viên phục vụ mở cửa xe cho khách.
Khương Minh Chi một tay cầm túi, tay kia khoác tay Lộ Khiêm, bậc thang được trải thảm đỏ mềm mại.
Hai người tới không tính là sớm, lúc cửa lớn mở ra, một số khách mời trong hội trường chính đang trò chuyện vui vẻ.
Tiệc rượu không phải đi thảm đỏ mà phải mỗi khách mời đều lóng lánh đi trên sân khấu một lượt, Lộ Khiêm và Khương Minh Chi tới khá là khiêm tốn, cầm Champagne, đi đến chỗ chủ nhân của buổi tiệc tối nay.
Ông Cao vô cùng vui mừng vì sự có mặt của Lộ Khiêm vào hôm nay, ông ấy cùng thế hệ với Lộ Hằng Vinh, đương nhiên hiểu rõ tính tình của cậu hai nhà họ Lộ trước giờ thế nào, lần này Lộ thị chuyển trọng tâm đến Bình Thành, quả thực chỉ có Lộ Khiêm mới ngồi vững được trên cái ghế ấy.
Sau đó ông Cao nhìn sang người bạn đi cùng của Lộ Khiêm thì hơi ngạc nhiên. Ông Cao không quen Khương Minh Chi, còn cậu Cao vừa du học về vừa nhìn một cái đã nhận ra người đi bên cạnh Lộ Khiêm là ai.
Lộ Khiêm vô cùng tự nhiên gật đầu giới thiệu: “Vợ tôi.”
Lúc Lộ Khiêm nói cô là vợ anh, bàn tay cô đang nắm cánh tay Lộ Khiêm vô thức siết chặt lại, sau đó cô gật đầu mỉm cười: “Tổng giám đốc Cao, cậu Cao.”
...
Khi Khương Minh Chi kéo Lộ Khiêm tách ra khỏi nhóm người ông Cao, cô cảm nhận được không ít ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Lộ Khiêm hiếm khi lộ mặt công khai ở Bình Thành, có người chỉ biết Khương Minh Chi chứ chẳng quen người đàn ông đi bên cạnh cô, họ cúi đầu hỏi bạn bè bên cạnh, vốn chỉ muốn hỏi sao Khương Minh Chi lại có mặt ở đây, sau khi biết được người đàn ông được cô kéo đi là ai thì khó mà tin nổi quay phắt sang nhìn lại.
Khương Minh Chi đón nhận những ánh mắt ấy, ưỡn cao ngực, cảm thấy bây giờ trên người mình đang dán bốn chữ sáng chói:
“Bạn gái Lộ Khiêm.”
Dẫu sao trí tưởng tượng của mọi người cũng không thể bay thẳng đến chuyện hai người đã kết hôn, bạn gái là thân phận không thể thích hợp hơn. Còn nữa, nếu như đổi lại là người đàn ông khác có khi cô còn bị coi là bình hoa người ta dẫn bừa tới, nhưng người bên cạnh cô là Lộ Khiêm, anh chưa từng dẫn theo bình hoa, người khác phái không phải người thân có thể đứng bên cạnh anh, ngoại trừ bạn gái thì không còn thân phận gì khác.
Khương Minh Chi nghĩ tới đây bỗng cảm thấy có chút vui vẻ.
Hai quản lý cấp cao của Lộ thị thích tham gia này kia cũng được mời tới tối nay đi về phía bọn họ.
Hai người họ nhìn thấy Khương Minh Chi đứng cạnh Lộ Khiêm thì không hẹn mà liếc mắt nhìn nhau, nhớ lại buổi họp video ngày đó, người mặc đồ ngủ thắt nơ bướm đi lướt qua sau lưng Lộ Khiêm mềm mại dịu dàng nói “Chồng ơi em tới lấy đồ”.
Quả nhiên là cô.
Hai người cúi đầu chào hỏi với Lộ Khiêm theo đúng phép lịch sự, nhìn sang Khương Minh Chi, không cần giới thiệu đã chủ động mở miệng: “Bà chủ.”
Khương Minh Chi muốn dán mác “Bạn gái Lộ Khiêm”: “?”
Cô nhìn sang Lộ Khiêm với vẻ mặt vô cùng khó hiểu, Lộ Khiêm lại rất bình thản, hài lòng với tài khéo léo của nhân viên mình.
Sau khi biết người đàn ông được Khương Minh Chi kéo đi là Lộ Khiêm, cậu hai nhà họ Lộ mới đến nhậm chức ở Bình Thành, người muốn nịnh nọt ở xung quanh dần tăng lên, ăn uống linh đình.
Nhưng ngoại trừ hai nhân viên từng ngửi được mùi drama ở cuộc họp video, những người còn lại đều tự động đặt Khương Minh Chi vào vị trí bạn gái, nụ cười rất chi là kính trọng, trong lòng thầm líu lưỡi bảo thủ đoạn giỏi, mở miệng ra lại gọi “cô Khương”.
Khương Minh Chi đi giày cao gót nên hơi mỏi, viện cớ muốn đến phòng rửa tay trốn mất.
...
Trời đã tối hẳn, bên ngoài cửa biệt thự vốn hoàn toàn yên tĩnh bỗng có một chiếc xe ô tô đen dừng lại.
Người tới không phải khách mời quan trọng phải xuất hiện cuối cùng gì, đó là Tần Thiệu Khải vì trên đường có chút chuyện, giờ mới lững thững đến muộn.
Phí Âm vừa xuống xe đã kéo cánh tay Tần Thiệu Khải.
Vốn dĩ cô ta tưởng rằng lần này Tần Thiệu Khải vẫn sẽ dẫn theo mình như các buổi xã giao bình thường khác, không ngờ ngay từ đầu Tần Thiệu Khải đã không muốn dẫn cô ta theo.
Tiệc rượu hôm nay do ông chủ Cao tổ chức, người đi cùng phải là vợ chính thức hoặc bạn gái, nếu không cũng phải là thư ký hoặc trợ lý công khai đàng hoàng.
May là Tần Thiệu Khải có một đống bạn gái nhưng không có ai là chính thức cả, thư lý, trợ lý bên cạnh xinh đẹp một chút thì đều có quan hệ không nói rõ được, vì thế anh ta không chịu nổi cô ta õng ẹo đòi hỏi bèn miễn cưỡng dẫn cô ta đi cùng.
Tần Thiệu Khải liếc nhìn Phí Âm vội vàng khoác tay mình, không nói gì.
Mặc dù nhà họ Tần không sánh bằng nhà họ Cao hay nhà họ Lộ nhưng trong giới làm ăn ở Bình Thành, bọn họ cũng được coi là nhân tài mới nổi phát triển nhanh chóng trong mấy năm gần đây, nếu không sẽ không chủ động ra tay khi người khác mới đang rục rịch về chuyện Lộ Khiêm thường trú ở Bình Thành, tiếc là cậu hai nhà họ Lộ chẳng hề khác gì so với lời đồn, vụ làm ăn lần đó không thành.
Sau khi Tần Thiệu Khải xuất hiện, không ít người quen biết anh ta đều nhận ra, gọi một tiếng “sếp Tần”.
Phí Âm đi bên cạnh Tần Thiệu Khải, nghe những lời khen tặng khiến người ta thoải mái, biết mình đòi bằng được tới đây quả không uổng.
Hai người đi một vòng, Phí Âm chợt thấy Lộ Khiêm ở khu vực trung tâm.
Đương nhiên Tần Thiệu Khải cũng nhìn thấy Lộ Khiêm, người đang nói chuyện với Lộ Khiêm là cậu ấm nhà họ Cao.
Tần Thiệu Khải định chờ lát nữa qua gặp Lộ Khiêm, mặc dù lần trước cuộc nói chuyện ở câu lạc bộ An Hòa không thành công nhưng sau này anh ta vẫn phải cúi đầu nịnh bợ vị cậu hai nhà họ Lộ này. Dù sao bất động sản Đức Thân, một nhánh hạt nhân của Lộ thị chuyển vào đại lục, không biết cần bao nhiêu đối tác cung ứng.
Trong lòng Tần Thiệu Khải nghĩ đến chuyện làm ăn, Phí Âm lại thấy bên cạnh Lộ Khiêm chẳng có ai.
Anh vẫn không dẫn theo bạn nữ như lần trước, dù đây là trường hợp cần có phái nữ đi cùng. Chắc chắn người khác phải dẫn theo nhưng anh là Lộ Khiêm, anh không cần.
Phí Âm thu tầm mắt lại, nhấp ngụm Champagne.
Cô ta không tưởng bở đến nỗi đến la lim Lộ Khiêm, kiểu thương nhân Cảng Thành lột da uống máu ấy không dễ sống chung, đến lúc đó không những không kiếm được mụn con nào mà có khi xương cũng chẳng còn. Cô ta bám lấy cái cây to Tần Thiệu Khải thật chắc là đủ rồi, mặc dù hơi chi li chút nhưng anh ta cũng chi tiền, nhưng sau này chia tay cô ta cũng sẽ không lỗ vốn.
Phí Âm kéo cánh tay Tần Thiệu Khải, theo anh ta vào trong, cô ta liếc nhìn về phía khu bày rượu và đồ ăn nhẹ, bỗng nhiên đột ngột dừng chân.
Tần Thiệu Khải: “Sao vậy?”
Phí Âm không ngờ mình lại nhìn thấy Khương Minh Chi ở chỗ này.
Cô mặc váy đỏ, cầm đĩa giấy bánh ngọt ăn từng miếng nhỏ.
Tần Thiệu Khải nhìn theo tầm mắt Phí Âm.
Anh ta biết đó là Khương Minh Chi, đối tượng ngày nào Phí Âm cũng hung hăng căm ghét nghiến răng muốn thay thế cô. Anh ta cho Phí Âm bộ phim “Linh Lung Kết”, Phí Âm vì Khương Minh Chi mà nhất quyết chọn Tô Ngạn làm nam chính, ai mà ngờ bây giờ anh ta phải tốn một món tiền lớn để đổi nam chính quay bù lại.
Vốn dĩ Tần Thiệu Khải cũng mặc kệ tranh giành đấu đá của đám phụ nữ ấy, nhưng cứ như Khương Minh Chi chưa chết thì Phí Âm sẽ không bỏ qua vậy, giày vò khắp nơi khiến người ta phát phiền.
Tần Thiệu Khải liếc nhìn Phí Âm ở bên cạnh: “Muốn qua gặp không?”
Phí Âm siết chặt cánh tay Tần Thiệu Khải, giọng nói ngon ngọt sến súa: “Cảm ơn anh yêu nhé.” Ở đây ngoại trừ Lộ Khiêm và nhà họ Cao, không ai không nể mặt Tần Thiệu Khải mấy phần, nếu Khương Minh Chi là người nhà họ Cao thì cô sẽ không trốn ở đó ăn bánh ngọt.
Tần Thiệu Khải dự tính làm dựa lưng cho Phí Âm để cô ta kiếm lại chút mặt mũi, sau này cmn đừng làm trò vớ vẩn nữa, vì thế anh ta dẫn Phí Âm tới khu đồ ăn nhẹ.
...
Vất vả mãi Khương Minh Chi mới tìm được một góc yên tĩnh ăn gì đó, ai ngờ vừa mới ăn được hai miếng bánh ngọt đã nhìn thấy hai người đang đi về phía mình, cô nhất thời im lặng.
Người phụ nữ mỉm cười xuân phong đắc ý chính là Phí Âm, còn người đàn ông chắc là ngọn nguồn của đống tài nguyên tốt của Phí Âm.
Khương Minh Chi chuẩn bị rời khỏi đó nhưng hai người kia lại vừa khéo chặn đường cô.
Khương Minh Chi đổi hướng khác, Phí Âm cũng đổi hướng.
Khương Minh Chi bất đắc dĩ hít sâu một hơi, đối mặt với Phí Âm “Tôi tới kiếm chuyện đó”: “Cô Phí, anh này nữa, làm phiền đừng chặn đường.”
Phí Âm khẽ cười: “Đường đi ở đây, dựa vào đâu mà bảo bọn tôi chặn đường cô chứ không phải cô chặn đường bọn tôi?”
Khương Minh Chi chỉ cảm thấy nói tiếp thì IQ sẽ rớt mất, cô khoanh tay: “Cô có xong chưa vậy?”
Phí Âm: “Tôi...”
Cô ta vừa mới nói được một chữ, Tần Thiệu Khải ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, tỏ rõ anh ta chẳng muốn nghe hai người phụ nữ cãi nhau, anh ta lắc ly rượu vang đỏ, nói một câu khá là lịch sự: “Hôm nay cô Khương đi cùng vị nào tới vậy?”
Khương Minh Chi liếc nhìn Tần Thiệu Khải: “Anh quản được chắc?”
Tần Thiệu Khải thấy Khương Minh Chi không nói ra người dẫn cô theo thì càng coi thường cô: “Thế này đi, cô Khương xin lỗi Phí Âm một tiếng là được rồi.”
Khương Minh Chi nghe vậy thì đầu óc mơ màng suýt thì không phản ứng lại: “Xin lỗi?”
Cô xin lỗi gì cơ?
Phí Âm thấy Tần Thiệu Khải lên tiếng thì lập tức cười hả hê: “Cô chặn đường tôi rồi đó.”
Khương Minh Chi nghe vậy suýt thì ném đĩa bánh ngọt trong tay lên mặt người phụ nữ này.
“Đồ điên.” Cô lườm một cái rồi xoay người đi, Tần Thiệu Khải đột nhiên cản trước mặt cô.
“Cô vừa nói gì?” Tần Thiệu Khải không ngờ Khương Minh Chi hoàn toàn không sợ anh ta.
Khương Minh Chi nhìn lướt qua hai người trước mặt, nói rõ: “Tôi nói đồ điên... A!”
Khương Minh Chi đột nhiên hét lên.
Phí Âm vốn đã hả dạ khi tối nay được đi theo Tần Thiệu Khải, nghe Khương Minh Chi nói “Đồ điên” lần thứ hai thì bùng lên thù ghét trút giận, hắt Champagne trong tay ra ngoài gần như không cần suy nghĩ.
Khương Minh Chi giơ tay lên chặn theo bản năng.
Cô vung tay đập vào cổ tay Phí Âm, chén rượu trong tay Phí Âm lập tức tuột khỏi tay, “choang” một tiếng vỡ vụn, thủy tinh rơi tung tóe, rượu vẩy đầy đất.
Đại sảnh bữa tiệc không ồn ào, tất cả mọi người nói chuyện đều dùng giọng điệu hòa nhã, nhạc nền saxophone cũng rất nhẹ nhàng chậm rãi, tiếng thét chói tai và tiếng ly rượu vỡ vô cùng rõ nét.
Ai nấy đều quay sang nhìn về phía âm thanh phát ra.
Vì quán tính nên Khương Minh Chi lùi về sau hai bước, hôm nay cô đi giày cao gót rất cao, cố gắng hết sức giữ thăng bằng, mắt cá chân khuỵu xuống đất.
Phí Âm cười gằn nhìn Khương Minh Chi nhếch nhác trẹo chân.
Tần Thiệu Khải thầm mắng Phí Âm chỉ biết giở trò trong lòng nhưng anh ta không coi đây là chuyện to tát gì, chuẩn bị xử lý khúc nhạc dạo này theo kiểu không cẩn thận đánh rơi ly rượu.
Lúc Lộ Khiêm lướt qua dòng người nhìn về phía tiếng ồn phát ra, một người đàn ông trung niên đứng gần đó nhất đuổi tới nơi trước.
Tần Thiệu Khải nhìn người chạy tới, người đàn ông trung niên này có khả năng là người dẫn theo Khương Minh Chi tới đây, sắc mặt anh ta hơi cứng ngắc, vì anh ta biết người này là phó tổng giám đốc của bất động sản Đức Thân của Lộ thị.
Ông ấy đỡ lấy Khương Minh Chi bị trẹo chân.
“Không sao chứ bà chủ.”
Sau đó biểu cảm trên mặt Tần Thiệu Khải cứng đờ hơn.
Tổng giám đốc Đức Thân dè dặt đỡ Khương Minh Chi, kính cẩn gọi cô một tiếng... Bà chủ?