Bầu không khí ở buổi biểu diễn nóng bừng lên trong nháy mắt khi mười mấy chàng trai trẻ tuổi cởi áo ra để lộ cơ bắp cường tráng khắp người theo nhịp điệu âm nhạc.
Tiếng hét đinh tai nhức óc gần như lật tung nóc nhà, Khương Minh Chi ngồi ở vị trí trong góc, cảm nhận được cái gì gọi là niềm vui của phú bà một cách sâu sắc.
Cô tham gia không ít hoạt động tiệc tối, số lần xem buổi biểu diễn của nhóm nhạc thần tượng nam nhiều đếm không xuể, nhưng đây là lần đầu tiên cô xem kiểu thế này.
Không chỉ có cơ bắp mà phần lớn idols nam không có, thậm chí chỉ nhìn bằng mắt thường cũng thấy được sự dũng mãnh của nền tảng vũ đạo, mấy động tác wave không đủ lực trọng tâm, thứ cơ bản cũng không làm được.
Một mình Khương Minh Chi không thể không biết ngại mà gào ầm lên, đồng thời cô cũng không ngờ biểu diễn lại chú trọng trải nghiệm của khách hàng đến thế, dù cô ngồi ở vị trí tít trong góc hàng cuối cùng rồi mà khi tương tác cùng nhau vẫn có chàng trai cơ bắp tóc vàng kim gợi cảm nhảy tới chỗ ghế cô mà wave.
Thậm chí Khương Minh Chi còn ngửi thấy mùi nước hoa trên người cậu trai cơ bắp tóc vàng kim đó.
Cô ôm chặt túi mình, trái tim nhỏ đập thình thịch điên cuồng, nghe chị em hàng ghế trước kích động đến mức khàn cả cổ.
Biểu diễn qua được hơn nửa, có lẽ vì ly cocktail nên Khương Minh Chi đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Không khí bên ngoài lạnh hơn không ít, cô nhìn gương mặt đỏ bừng của mình hít một hơi, đang định quay lại xem các chàng trai lực điền nhảy tiếp thì cúi đầu nhìn điện thoại thấy có một cuộc gọi nhỡ.
Chồng yêu.
Khương Minh Chi nhìn hai chữ “chồng yêu” thì sợ hãi run tay, suýt chút nữa điện thoại rơi luôn vào bồn rửa tay, cô luống cuống bình tĩnh lại, tìm chỗ yên tĩnh gọi lại cho Lộ Khiêm.
Khương Minh Chi quay đầu liếc mắt nhìn về phía buổi biểu diễn của các chàng trai lực điền vẫn đang diễn ra một cách nóng bỏng, cuộc gọi được kết nối.
“Alo, chồng hả.” Khương Minh Chi lập tức hắng giọng một cái hỏi, “Gọi cho em có chuyện gì thế?”
Giọng Lộ Khiêm truyền qua điện thoại nghe có vẻ lạnh nhạt bình thản: “Không có gì đâu.”
“Em đang ở đâu?” Anh hỏi.
Khương Minh Chi nghe thấy Lộ Khiêm hỏi cô ở đâu thì sau lưng tê rần, sau đó cô nuốt nước bọt, siết chặt điện thoại: “Anh không biết hả, tối nay em đi nghe hòa nhạc mà.”
“À.” Lộ Khiêm khẽ cười, “Hay không?”
Khương Minh Chi: “Cũng, cũng tạm được. Giọng nam cao hát không tệ. Tuần sau còn một buổi nữa, chúng ta cùng nhau đi nghe lại một lần nữa được không?”
“Chồng ơi, tối nay anh ăn cơm với ai thế? Bao giờ anh về?” Khương Minh Chi làm nũng qua điện thoại: “Anh đi xã giao mấy ngày rồi đó.”
“Anh không ở với em, em chán lắm luôn.”
Lộ Khiêm nghe giọng điệu nhỏ nhẹ lời nói tinh tế trong điện thoại, nhìn người phụ nữ cả người từ tứ chi tới động tác đều viết chữ chột dạ.
Anh nói: “Vậy thì bây giờ anh về với em nhé.”
Khương Minh Chi lén làm nũng từ xa đột nhiên khựng lại: “?”
Lộ Khiêm: “Bây giờ anh tới với em.”
“Không phải nghe hòa nhạc à?”
Khương Minh Chi bỗng có cảm thấy có gì đó không đúng.
Tại sao cô lại cảm thấy giọng Lộ Khiêm lại sinh động thế nhỉ, sinh động đến mức cứ như anh đang đứng sau lưng cô vậy.
Vì thế Khương Minh Chi cầm điện thoại hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy cái bóng cao lớn đột nhiên xuất hiện trên mặt đất.
Lúc cô nhìn thấy cái bóng ấy, tóc gáy dựng thẳng lên, hoảng hốt lảo đảo, quay người lại, Lộ Khiêm cầm điện thoại lẳng lặng đứng sau lưng cô.
Lộ Khiêm bỏ điện thoại xuống, nhìn Khương Minh Chi từ trên cao xuống, bình tĩnh hỏi: “Buổi hòa nhạc đâu?”
Phía sau loáng thoáng nghe thấy âm nhạc rúng động gợi cảm và tiếng gào thét đợt này cao hơn đợt trước của khán giả nữ.
Khương Minh Chi: “...”
Cô cuống cuồng giải thích cho bản thân: “Em đi nhầm, vừa nãy em đi từ thính phòng ra, ai da, em đi vệ sinh thôi mà không biết sao lại đi tới đây luôn rồi, em không biết chỗ này đang làm gì hết, chồng ơi, anh biết đi về thế nào không?”
Khương Minh Chi vừa nói vừa nắm lấy tay Lộ Khiêm, tỏ vẻ chồng ơi anh nhất định phải tin em.
Lộ Khiêm nghe Khương Minh Chi giải thích, nhìn xuống bàn tay Khương Minh Chi đang nắm tay anh.
Vì thế Khương Minh Chi nhìn thấy trên mu bàn tay mình có ánh huỳnh quang được ấn riêng cho khách mời của buổi biểu diễn đàn ông lực điền ngay lúc này đang phát sáng.
Khương Minh Chi một lần nữa: “...”
...
“A!”
Tối nay Khương Minh Chi bị nhét vào trong xe.
Trần Trung ngồi ghế cạnh tài xế, lúc người đàn ông nào đó đóng cửa anh ta cũng vô thức run lên, sau đó lặng lẽ rụt người tựa sát vào ghế, cố gắng hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Khương Minh Chi vốn rất có khí phách, Lộ Khiêm không để ý tới cô, cô sẽ không để ý với Lộ Khiêm, bị tóm sống rồi vẫn chột dạ tự thuyết phục là không phải chỉ là buổi biểu diễn của đàn ông lực điền thôi sao, lúc mấy chàng trai lực điền uốn éo bên cạnh cô, cô chẳng hề động tay động chân gì, càng không giơ tay lên sân khấu tương tác cùng, nhưng nhìn thêm mấy cái lại thấy sao một người đàn ông lại hẹp hòi đến thế.
Khí phách của Khương Minh Chi kiên trì mãi đến khi hai người về nhà.
Ở phương diện này, hầu như lần nào Lộ Khiêm cũng khá là dịu dàng, dù XX có chút không hợp nhau nhưng trải nghiệm của Khương Minh Chi cũng không tệ lắm, Lộ Khiêm vẫn để ý tới cảm nhận của cô, đau hay nặng, chỉ cần cần cô làm nũng cái là anh dừng một chút, chờ cô thích ứng rồi làm tiếp. Vì thế tối nay lúc đầu Khương Minh Chi thấy Lộ Khiêm dùng nhiều sức quá cô không chịu được nhưng vẫn rất khí phách cố chịu đựng, biết người đàn ông này muốn dùng cách này khiến cô khuất phục nên cô chỉ kêu gào chứ tuyệt đối không mở miệng xin tha, cô cảm thấy thể diện rất quan trọng, cô kiên trì một lúc chắc chắn sẽ xong, ai ngờ cô cứ nhẫn nhịn mãi lại thấy hình như mình đã đánh giá thấp năng lực và sức bộc phát của người đàn ông này quá đỗi, hết nháy này lại tới một đợt tiến vào sâu, nặng đến mức Khương Minh Chi cảm thấy sắp nứt vỡ, cuối cùng cô dùng tiếng khóc để phân thắng bại.
“Chồng ơi, em sai rồi.” Khương Minh Chi mở miệng khi quân lính tan tác: “Em sai rồi huhuhu.”
Động tác của Lộ Khiêm không chậm lại chút xíu nào, đanh mặt khàn giọng hỏi: “Đẹp không?”
Bàn tay nhỏ buông xuống của Khương Minh Chi bị đẩy ln đỉnh đầu, lúc này cô cực kỳ hối hận muốn chịu thua người đàn ông vừa hẹp hòi vừa hay ghen ở phương diện này, cô biết bây giờ mình đang gặp một câu hỏi toi mạng.
Buổi biểu diễn đàn ông lực điền có đẹp không?
Khương Minh Chi rớt nước mắt: “Đẹp, ưm, có gì đẹp mà xem?”
“Một đám người không cao bằng anh, vóc dáng không đẹp bằng anh, đến gương mặt cũng kém xa anh, chỉ có mấy người chưa trải sự đời mới thích loại biểu diễn ấy.”
“Em vừa bước vào nhìn một cái thôi đã muốn trả vé.”
“Quan trọng nhất là chồng em không chỉ có vẻ ngoài mà bên trong cũng đẹp, tốt nghiệp Stanford, ưm, lại giàu như thế, mấy người bán nhan sắc ấy so được với anh sao?”
Đối diện với gương mặt thẳng thắn vô tư, thậm chí có chút kiêu ngạo của Khương Minh Chi, cuối cùng Lộ Khiêm cũng hài lòng cong khóe môi lên.
Khương Minh Chi thấy người đàn ông này có dấu hiệu thả lỏng thì lập tức tận dụng thời cơ: “Chồng ơi, nhẹ chút.”
Lộ Khiêm chậm lại theo như cô mong muốn, nhưng khi Khương Minh Chi chưa kịp lấy hơi cô chợt nhận ra ánh mắt Lộ Khiêm đang nhìn vào nơi không đúng lắm.
Lộ Khiêm dán mắt nhìn đôi môi căng mọng đỏ bừng của Khương Minh Chi, cúi người hôn một cái.
“Em còn nợ anh một vài thứ, em nhớ không?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Khương Minh Chi cảm nhận được bờ môi lành lạnh của người đàn ông, bỗng chốc hoảng sợ nhớ ra mình còn nợ cái gì.
...
Hôm sau Khương Minh Chi ngủ tới xế chiều mới tỉnh.
Cô nằm trên giường, ánh mắt ngây ngốc nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Giây phút mới thức dậy, cô cứ ngỡ mình ở Tử Duyệt Tinh Hà, sau đó mới nhớ ra bây giờ mình đang ở Cảng Thành, địa bàn của Lộ Khiêm.
Vừa nghĩ tới Lộ Khiêm, vẻ mặt ngớ ra của Khương Minh Chi lập tức biến thành u oán.
Nhà tư bản, hẹp hòi, Grandet, tâm địa xấu xa, Lộ bóc lột.
Khương Minh Chi vừa tìm từ miêu tả thích hợp dành cho Lộ Khiêm, vừa chống người ngồi dậy, động tác ngồi dậy động tới vị trí bị sử dụng quá mức nào đó, không nhịn được hít sâu một hơi, cũng may sáng nay Lộ Khiêm đi đã bôi thuốc xử lý cho cô, không phải quá mất lương tâm.
Khương Minh Chi tựa vào đầu giường kiếm điện thoại, thấy từ tối qua đến giờ Tống Tinh vẫn luôn hỏi cô buổi biểu diễn của đàn ông lực điền thế nào, bảo cô chụp ảnh, quay video đâu hết rồi, đồ tốt phải chia sẻ với chị em tốt.
Khương Minh Chi nhìn câu “đồ tốt phải chia sẻ với chị em tốt” thì mặt đen luôn, cô cảm thấy chiếc huyền hữu nghị nhỏ bé của hai người sắp lật rồi.
Nếu không phải vì Tống Tinh giật dây cô đi xem chương trình đàn ông lực điền gì đó thì cô sẽ không bị bắt quả tang tại trận, sau đó đích thân trải nghiệm một cách chân chính người đàn ông ghen tuông đáng sợ nhường nào.
Khương Minh Chi tiện tay quăng cho Tống Tinh mấy bức ảnh của các chàng trai lực điền tối qua rồi xóa ảnh trong điện thoại, cô lướt Weibo, fan đều biết gần đây cô theo Lộ Khiêm về Cảng Thành không có lịch trình công khai, siêu thoại vẫn yên bình.
Cô ngáp một cái, sau đó thấy bác gái vừa gửi tin nhắn cho cô, hỏi bao giờ cô về Bình Thành.
Khương Minh Chi tính ngày tháng, cô và Lộ Khiêm tới đây được gần một tháng rồi.
Khương Minh Chi trả lời bác gái thời gian bay của mình, sau đó cô gửi rất nhiều ảnh đi chơi ở bên này vào nhóm chat gia đình, tỏ ý cô ở nhà chồng chơi rất vui vẻ.
Một tuần sau, Khương Minh Chi và Lộ Khiêm về Bình Thành.
Chuyện đầu tiên khi hai người vế tới đó là đi đăng ký kết hôn.
Lộ Khiêm đã làm xong hết thủ tục anh cần làm ở Cảng Thành từ lâu rồi, hôm đi đăng ký thời tiết rất đẹp, Khương Minh Chi còn cố ý mặc áo khoác màu đỏ, Lộ Khiêm tìm hiểu quy trình và chuẩn bị chín tệ tiền mặt trước, ai ngờ tới đó mới biết bây giờ đã bỏ thu tiền khi đăng ký kết hôn, đi nhận giấy chứng nhận kết hôn không mất tiền.
Khương Minh Chi không ngờ việc kết hôn của cô lần này lại rẻ hơn lần trước.
“Anh bảo liệu lần tới kết hôn chỗ đăng ký có cho chúng ta thêm tiền không?” Ra khỏi cục dân chính, Khương Minh Chi liếc nhìn cuốn sổ đỏ mới tinh trong tay.
Lộ Khiêm: “...”
“Đây là lần cuối cùng.” Anh nắm tay Khương Minh Chi.
Lúc này Khương Minh Chi mới phản ứng lại dường như chuyện kết hôn thế này, một người cả đời không trải qua được mấy lần, cô nắm tay Lộ Khiêm, cười hì hì mấy tiếng.
Hai người đăng ký xong thì tới khu phía tây Ninh Định ăn cơm tối, đồ ăn trong nhà hôm nay cực kỳ phong phú, hơn nữa Khương Minh Chi còn nhận ra vì chú ý tới khẩu vị của Lộ Khiêm còn có mấy món Quảng Đông.
Cả nhà đều có mặt, bác cả mở bình rượu ngon.
Hôm Khương Minh Chi chính thức thêm Lộ Khiêm vào nhóm gia đình “Yêu nước, yêu gia đình, yêu đồng bào” trên Weixin.
Lộ Khiêm phát hiện Khương Minh Chi thêm mình vào nhóm thì hơi không hiểu lắm, Khương Minh Chi vừa nhìn vẻ mặt Lộ Khiêm đã biết chắc chắn nhà anh không có kiểu nhóm này, cô sáp đến trước mặt anh hếch mũi đắc ý, ra vẻ anh chẳng bắt kịp thời đại.
Khương Trường Nguyên nhìn cô cháu gái làm nũng với chồng một cách trắng trợn không chút kiêng dè ngay trên bàn ăn: “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Khương Minh Chi lập tức quay đầu cầm bát lên.
Tối đó, Khương Minh Chi đăng Weibo.
Hai bức về cuốn sổ đỏ và bàn cơm gia đình.
Khương Minh Chi vừa đăng bài lên đã lên thẳng hot search, quả nhiên tin cô và Lộ Khiêm tình cảm rạn nứt, tranh chấp ly hôn ở Mỹ là tin rởm, chẳng qua hai vợ chồng son nhà người ta chỉ muốn thay bản đăng ký ở trong nước mà thôi.
[Khương Minh Chi kết hôn rồi mà tôi vẫn độc thân. Rớt nước mắt.jpg]
[Ngọt ngào chết mất thôi, cục cưng Minh Chi phải hạnh phúc đó nha.]
[Trước đó còn có người tình cờ gặp được Lộ Khiêm và Khương Minh Chi nắm tay nhau ra ngoài ăn ở quán ven đường, chua chết người ta.]
[Không có lễ cưới hả?]
[Có tiệc gia đình rồi chắc không có lễ cưới nữa đâu, dù thế nào thì Khương Minh Chi có thể gả vào đó quả thực rất giỏi.]
[Haiz, lễ cưới gì đó không quan trọng, hai vợ chồng ngọt ngào hạnh phúc là được rồi.]
[Chỗ này là nhà Khương Minh Chi nhỉ, thật ấm áp.]
[Đúng đấy, trông món ăn cũng rất ngon (có phải trọng tâm chú ý của tôi bị lệch rồi không).]
[Tổng giám đốc Lộ theo cục cưng Minh chi về nhà rồi, ngọt ngào thật đó.]
...
Hot search Khương Minh Chi và Lộ Khiêm đi đăng ký treo cả một buổi tối, mặc dù vẫn có mấy người kiếm cớ không có lễ cưới để mỉa mai Khương Minh Chi nhưng đa số mọi người đều biết đó là đố kỵ, nhìn thấy cuốn sổ đỏ là thấy yên tâm rồi.
Nhưng hôm sau, một phía trong cuộc hôn nhân này – nhà họ Lộ, từ khi chuyện tình của Lộ Khiêm và Khương Minh Chi công khai thì chưa từng xuất hiện, lần đầu tiên lên tiếng thông qua truyền thông Cảng Thành.
Toàn thể giới truyền thông to nhỏ ở Cảng Thành đều được nhà họ Lộ yêu cầu thống nhất câu từ: Cảm ơn cô Khương Minh Chi hạ mình gả vào nhà họ Lộ, lễ cưới của hai người sẽ được tổ chức đúng thời hạn.
Vì thế mới sáng ra tất cả mọi người nhìn thấy tiêu đề ấy thì đều hơi choáng váng.
Ai bảo không có lễ cưới, rõ ràng là có đây này, tổ chức đúng thời hạn.
Đồng thời Khương Minh Chi gả vào nhà họ Lộ mà nhà họ Lộ lại dùng từ... Hạ mình gả vào?