Khi Lộ Khiêm nói xong câu đó, cuối cùng Khương Minh Chi cũng khôi phục tinh thần từ niềm vui “Mượn được dễ quá nên không dám tin”.
“...”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lộ Khiêm đang cúi đầu hỏi mình, đen mặt luôn.
Quả nhiên, lương thiện hào phóng không phải đức tính cơ bản mà anh có, nhà tư bản độc ác chính là nhà tư bản độc ác, chuyện gì cũng đặt lợi ích lên đầu, mãi mãi không làm chuyện buôn bán không có lợi gì.
Muốn kiếm chút lợi lộc của nhà tư bản mà không phải trả giá thì đúng là mơ hão.
Khương Minh Chi cảm nhận bàn tay dán sát eo cô của Lộ Khiêm, nhiệt độ lòng bàn tay người đàn ông truyền đến da cô qua lớp áo sơ mi, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô phải hơi ngửa ra sau mới không dán sát lên người anh.
Lộ Khiêm vẫn đang chờ câu trả lời của cô.
Tình cảnh này, theo hành vi ám muội của anh, ý muốn chẳng rõ ràng hơn được nữa.
Mấy ngày trước cô đến tháng, sinh hoạt vợ chồng liên tục sau khoảng thời gian dài mới gặp lại của hai người không thể không tạm thời dừng lại.
Khương Minh Chi cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay Lộ Khiêm ở phía sau, ngón tay đặt trên ngực anh dần siết chặt lại, cô nghĩ mình tuyệt đối không thể làm hỏng buổi chụp tạp chí lần này.
Vì thế, Khương Minh Chi bỗng vòng hai tay lên ôm cổ Lộ Khiêm, cả người chủ động tiến lên trước, hai người thân mật dán sát vào nhau không kẽ hở, sau đó cô nhìn thẳng vào anh: “Lợi này được không?”
Lộ Khiêm chăm chú nhìn đôi mắt trong veo của Khương Minh Chi, cổ họng nhúc nhích: “Được.”
...
Trong phòng treo đồ ở Tử Duyệt Tinh Hà, Khương Minh Chi đã ở đây ít nhất ba năm rồi mà đây là lần đầu tiên bản thân cô cảm nhận được căn phòng này quá rộng.
Rộng đến mức cô hơi sợ.
Cô vốn tưởng rằng dùng lợi ích này để trao đổi thì sẽ không khác trước kia, mãi đến khi Lộ Khiêm cầm lấy cái caravat lần trước cô nhìn thấy rồi tiện tay ném vào góc.
Sau đó cô chẳng nhìn thấy gì nữa.
Cuối cùng Khương Minh Chi bất lực đến độ chỉ có thể khóc hu hu.
Tại cô coi thường thói hư tật xấu của nhà tư bản, anh bỏ ra một trăm thì chắc chắn sẽ đòi lại mười nghìn, không nghiền ép cạn kiệt mỗi một phần lợi ích được đưa ra trao đổi thì sẽ không bỏ qua.
Đến khi về tới giường rồi Khương Minh Chi vẫn ngây ngốc, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu cô mới hiểu ánh sáng quý giá nhường nào.
Bây giờ lợi ích đã trả xong hết rồi, cô ngỡ rằng mình ngả đầu là ngủ ngay nhưng lần này lại khác, cô bỏ ra nhiều như thế, ngộ nhỡ Lộ Khiêm sướng xong, xách quần lên rồi quỵt nợ, đến lúc đó cô tìm ai đòi công bằng, vì vậy giây phút này, Khương Minh Chi dựa vào sự nghị lực của mình cắn răng bò dậy khỏi giường.
Lộ Khiêm đặt cô xuống giường xong thì đi luôn, không ngủ cùng cô, Khương Minh Chi quẹt dép lên đi quanh nhà xem anh đang ở đâu.
Khương Minh Chi tìm khắp cả phòng sách, phòng khách, phòng tắm đều chẳng thấy bóng dáng anh đâu, ngẫm nghĩ không biết muộn thế này rồi mà Lộ Khiêm còn đi đâu, đến khi cô lên sân thượng tìm thì thấy có ánh đèn lờ mờ.
Không biết tại sao Khương Minh Chi vô thức thả nhẹ bước chân, cô chậm rãi đi đến gần, thây Lộ Khiêm đứng dựa vào ban công, trên đầu ngón tay anh có đốm lửa.
Khương Minh Chi nhìn thấy hình ảnh này thì há hốc miệng.
Lộ Khiêm đang hút thuốc lá!
Thế mà Lộ Khiêm lại hút thuốc lá!
Cô và Lộ Khiêm kết hôn hơn ba năm, mặc dù ngoại trừ lúc đầu ở Mỹ hầu hết thời gian đều không ở cạnh nhau nhưng tốt xấu gì cô cũng là vợ hợp pháp của Lộ Khiêm, lấy nhau ba năm, tối nay là lần đầu tiên cô biết Lộ Khiêm hút thuốc.
Cô chưa từng ngửi thấy chút xíu mùi thuốc lá trên người anh.
Nếu không phải vì tối nay cô lên đây thì có khi cô rất khó phát hiện ra chuyện này.
So với đạo diễn sản xuất luôn thích nuốt mây nhả khói ở nơi công cộng, nhà tư bản độc ác có thái độ tốt khắc vào tận xương tủy.
Khương Minh Chi không thích người hút thuốc lá, mãi đến tối nay cô nhìn thấy Lộ Khiêm tựa vào ban công cô mới nhận ra hóa ra một người đàn ông hút thuốc mà cũng có thể toát ra sự gợi cảm chết tiệt, hệt như một cảnh phim điện ảnh.
Lộ Khiêm nhận ra Khương Minh Chi đang đến gần, có vẻ anh cũng không ngờ muộn vậy rồi mà cô còn chưa ngủ, thấy cô đi đến, anh dập điếu thuốc trong tay.
Khương Minh Chi chậm rãi đi tới.
Gió đêm thổi qua, toàn bộ thành phố Bình Thành đã chìm vào trạng thái ngủ say, dòng xe cộ trên con đường uốn lượn như sông lúc sẩm tối đã vắng ngắt vào lúc này.
Khương Minh Chi liếc nhìn đầu thuốc vừa bị Lộ Khiêm dập tắt, bỗng mất tự nhiên đỏ tai.
Chẳng trách vừa đặt cô xuống đã đi ngay, còn chẳng tìm thấy người đâu, hóa ra là lên đây hút thuốc sau khi xong chuyện.
Cô không nhịn được nhớ lại trước kia, Lộ Khiêm có hút thuốc hay không cô cũng không phát hiện ra.
Khương Minh Chi chậm rì rì nói: “Anh hút thuốc à.”
Lộ Khiêm: “Thỉnh thoảng.”
“Ở một số thời điểm đặc biệt.” Anh nhàn nhạt nói tiếp.
Ở một số thời điểm đặc biệt.
Khương Minh Chi nghe vậy thì suy nghĩ nửa giây, sau đó tai dần nóng lên.
Chẳng lẽ là sau mỗi lần hai người làm xong?
Trước kia cả một năm không gặp nhau được một, hai lần, hút thì cứ hút thôi, bây giờ...
Khương Minh Chi cũng không biết tại sao đột nhiên thốt lên: “Sau này đừng hút nữa, không tốt cho cơ thể.”
Nhưng nói xong thì cô hơi hối hận, cảm thấy có phải mình quản quá rộng rồi không, có thể “thời điểm đặc biệt” không phải “thời điểm đặc biệt” mà cô hiểu, trong lúc cô đang âm thầm ảo não nói lỡ lời thì nghe thấy Lộ Khiêm nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Khương Minh Chi ngẩng đầu lên.
Lộ Khiêm nhìn cô, hỏi: “Sao lại ra đây?”
Lúc này Khương Minh Chi mới nhớ ra lý do tại sao mình bị nhà tư bản độc ác nghiền ép muộn thế này rồi mà vẫn gắng gượng chạy ra.
Cô kéo áo ngủ trên người, nhớ lại dáng vẻ mình khóc thê thảm hồi tối, dâng lợi ích ra rồi thì đương nhiên bây giờ có thể hùng hồn đưa ra yêu cầu, cô hất cằm lên, vô cùng có lý lẽ nói: “Em tới nhắc nhở anh không được quên chuyện mượn ngựa đâu đó.”
Lộ Khiêm nghe vậy thì chầm chậm cười một tiếng, sau đó kéo cánh tay mảnh khảnh của Khương Minh Chi về đi ngủ: “Không quên đâu.”
...
Nơi chụp ảnh bìa cho V.
Mao Mao há hốc miệng trước hai con ngựa trước mặt.
Cô ấy theo Khương Minh Chi nhập đoàn quay biết bao phim cổ trang rồi, ngựa ở phim trường không có trăm cũng có hơn nghìn, cô ấy luôn cảm thấy ngựa là ngựa, chúng đều giống nhau cả, sao có thể phân biệt con nào cao, thấp, xấu, đẹp, tới hôm nay cô ấy nhìn thấy hai con trước mặt mình thì cô ấy thật muốn bp cht bản thân chưa trải sự đời thuở trước.
Cô ấy không ngờ hóa ra ngựa cũng có thể đẹp như thế này, nhìn một cái thôi là có thể chìm đắm vào nó, hệt như người tuyệt đẹp khiến người ta không thể rời mắt, dù là mắt, bờm, bốn chân, thậm chí là mỗi một tấc da lưng đều chiếu rọi ra huyết thống cao quý vốn có, kết hợp với việc nuôi dưỡng bằng vô số của cải đắp nặn nên sự hoàn mỹ, rạng ngời rực rỡ.
Khương Minh Chi mới thay quần áo xong, thấy Mao Mao vẫn đứng ngây người trước chuồng ngựa thì lên tiếng nhắc nhở: “Nước miếng rớt ra hết rồi kìa.”
“A, có, có sao ạ?” Mao Mao lập tức hoàn hồn xoa miệng, sau đó cô ấy mới nhận ra Khương Minh Chi đang trêu mình.
Có huấn luyện viên ngựa đi đến chải bờm cho ngựa, nhìn thấy Khương Minh Chi thì kính trọng cúi chào.
Không biết có phải vì cô dâng lợi ích quá nhiều hay không mà lần này Lộ Khiêm trực tiếp cho vận chuyển hai con ngựa bằng đường hàng không từ Cảng Thành qua bên này, không chỉ có con ngựa thuần chủng bảy mươi tư triệu đô sở trường về cưỡi ngựa biểu diễn mà còn có một con Ả Rập giỏi về đua, trận trước vừa mới giành được giải vô địch đua ngựa quốc tế.
Đi kèm theo đường hàng không còn có một đội huấn luyện ngựa gần hai mươi người phụ trách từ móng đến thức ăn, từ trong ra ngoài, từ việc nhỏ nhặt đến việc lớn của hai con ngựa ấy, quy mô này sánh ngang với phòng làm việc của một nghệ sĩ tuyến hai.
Tính hai con ngựa đều rất hiền, con giỏi biểu diễn tên là Crown, còn con giỏi đua là Light, giờ đây hai đứa đều đang ngoan ngoãn cúi đầu xuống cứ như chờ người ta đến vut ve.
Khương Minh Chi vươn tay ra xoa cổ Crown trước, cảm nhận lớp lông bóng loáng được chăm sóc tỉ mỉ và mạch đập tượng trưng cho sức sống dồi dào dưới lớp da của nó.
Mao Mao dè dặt chỉ vào Crown: “Đây chính là con bảy mươi tư triệu đô hả chị?”
Khương Minh Chi: “Ừ.”
Mao Mao khiếp sợ trước mức giá không thể tưởng tượng nổi này một lần nữa, cô ấy lập tức rụt tay lại cách xa Crown một chút, định sang sờ Light ở bên cạnh.
Khương Minh Chi: “Con này bảy mươi sáu triệu.”
“Đô la Mỹ.”
Mao Mao: “...”
Khương Minh Chi vỗ cổ Crown: “Không sao đâu, sờ chút đâu mất tiền.”
Mao Mao đối diện với hai con ngựa toàn thân đều toát ra mùi tiền tư bản chủ nghĩa, nhất thời lại lần nữa rơi vào cảm động tột đỉnh: “Chị Minh Chi, tổng giám đốc Lộ tốt với chị thật đó.”
“Xin mượn là lập tức chuyển qua đường hàng không qua đây cho chị luôn. Chị chỉ mượn một con mà anh ấy cho chị hẳn hai con, còn đưa thêm cả bao nhiêu huấn luyện viên ngựa nữa.”
Khương Minh Chi nghe lời xúc động của Mao Mao, không nói gì mà hơi bĩu môi.
Đã tìm được ngựa, buổi chụp hình bị trì hoãn cuối cùng cũng khởi động lại lần nữa vào hôm nay.
Giữa Crown và Light, Khương Minh Chi chọn Crown xuất thân từ cưỡi ngựa biểu diễn, nguyên bộ trang bị ngựa của ES được khoác lên người Crown, Khương Minh Chi mặc bộ đồ mùa mới của ES, trực tiếp tung người lên lưng ngựa.
Thời điểm này đang là cuối thu, Văn Tuyết Phong đặc biệt chọn cảnh ở vùng ngoại ô, vai chính trong ống kính chỉ có Khương Minh Chi và ngựa, phông nền là dãy núi liên miên không đứt ở ngoại ô.
Mùa thu Bình Thành, cây cối đã khô héo từ lâu, bầu trời là một mảnh mở mịt, đỉnh núi ở dãy núi kia hiện lên màu sắc vốn có của đá nham thạch lởm chởm, kéo dài không đứt, tạo nên cảm giác hiu quạnh xơ xác thuộc về mùa này, và cả sự tráng lệ vô hạn của núi non sông nước.
Khương Minh Chi xuất hiện trong khung cảnh phông nền ấy, lớp trang điểm của cô rất nhạt, trên người là áo khoác nâu chủ chốt trong mùa này của ES, phối với giày boot thấp cổ, mái tóc dài được buộc thấp phía sau đầu, mấy sợi tóc rối bị gió thổi tung, cả người ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt chứa đầy chuyện xưa.
Khương Minh Chi cưỡi ngựa chụp mấy bức ảnh, sau đó dứt khoát nghiêng người, một chân buông xuống, một chân giẫm lên yên ngựa ở phía trước, nhìn thẳng vào ống kính với ánh mắt lạnh lùng, cả người đều toát ra sự khiêu khích công khai không chút che giấu.
Văn Tuyết Phong hưng phấn hét to, nâng máy ảnh lên điên cuồng chụp hình.
Nữ minh tinh lên tạp chí lớn luôn cố gắng đạt được sự hoàn mỹ và hoa lệ, mỗi một chi tiết nhỏ đều phải làm cho tinh xảo, không chút khiếm khuyết, nhân vật chính ngày hôm nay lại chỉ mặc một bộ trang phục hiện đại cực kỳ đơn giản, không trang điểm tươi tắn, bung xõa hết mình thể hiện ra nét đẹp tự nhiên hoang dã không gì sánh bằng, hoang dã đến mức thô lỗ nhưng lại khiến người ta không thể không say đắm.
Từ đầu đến cuối, con ngựa thuần chủng giá trên trời luôn rạng rỡ bừng sáng trong khung hình, người trên lưng ngựa không hề bị nó mất giành mất nổi bật hay ánh nhìn nào, giống như có cô trong khung hình thì dù ngựa đắt cỡ nào mãi mãi cũng chỉ làm nền mà thôi.
Khương Minh Chi chụp tạp chí suốt cả một buổi chiều.
Crown vô cùng ôn hòa, để mặc Khương Minh Chi tạo ra tư thế gì trên lưng, nó cũng không lộn xộn, cuối cùng Khương Minh Chi nhảy xuống lưng ngựa, nhẹ nhàng vuốt đầu Crown.
Có nhân viên ở hiện trường to gan muốn sờ một cái, kết quả vừa mới tới gần Crown liền phì hơi với người ta.
Nhân viên công tác sợ chạy mất.
Khương Minh Chi ngạc nhiên há miệng.
Ngựa của Lộ Khiêm còn biết phân biệt người với người nữa ư?
Trời tối dần, tất cả mọi người chụp xong tạp chí thì kết thúc công việc, hai con ngựa được trao trả về tay đội huấn luyện viên ngựa mà Lộ Khiêm cử đến, Khương Minh Chi ngồi xe bảo mẫu trên đường về.
Từ phản ứng của Văn Tuyết Phong khi vừa ấn cửa chớp (của máy ảnh) vừa hò hét trong buổi chụp ảnh chiều hôm nay, xem ra thành quả không tệ,
Khương Minh Chi biếng nhác tựa vào lưng ghế, mở Weibo ra, lướt qua lướt lại, nhìn đại fan của Phí Âm tiết lộ rằng bìa lần này của Âm Âm tuyệt đẹp, bảo mọi người hùn vốn chuẩn bị mua tạp chí đẩy lượng tiêu thụ.
Đại fan: có lượng follow cao, sức ảnh hưởng lớn trong fandom.
Còn có blogger hóng dưa tung tin lần này Phí Âm chụp cho Nylon mời cả nhiếp ảnh gia nổi tiếng quốc tế trước giờ chỉ chụp cho bốn tạp chí lớn, trang điểm, trang phục, bối cảnh nền và cả hậu kỳ đều là đỉnh của đỉnh trong ngành, bình thường bốn tạp chí lớn cũng không ghép đội như thế được, vì vậy thành quả chưa chắc đã kém V của Khương Minh Chi, ắt hẳn sẽ có kịch hay để xem.
Khương Minh Chi nhếch miệng với mấy nội dung này.
Cô không có tâm trạng quan tâm Phí Âm gì nữa, chuyển sang Weixin, dừng ở khung chat với Lộ Khiêm.
Lịch sử trò chuyện của hai người nhiều thêm một chút.
Lần trước cô gửi cho Lộ Khiêm câu “Tối nay mấy giờ anh về dợ~”, hình như Lộ Khiêm không hiểu chữ “dợ” cuối câu là sao, còn nghĩ không biết có phải do đánh sai hay không, vì thế cô dứt khoát phổ cập cho nhà tư bản độc ác đến từ Cảng Thành về mấy từ tán gẫu hay dùng của giới trẻ đại lục hiện thời, ví dụ đổi “vậy” cuối câu thành “dợ”, trả lời “được” thì nói thẳng luôn là “đk”.
Không biết Lộ Khiêm đã hiểu chưa.
Lúc này, Khương Minh Chi không quan tâm đến việc Lộ Khiêm hiểu thế nào về việc dùng từ khi tán gẫu nữa, cô đang nghĩ mặc dù đã trả “lợi ích” cho anh rồi nhưng mượn đồ của người ta, hôm nay dùng xong, giờ vẫn cần làm gì đó để tỏ ý cảm ơn.
Khương Minh Chi bỗng nhớ tới gần đây mình gầy nửa cân, có thể đi ăn lẩu.
Tối nay mời anh đi ăn lẩu vậy.
Khương Minh Chi cảm thấy cảm ơn thế này không tệ, gật đầu, vừa nói vừa gõ chữ: “Crown và Light đều trở về rồi.”
“Để tỏ lòng biết ơn, hay là tối nay cho em... A!”
Xe bảo mẫu đột nhiên phanh gấp.
Cả người Khương Minh Chi nhào về phía trước, nửa câu dưới mời anh đi ăn lẩu thì cô mới gõ được chữ “q” trong chữ “mời” thì điện thoại tuột khỏi tay, rơi bộp xuống.
Mời: tiếng Trung phiên âm “qing”.
Bây giờ vẫn đang ở ngoại ô thành phố, vừa nãy có một con dê nhỏ băng qua đường.
Tài xế vội quay đầu lại xin lỗi, Khương Minh Chi ngồi dậy, chỉnh lại tóc: “Không sao đâu.”
Mao Mao nhặt điện thoại rơi ở đất của Khương Minh Chi lên, xoa qua một cái, úp màn hình xuống dưới đưa cho cô.
Khương Minh Chi: “Cảm ơn em nhé.”
Cô ngồi vào ghế của mình, lúc nhận điện thoại ngón tay chạm vào màn hình.
Khương Minh Chi xoay điện thoại lại, thở phào một hơi, đang định gõ nốt nửa câu dưới thì đột nhiên nhìn thấy nội dung mới gõ được một nửa đã gửi cho Lộ Khiêm rồi.
Khương Minh Chi nhất thời trợn trừng mắt, trơ mắt nhìn tin nhắn Weixin mình mới gửi đi:
[Crown và Light đều trở về rồi.]
[Để tỏ lòng biết ơn, hay là tối nay cho em]
Sau đó lần này, rất nhanh, cô không cần đợi thêm hai tiếng rưỡi, thậm chí còn chưa kịp bổ sung hoàn chỉnh nửa câu sau, điện thoại rung lên, đối phương nhắn lại.
Lộ Khiêm: [Đk.]
Cái chỗ tối nay cho em, cụm từ gốc là 今晚上我, đáng ra Khương Minh Chi định nói “今晚上 (tối nay) – ngắt câu – 我 (em mời blabla...)” nhưng viết chưa hết câu thành ra Lộ Khiêm hiểu là “今晚 (tối nay) – ngắt câu – 上我 (làm em)”.