Đỉnh Luyện Thần Ma

chương 480: ngô nguyệt đại nạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào? "

Hắc Kiếm kia sắp sửa thành hình, lại chuẩn bị đánh xuống, tất cả Yêu Tôn cường giả đều là như kiến bò trên chảo nóng, cả đám đều lo lắng hỏi Hỏa Thiên Tà, muốn hắn đưa ra chủ ý.

"Tất cả mọi người tự hiện bản thân Thần Thông đi thôi!" Hỏa Thiên Tà thở dài một tiếng trả lời.

Hắn bây giờ thì có cách gì, tại trong cái Phù Trận này, cho dù hắn có bản lĩnh thông thiên cũng là không thể thi triển ra được.

Biện pháp hiện nay chỉ có thể đem hết bản thân thủ đoạn ra,chống lại những cái kia Hắc Kiếm công kích cái đã, vượt qua một kiếp này rồi tính sau.

"Ầm ầm!! "

...

Lan Hán Thành!

Lan Hán Thành trên Đông Đại Môn, một đám Ma Tộc Ma Tôn cường giả đang đứng tại trên cao quan sát xa xa những cái kia Yêu Tộc Yêu Tôn đang bị Phù Trận nhốt lại.

"Ưng Chí Tôn! Với thực lực của ngài, tiêu diệt đám kia Yêu Tộc là không có khó khăn gì! Ngài đâu cần phải dùng Hắc Kiếm Sát Tinh Trận Bàn giam cầm bọn họ! "

Một đám Ma Tôn cường giả, lấy Kiệt Nhĩ Ưng cầm đầu, đang đứng qua sát những cái kia Yêu Tôn đang khổ sở chống lại từng đạo Hắc Kiếm, nhẹ giọng bàn luận, lên tiếng đặt nghi vấn với lại Kiệt Nhĩ Ưng chính là Lan Hán Nhất.

"Nhất Chí Tôn! Nếu như chỉ là một đám gà đất chó sành kia, một mình ngài là có thể ra tay trấn áp, còn mời Ưng Chí Tôn của chúng tôi đến đây làm gì? "

Cũng không chờ Kiệt Nhĩ Ưng trả lời, Kiệt Nhĩ Tây liền là đối với lại Lan Hán Nhất cười mỉa nói.

Cái tên Lan Hán Nhất này, rõ ràng là đoán biết được ý nghĩ trong lòng của Kiệt Nhĩ Ưng, nhưng mà vẫn cố tình hỏi như thế, cũng không phải hạng người thiện giải nhân ý a.

"Ưng Chí Tôn Thần Thông, chỉ dùng một chiêu đã trấn áp bốn mươi tên Yêu Tôn cường giả, tất cả mọi người chúng ta đều là có thể biết đến, chỉ nhưng mà...! " Lan Hán Nhất khá là cẩn thận, chỉ nhưng mà phía sau cái gì, hắn không khỏi ra, thiết nghĩ tất cả mọi người tại nơi đây đều là biết hắn muốn nói gì.

Hắn vừa thu hồi Thiên Quỷ Phù Trận không bao lâu, Kiệt Nhĩ Ưng liền ra tay, chỉ một chiêu đã đem bốn mươi mốt tên Yêu Tôn kêu ngạo kia cho trấn áp, sau đó liền lấy ra một cái Trận Bàn đem tất cả giam cầm bên trong.

Đám Yêu Tôn kia giờ đây chỉ là như cá tại trong chậu, có chạy trời cũng không khỏi nắng, chỉ cần Kiệt Nhĩ Ưng muốn, lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của bọn chúng.

Thế nhưng Kiệt Nhĩ Ưng không có ra tay sát những người kia,mà chỉ đem tất cả giam cầm, hắn cũng là biết Kiệt Nhĩ Ưng trong lòng đang đánh cái bàn tính gì.

Chẳng qua y muốn lấy đám Yêu Tôn này làm mồi, dẫn dụ cái tên cường giả bí ẩn phía sau những người này ra mà thôi, chỉ là với thực lực của Kiệt Nhĩ Ưng, liệu có thể chống lại cái tên thần bí cường giả kia hay không, cũng là một dấu chấm hỏi lớn a.

"Ngươi không có lòng tin vào thực lực của ta?"

Đang đứng chắp tay sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần, Kiệt Nhĩ Ưng bỗng nhiên mở hai mắt ra, tràn đầy sắc lạnh nhìn Lan Hán Nhất, âm hàn hỏi.

"Không dám! Ưng Chí Tôn Thần Thông cái thế, trấn áp một đám Yêu Tộc hèn mọn kia tuyệt đối là không tốn bao nhiêu công sức! "

Đối diện với lại ánh mắt kinh khủng kia của Kiệt Nhĩ Ưng, Lan Hán Nhất Nguyên Thần như rơi vào hầm băng một dạng, hoảng sợ không chịu nổi, cũng không dám đối mặt với lại Kiệt Nhĩ Ưng, cúi đầu thật sâu cung kính lên tiếng.

"Không nghĩ đến, Kiệt Nhĩ Ưng chỉ dùng một ánh mắt, lại làm cho ta không có nổi một tia phản kháng lại được ý tứ, nếu như y muốn lấy cái mạng của ta, chẳng phải là quá dễ dàng hay sao? Đạo Thể Ma Tôn cường giả, thật sự là quá đáng sợ! " Lan Hán Nhất trong lòng âm thầm nghĩ mà sợ.

Chỉ là kinh sợ quy kinh sợ, nhưng mà hắn cũng không có cho rằng Kiệt Nhĩ Ưng có thể đánh bại được cái tên thần bí Cường Giả đứng đằng sau đám Yêu Tộc kia, phải biết rằng cái tên kia đã là rất nhanh chóng trấn áp Tộc Trưởng Lan Hán Thuật của bọn họ a.

Lan Hán Thuật là ai? Tốn Ma Vực đệ tam cường giả, ngay cả đệ nhất cường giả Kiệt Nhĩ Lân cũng phải nể sợ ba phần, hắn là không có tin cái vị Kiệt Nhĩ Ưng này có thực lực sánh ngang với lại Tộc Trưởng của bọn họ, cành là không tin y có thể là đối thủ của tên thần bí Cường Giả kia.

"Hừ! Vậy thì ngươi hãy chống mắt lên mà xem đi!" Kiệt Nhĩ Ưng hừ lạnh một tiếng nói.

Cái tên Lan Hán Nhất này trong lòng là suy nghĩ những gì, hắn làm sao lại không biết, kể cả đám Ma Tôn đứng sau lưng hắn đây, hắn cũng là biết không có bao nhiêu người tin tưởng hắn có thể dành được chiến thắng, nhưng mà không sao, hắn sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh, bọn chúng sẽ thay đổi cách nhìn nhanh mà thôi.

"Hy vọng ngươi cũng đừng để cho ta chờ lâu quá! " Kiệt Nhĩ Ưng nhìn về phương xa, trong lòng là âm thầm nghĩ.

Hắn vừa đến đây, cũng là nhanh chóng đi một vòng điều tra, thế nhưng lại không có phát hiện ra bất kỳ một người nằm trong diện tình nghi nào, chỉ thấy mấy con cá nhỏ Yêu Tôn đằng kia.

Cũng không nghĩ ra được cái cách gì hay, hắn liền đem đám kia Yêu Tôn tất cả đều bắt lại, cũng là không ngoài mục đích muốn dẫn cái tên hắc thủ phía sau màn kia lại đây, từ đó cùng một lúc diệt đi cho tiện.

Hắn cũng như đám Ma Tôn phía sau, đều là biết được, có thể trấn áp được Lan Hán Thuật cùng một lúc mười mấy tên Ma Tôn mà không có làm cho một ai chạy thoát, phải là một vị kinh khủng Đạo Thể Chí Tôn cường giả, tuyệt đối không phải là mấy tên tạp mao này.

Đương nhiên, hắn cũng là có rất lớn lòng tin vào bản thân mình, Đạo Thể Ma Tôn Chí Cường Giả cảnh giới, Kiệt Nhĩ gia tộc đệ nhất cường giả Kiệt Nhĩ Lân cũng chỉ tại cái cảnh giới này mà thôi.

Cộng thêm hắn đã tu luyện thành công một môn tam giai Thần Thông cách đây không lâu, hắn có lòng tin ngay cả Thánh Thể Chí Tôn bình thường hắn cũng có thể tiêu diệt.

...

Vân Quang Thành! Ngô Phủ.

"Haiz..Đã gần một tháng trôi qua, Ngô Kiện ca ca cùng với lại Huyền Thiên đại ca hai người như thế nào còn không có trở lại?"

Đứng tại Ngô Phủ đại sảnh bên trong, Ngô Nguyệt đi khi đi tới, chốc lát lại nhìn Đông phương phương hướng, thở dài lo lắng nói.

Kể từ khi Ngô Kiện cùng Hổ Huyền Thiên rời đi,tiến vào Vạn Linh Sơn Mạch tìm kiếm tài nguyên để mà trả nợ cho Trân Bảo Lâu, thấm thoắt đã gần một tháng thời gian trôi qua, hay nói đúng hơn là mươi chín ngày.

Ngày mai chính là thời hạn cuối cùng phải trả nợ cho Trân Bảo Lâu, thế nhưng đến giờ này mà Hổ Huyền Thiên hai người còn không có được tin tức, cái này không thể nào làm cho nàng không lo lắng.

"Sẽ không đâu, Huyền Thiên đại ca là Chí Tôn cường giả, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì!"

Ngô Nguyệt là dùng cách nói như vậy để mà trấn an nội tâm đang bất ổn của mình.

Dù là nói như vậy, nhưng mà trong lòng nàng cũng là cực kỳ bất an, phải biết rằng hai người bọn họ đi chuyến này là đêm Vạn Linh Sơn Mạch a, nơi đó Hóa Thần Chí Tôn vẫn lạc cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.

Đúng lúc này...

"Ầm ầm!!! "

"Tiền Nham Thư! Ngươi mới sáng sớm đến ta Ngô Phủ là muốn làm cái gì? "

Đại môn bị phá, Ngô Nguyệt cũng là trong trầm tư lo lắng quay lại hiện thực, nhìn thấy cái tên phá đi Đại Môn nhà mình là cái tên Tiền Nham Thư kia, đi theo sau hắn còn có một đám người của Trân Bảo Lâu lần trước nữa, nàng là không thể nào kìm nén trong lòng phần nộ, chỉ tay vào cái tên Tiền Nham Thư kia, quát mắng.

Chính là do cái tên Tiền Nham Thư này ở phía sau lưng giở trò, Huyền Thiên đại ca cùng Ngô Kiện ca ca mới phải mạo hiểm đi vào Vạn Linh Sơn Mạch tìm kiếm tài nguyên để mà trả nợ, đến bây giờ, sinh tử thế nào còn không có biết được.

Đối với cái tên Tiền Nham Thư này, nàng là hận thấu xương, nếu như không phải bản thân thực lực không bằng đối phương, nàng đã xông lên cùng hắn liều mạng từ lâu.

"Làm gì? Đương nhiên là đến đây tịch thu tài sản, nhân tiện bắt luôn ngươi để mà gán nợ."

"Nếu như không! ngươi bảo ta đến đây để làm gì? "

Khác với lần trước vẫn mang một bộ mặt ngụy quân tử nho nhã thư sinh, lần này đến đây, Tiền Nham Thư là mặt đầy nộ khí, gằn giọng trả lời Ngô Nguyệt.

"Trả nợ! Tiền Nham Thư, đầu óc ngươi có phải bị vô nước rồi hay không? Ca ca của ta là nợ tiền của Trân Bảo Lâu, không phải là nợ tiền của ngươi! " Ngô Nguyệt cũng là nỗi giận đùng đùng quát.

Cái tên Tiền Nham Thư này khi dễ nàng không có hiểu chuyện hay sao? Ca ca của nàng là nợ tiền của Trân Bảo Lâu bên kia, làm gì liên quan gì đến cái tên Tiền Nham Hiểm này, bây giờ tên này đến đây lên tiếng đòi nợ, thật sự là không biết liêm sỉ mà.

"Ngô Nguyệt! Tiền Thiếu Chủ nói không có sai, món nợ mà ca ca cô nợ của Trân Bảo Lâu, Bản Lâu đã đem khế ước chuyển giao qua cho Tiền Thiếu Chủ, nói cách khác, bây giờ Tiền Thiếu Chủ là chủ nợ của Tiền gia cô."

Đứng phía sau Tiền Nham Thư một chút, Dương Huân đại diện cho người của Trân Bảo Lâu, lên tiếng nói.

"Dương tiền bối! Ta nghe nói Trân Bảo Lâu từ trước đến nay còn chưa có cái quy định này thì phải? " Ngô Nguyệt phấn diện thất sắc, đối với lại Dương Huân hỏi.

"Ngô Nguyệt a Ngô Nguyệt, quy định vốn là do người lập ra, đương nhiên cũng có thể do người sửa đổi, cái đạo lý đơn giản như vậy, ngươi còn không có hiểu hay sao?"

Tiền Nham Thư nhìn dáng người trước nở sau cong của Ngô Nguyệt, ánh mắt nham hiểm của hắn phát ra từng tia dâm tà, cả người lập tức liền nóng lên, tham lam như muốn bắt Ngô Nguyệt hành xử ngay tức khắc một dạng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio