Một tuần cứ trôi qua như vậy.
Buổi tối, Hạ Tử Du ôm gối tựa vào ghế sofa trong phòng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hạnh phúc khi xem Liễu Nhiên biểu diễn trên sân khấu. Lúc cô làm việc ở Đàm thị, hầu như không có thời gian để nghĩ tới Liễu Nhiên, nhưng khi trở về nhà, đối mặt với không gian vắng vẻ tĩnh mịch não nề, cô lại nhớ Liễu Nhiên vô cùng…..
Cô thật sự rất muốn buổi tối có thể ôm đứa trẻ tinh nghịch của cô vào lòng mà ngủ… Cô nhớ đứa trẻ tinh nghịch của cô ban đêm thường hay đá chăn, hiện giờ mỗi đêm khi tỉnh lại còn khóc đến bốn năm lần, cô thật sự rất muốn có thể ở bên cạnh đứa trẻ tinh nghịch của cô, chăm sóc cho đứa trẻ tinh nghịch này…
Vào lúc Hạ Tử Du đang nghĩ tới Liễu Nhiên, điện thoại di động của Hạ Tử Du suốt một tuần qua không hề có bất kỳ động tĩnh nào, cũng chẳng có ai gọi tới, bỗng nhiên đổ chuông.
Suy nghĩ bị cắt ngang, Hạ Tử Du đưa tay cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn thoáng qua.
Trên màn hình điện thoại di động nhấp nháy một số điện thoại, chính là số điện thoại duy nhất có thể xuất hiện ở đây, Hạ Tử Du giả vờ như không nghe thấy, lập tức ném chiếc điện thoại sang một bên.
Nhưng mà một giây sau trên màn hình điện thoại di động lại hiện lên một tin nhắn.
Cô nhặt chiếc điện thoại lên, nội dung của tin nhắn hiển thị trên màn hình: "Hội sở Lolene, em qua đây......"
"Thần kinh!" Cô nói thầm một tiếng, rồi lại ném chiếc điện thoại sang một bên.
Nhưng mà, trong một giây tiếp theo, cô nhớ lại ngày hôm nay lúc ở bộ phận quan hệ xã giao vô tình nghe thấy họ nói tối nay Đàm Dịch Khiêm có một buổi họp xã giao quan trọng ở hội sở Lolene mà ánh mắt của cô lại liếc nhìn chiếc điện thoại di động một lần nữa.
Bây giờ Đàm Dịch Khiêm đang ở bữa tiệc xã giao với đối tác, anh muốn cô tới, không phải vì công việc chứ?
Nhưng cô nhớ lại lần trước anh lừa cô đi gặp Kim Trạch Húc, trong lòng cô lại tràn đầy căm phẫn, quyết tâm không để ý đến anh, cô đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
Cô vốn muốn đi ngủ sớm một chút, nhưng sau khi ra ngoài lại phát hiện màn hình điện thoại di động lại lóe sáng, cô cầm điện thoại di động lên theo bản năng, nhìn lướt qua màn hình, thấy trên màn hình điện thoại lại xuất hiện một tin nhắn nữa.
“Xem ra là em muốn anh cho người tới đón em?”
Đọc xong tin nhắn, Hạ Tử Du buồn bực cầm điện thoại di động trong tay, nghĩ lại thái độ cố chấp của Đàm Dịch Khiêm từ trước tới nay đều nói một không hai, cuối cùng Hạ Tử Du không còn cách nào khác đành thay bộ áo ngủ bằng bộ trang phục công sở đi làm.
Lên Taxi, Hạ Tử Du đi thẳng tới hội sở Lolene.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Hạ Tử Du, như thể lần trước, dẫn cô tới căn phòng của Đàm Dịch Khiêm.
E sợ đối tác bao phòng riêng để họp mặt, Hạ Tử Du nhìn lướt qua trang phục của mình, sau đó mới gõ cửa phòng.
"Vào đi!" Trong phòng truyền ra giọng nói trầm thấp của Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Du nhẹ nhàng vặn nắm tay cửa, cánh cửa mở ra hình ảnh đập vào mắt cô là Đàm Dịch Khiêm đang nói chuyện cùng khách hàng.
Đàm Dịch Khiêm uể oải dựa vào thành ghế sofa bằng da thật màu xanh thẫm, cà vạt đã được nới lỏng, cúc áo thứ nhất trên áo sơ mi trắng đã được cởi ra, từ xa nhìn lại dường như không còn thấy dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng thường ngày của anh nữa, ngược lại còn có vài phần quyến rũ lạ thường.
"Tổng giám đốc Đàm, nếu ông đã có mỹ nữ làm bạn, hôm nay chúng ta chỉ nói tới đây thôi...... Ngày mai tôi sẽ đến Đàm thị kí hợp đồng này với ông, tôi xin phép đi trước!”
Thư ký đi cùng khách hành lúc rời khỏi không quên liếc nhìn Hạ Tử Du, Hạ Tử Du có chút không kịp phản ứng, lại không thể làm gì khác hơn ngoài lúng túng cười với khách hàng.
Sau khi thấy khách hàng đã rời khỏi, bên trong căn phòng chỉ còn lại một mình Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cũng quyết định xoay người.
Đúng lúc Hạ Tử Du xoay người chuẩn bị đi, giọng nói trầm khàn của Đàm Dịch Khiêm lại vang lên: “Đi đâu đó?”
Cô xoay lưng về phía anh, nói thật: “Tổng giám đốc Đàm, tôi chỉ là một nhân viên hành chính nho nhỏ, coi như anh tìm tôi vì công việc, cũng mong anh lần sau thông báo tới văn phòng một tiếng. Hiện tại khách hàng đã đi rồi, vậy tôi cũng xin phép đi trước!”
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm mông lung ngắm nhìn Hạ Tử Du, giọng nói trầm hơn lúc nãy, dường như còn có chút ngà ngà say: “Em tới đây…..”
Cô nghe ra giọng anh khàn và nhỏ có vẻ như đã hơi say, cô vốn định quay lại nhìn xem anh thế nào, nhưng nhớ lại những lần bị anh “ngấm ngầm tính toán” gần đây, cô quyết định cắt ngang, nói lạnh lùng: “Nếu tổng giám đốc Đàm say, tôi sẽ bảo nhân viên phục vụ của khách sạn đưa anh về.” Vừa dứt lời cô liền đi nhanh ra khỏi phòng.
......
Đi xuống tầng dưới, Hạ Tử Du muốn vẫy một chiếc taxi để về thẳng nhà, nhưng trong đầu cô lại khó có thể xua đi hình bóng của Đàm Dịch Khiêm.
Nghĩ đến anh có lẽ bởi vì đi xã giao với đối tác mới uống say như vậy, cuối cùng cô thôi không vẫy taxi nữa, mà quyết định ở lại tận mắt nhìn thấy nhân viên phục vụ đưa anh rời khỏi đây, lúc đấy cô sẽ trở về.
Nhưng mà cô đứng dưới lầu hội sở đợi khoảng hơn nửa giờ đồng hồ, vẫn không nhìn thấy người phục vụ đưa anh rời khỏi đây, cô thừa nhận bây giờ cô đã bắt đầu có chút lo lắng, vì vậy cuối cùng cô quay trở lại căn phòng được anh bao.
Cánh cửa phòng vẫn trong trạng thái khép hờ kể từ lúc cô rời khỏi, cô đẩy nhẹ cửa phòng ra len lén thò đầu vào, liếc nhìn xem anh trong phòng như thế nào.
Cô thật không ngờ, lúc này anh lại nằm im không nhúc nhích, người dựa vào ghế sofa, chân mày dường như say rượu khó chịu mà khẽ nhíu lại.
Cô rón rén đi nhẹ đến gần chỗ anh, cảm thấy đã có thể nhìn thấy anh trong bóng tối lờ mờ, cô lên tiếng khẽ gọi: “Này… Đàm Dịch Khiêm…”
"Ừ?" Anh đang đáp lại cô trong mơ màng.
"Anh say thật ư?" Cô vẫn hỏi trong thái độ nghi ngờ, bởi vì trong ký ức của cô, anh cũng chỉ uống rượu ở mức độ vừa phải, cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng say rượu của anh.
Anh không trả lời cô, ý thức như thể đang bị rượu cồn khống chế.
Cô nhìn anh, thấy chân mày của anh càng lúc càng nhíu lại, lúc này cô mới phát hiện ra hình như ghế sofa này quá nhỏ, mà thân thể cao lớn rắn chắc của anh dựa vào ghế sofa hẳn là không dễ chịu, đây có thể là nguyên nhân khiến anh cau mày.
Cô lập tức cầm điện thoại gọi vào số điện thoại nội bộ của khách sạn: “A lô, xin chào, tôi đang ở phòng , tổng giám đốc Đàm say, các anh có thể cho người đưa tổng giám đốc Đàm về nhà được không?”
Nhân viên trả lời: “Xin lỗi, trước đó tổng giám đốc Đàm đã căn dặn chúng tôi, nếu anh ấy say, sẽ có người đưa anh ấy đi.”
"Nhưng mà......"
Lời Hạ Tử Du còn chưa dứt, điện thoại nội bộ đã nghe thấy một tiếng bíp dài.
Hạ Tử Du bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống, rốt cuộc hiểu được mình phải đưa người kia về.
Hạ Tử Du đi đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, khe khẽ đẩy anh, "Này, Đàm Dịch Khiêm, Đàm Dịch Khiêm......"
"Ừm......" Đàm Dịch Khiêm vẫn say như trước mơ hồ đáp lại cô một câu.
Cô bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh anh, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào gương mặt anh tuấn của anh lúc ngủ say, lúc này cô biết cô không thể nào nhẫn tâm bỏ anh lại như vậy mà rời khỏi.
Dường như anh say thật, nếu cô để anh ở đây, ngộ nhỡ nhân viên phục vụ không để ý tới anh, vậy chẳng phải anh sẽ ở đây cả một đêm sao? Anh chắc chắn sẽ ngủ không quen … Điểm này chỉ cần nhìn chân mày anh nhíu lại cũng đã có thể biết được.
Cô muốn rời khỏi, nhưng lại không yên lòng, cứ như thế thời gian trôi qua từng giây từng phút. Cuối cùng, cô đưa tay đỡ lấy cánh tay anh đứng dậy, gác cánh tay của anh lên vai cô.
Có thể là anh chưa hoàn toàn mất ý thức, lúc cô đỡ anh đứng dậy, mặc dù cảm thấy anh rất nặng, nhưng cũng không cảm thấy nặng nề đến nỗi không bước nổi nửa bước.
Cô đỡ anh đi ra khỏi phòng, người phục vụ thấy một phụ nữ đỡ một người đàn ông cao lớn như vậy, liền thân thiện đỡ Đàm Dịch Khiêm xuống tầng dưới giúp cô.
Cô vẫy một chiếc taxi, người phục vụ giúp cô đưa anh lên xe yên ổn, sau đó cô nói với tài xế chở họ tới khách sạn LLD.
Cô đành phải đưa anh tới khách sạn bởi vì cô không biết địa chỉ nhà của anh, mà dù cô có biết địa chỉ của anh đi chăng nữa, cô cũng không yên tâm để tài xế đưa anh về nhà. Nhưng nếu cô đi theo taxi đưa anh về đến nhà họ Đàm thì cảm thấy cũng không tiện. Dù sao người nhà họ Đàm cũng không ai thích cô, nếu nhìn thấy cô xuất hiện cùng Đàm Dịch Khiêm, cô đoán chừng mình sẽ bị người nhà họ Đàm cho rằng có mưu đồ gì khác.
Nên cô chọn đến khách sạn, khách sạn LLD cũng là khách sạn của anh, lại cách đây không xa lắm, vậy nên đây là lựa chọn tốt nhất.
OOOOO
Ngồi trong xe, cô sợ anh không bị đụng đầu, nên ôm anh cẩn thận từng li từng tí, nhưng cô không cần phải tốn nhiều hơi sức để chăm sóc cho anh, thật may là chỉ mấy phút sau, taxi đã dừng trước cửa khách sạn LLD.
Nhân viên bên trong khách sạn nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm liền lập tức giúp Hạ Tử Du đỡ Đàm Dịch Khiêm đi đến căn phòng riêng của Đàm Dịch Khiêm ở khách sạn.
Hạ Tử Du vốn nghĩ sau khi đưa Đàm Dịch Khiêm đến đây sẽ lập tức rời khỏi, nhưng cô lại thấy nhân viên phục vụ ở đây sau khi đưa Đàm Dịch Khiêm trở vào khách sạn không hề chăm sóc cho anh nên Hạ Tử Du bất đắc dĩ đi vào phòng tắm của Đàm Dịch Khiêm lấy một cái khăn ướt.
Đàm Dịch Khiêm vẫn mặc nguyên quần áo trên giường, giấc ngủ dường như có vẻ không thoải mái.
Hạ Tử Du ngồi ở mép giường, cầm khăn ướt nhè nhẹ lau mồ hôi trên trán của anh, có lẽ do khăn ướt khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn, chân mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra.
Cô sợ anh không thoải mái, nên cởi mấy nút áo sơ mi giúp anh, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng mình đang làm một chuyện rất bình thường, nhưng khi ý thức được cô với anh, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, mà lúc này, hành động cởi áo giúp anh dường như có phần mờ ám, cô lập tức dừng lại động tác đó, cài lại nút áo cho anh, sau đó nhanh chóng đứng dậy.
Cô vội vàng bỏ khăn ướt vào phòng tắm, nhưng lúc cô đi ra khỏi phòng tắm thì ánh mắt vô tình chạm đến chiếc giường trống không thì cô nhất thời giật mình kinh ngạc.
Một giây sau đó, thân thể của cô đột nhiên bị một người ôm lấy từ đằng sau.
Trong chớp mắt, hơi thở của anh hòa cùng với hơi thở của cô, thân thể cô nhất thời bị đông cứng lại.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào một bên tai cô nói: “Tối nay ở lại đây với anh…”
Lúc này trong giọng nói khàn khàn của anh không biết có còn men say nữa hay không, trong nháy mắt ánh mắt chạm nhau, cô tức giận cắn răng: “Anh lại gạt tôi?”
Bởi vì tức giận, cô bắt đầu giãy giụa.
"Ít nhất có thể chứng minh được em vẫn còn quan tâm đến anh." Anh buồn bực nói một câu, bàn tay to lớn giữ lấy đôi tay mềm mại của cô, đôi môi mỏng từ từ tiếp sát hôn nhẹ lên làn da mềm mại, dần dần trượt xuống hôn lên cánh tay trắng như ngó sen của cô.
"Á......" Không có thói quen tiếp xúc thân mật, cô muốn giãy dụa, cô muốn kháng cự, nhưng đều bị anh khống chế.
Đàm Dịch Khiêm nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cô, không cho phép cô có hành động thiếu suy nghĩ nào kế tiếp, bờ môi mỏng quyến rũ chậm rãi di chuyển lên chiếc cổ trắng ngần của cô, giọng nói hơi trầm khàn: “Anh không kiên nhẫn như vậy đâu, bây giờ anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh mỗi ngày.”
"Đồ điên......"
Ngón tay của cô vừa mới cử động nhẹ, đã bị anh bắt lấy ngay lập tức. Anh cúi đầu, dùng đôi mắt đầy mê hoặc của mình nhìn chằm chằm vào mắt cô không rời, khàn khàn nói: “Nói cho anh biết, em vẫn còn yêu anh…….”
Cô ngước mắt nhìn lên, bình tĩnh nhìn gương mặt anh tuấn say mà như thể không say của anh, hai gò má bắt đầu phồng lên vì tức giận.
Đúng thật là anh cũng hơi say, nhưng lúc nằm trong căn phòng, khi nhìn thấy cô quay trở lại, anh không thể nào kiềm chế được xúc động… Anh rất muốn biết, cô còn quan tâm tới anh hay không?
"Nói." Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm như có thể thấu hiểu cả con người cô, nhưng lại không thể nhìn thấu trong lòng cô đang nghĩ gì.
Cô quay đầu qua hướng khác, trong lòng rối loạn không thôi.
“Bây giờ em không nói cũng không sao, anh sẽ làm cho em nói ….” Lời vừa nói xong, anh cúi đầu không chút kiêng nể hôn tới tấp lên môi cô, thuận theo khát vọng ở sâu trong lòng, trăn trở gặm mút đôi môi đỏ mọng ngọt ngào mềm mại của cô.
"Ưm......"
Một tiếng rên rỉ nỉ non bật ra từ môi cô, cô dùng hết sức của mình muốn chống cự lại anh, nhưng lúc này, anh hoàn toàn không cho phép cô có cơ hội nhúc nhích nào, anh giữ chặt lấy cô.
Hai người càng hôn càng không thể ngừng, giữa họ có một loại cảm giác khác lạ không thể khống chế sự sục sôi đang làn tràn.
Cô muốn kháng cự lại tính bá đạo ngông cuồng của anh, nhưng cuối cùng tất cả đều vô ích.
Một giây sau, tay anh lần vào trong áo sơ mi của cô, bàn tay thay thế ánh mắt lần tìm thám hiểm…
Thân thể cô run rẩy từng cơn, vẫn không thể thoát khỏi anh.
Bầu ngực đầy đặn trắng như tuyết mềm mại vun cao, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài, như thể cô được ông trời dành riêng cho anh, tất cả đều phù hợp với khát vọng trong lòng anh.
Bị anh hôn tới tấp, cô dần dần phát hiện ra cô không thể suy nghĩ được nữa, đầu óc trống rỗng, thân thể mảnh mai không tự chủ được khẽ run lên, cô có thể cảm nhận được mười đầu ngón tay của anh đang không ngừng thiêu đốt từng gang từng tấc trên cơ thể cô, đầu ngón tay dừng lại ở nụ hoa trước ngực đang cực kì căng thẳng của cô.
"Không......" Cô hơi nhíu chân mày, làn da mịn màng thình lình dâng lên cảm giác mẫn cảm khó chịu, cảm giác thân mật gẫn gũi quá mức quen thuộc, trong trí nhớ vẫn còn lưu lại ký ức của ngày trước. Cô không hề muốn như thế, nhưng lúc này, cảm giác đó như thủy triều dâng, càng lúc càng mãnh liệt.
Cô giãy dụa thân thể mảnh khảnh mềm mại, sắc mặt đỏ ửng mê người nhanh chóng lan xuống toàn thân, cô không hề biết rằng, chiếc áo mỏng trên người đã bị anh cởi ra từ lúc nào, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót trắng duy nhất, vừa đơn thuần lại khiến người ta say đắm.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm vào toàn thân, cô dùng hết sức đẩy anh ra, tránh sang một bên.
Cánh tay dài của anh trong chớp mắt đã bắt lấy cô ôm trở về trong ngực, không bao giờ để cho cô có cơ hội né tránh bàn tay của anh lần nữa, giọng nói đầy mê hoặc: “Tối nay em đừng nghĩ có thể rời khỏi đây!”
Cô sợ sệt nhìn cánh cửa phòng sau lưng anh mà lại như xa xôi không thể chạm đến được, đó là con đường ra duy nhất của cô, nhưng lúc cô nhìn thấy thân hình cao lớn của anh một lần nữa, thì mới biết được mình đã không còn rút lui, cô mím nhẹ môi, lắc đầu: “Đừng như vậy….”
Nhưng cô hoàn toàn không thể làm cho anh từ bỏ ý định đó, bởi vì ngay một giây sau, cô đã bị anh ôm đặt lên giường, hai chân thon dài như thể song sắt vắt ngang kẹp chặn hai bên hông cô, cô còn chưa kịp suy nghĩ phản ứng, anh đã cúi đầu phủ lên đôi môi mềm mại của cô lần nữa, điên cuồng chiếm đoạt hơi nước ngọt ngào trong môi cô.
Cô cảm thấy không khí trong phổi trở nên mỏng manh, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ, thân thể nhẹ bỗng như đám mây trôi, lơ lửng không chạm tới mặt đất.
Anh càng hôn cô, mới phát hiện ra anh càng muốn ôm người phụ nữ này trong ngực nhiều hơn anh tưởng tượng.
Cô không thể nào nhúc nhích, thân người chỉ có thể uốn éo không ngừng, bị anh cuồng nhiệt tách hai chân ra, vật nam tính nóng bỏng của anh thỉnh thoảng chạm vào đáy quần lót mỏng manh, đối với cô mà nói so với đi thẳng vào thì đây đúng là kích thích mãnh liệt.
Anh nhếch môi cười, kết thúc nụ hôn quấn quýt say sưa với cô, ánh mắt đen láy nhìn cô thật lâu.
Cô đề phòng nhìn lại anh, cố gắng lý giải ánh mắt đầy hàm ý của anh, nhưng ngay một giây tiếp theo, cô phát hiện mình sai rồi, anh nhìn cô thật lâu là muốn dời sự chú ý của cô, lúc này anh đã thành công trong việc loại bỏ thứ đồ duy nhất còn sót lại trên người cô.
Cô kinh ngạc hô lên một tiếng, trước sau đã không kịp trở tay, cô như thể một con mồi đang được anh để mắt tới, cô không còn cách nào có thể điều khiển bản thân mình được nữa.
Anh yên lặng nhìn cô, nhanh chóng cởi bỏ tất cả quần áo trên người, không chút tiếc rẻ để lộ ra thân thể hoàn hảo cường tráng, mỗi tấc bắp thịt đều tràn đầy sức mạnh nhiệt huyết sục sôi.
Cô bắt đầu luống cuống đẩy anh ra, nhưng mà chỉ nghe thấy tiếng anh cởi quần áo, cô hoàn toàn không còn kịp phản ứng nữa, anh đã cúi người nâng cặp mông trắng như tuyết của cô, cầm lấy vật nóng bỏng của anh kề sát vào nơi mềm mại của cô.
Dường như anh cũng khó có thể kiềm chế được bản thân, bàn tay to lớn đè chặt cặp mông xinh đẹp của cô xuống, mãnh liệt nhưng cũng dịu dàng đi sâu vào cơ thể cô, lúc anh mạnh mẽ xỏ xuyên vào trong cô, dưới sự xâm chiếm cứng cỏi hùng hồn của anh, cô dần dần không còn hơi sức nữa, nơi mềm mại sâu trong cơ thể dâng lên một cảm giác đau đớn khó chịu.
"A......" Cô thở gấp một hơi, không thể che giấu được khoái cảm đang trào dâng mà khẽ rên lên, cảm nhận được vật nam tính của anh đang chôn thật sâu trong cơ thể cô, làm nóng bỏng nơi mềm mại nhất trên cơ thể cô.
Anh không vì vậy dừng động tác lại, mà gần như để mặc cho khát vọng thân thể mà đòi hỏi điên cuồng …..
Nhất thời cô không thể nào chống đỡ nổi, mười ngón tay nhỏ ngắn bấm thật sâu vào cánh tay dài của anh: “Đừng…..”
Anh gần như không hề cảm nhận được sự đau đớn trên cánh tay do bị mười ngón tay cô bấu chặt, cũng đoán trước được cô sẽ không thể nào thích ứng nổi, anh áp chế sự nóng nảy của mình xuống, cúi người ghé môi vào tai cô ngạo mạn nói: “Nói với anh, em chỉ thuộc về một mình anh!”
"Tôi......" Cô do dự, lúc này cô biết rõ không thể nói dối anh, nhưng lý trí lại nói cho cô biết cô không thể tiếp tục dây dưa với anh, như vậy sẽ chỉ khiến cho cô càng lún sâu.
Thấy cô do dự, ánh mắt anh có chút buồn bã, thắt lưng đột ngột như như lưỡi dao sắc bén xuyên vào nơi mềm mại của cô từng nhát một, không chừa cho cô một con đường lui nào.
Cảm giác đau đớn lúc ban đầu từ từ chuyển thành ngọt ngào mơ hồ sung sướng, như thể một cái hang sâu không nhìn thấy đáy, dẫn dụ cô tự chui đầu vào lưới, cho dù bản thân có thể sắp bị hủy diệt, hoặc bị anh xé thành từng mảnh nhỏ, lúc này đây cô chỉ muốn nghe theo tiếng trái tim của mình.
"Nói cho anh biết, em chỉ thuộc về một mình anh!" Anh cắn răng, nói ra lần nữa. Phải biết rằng, lúc này cô đang siết chặt anh đến cỡ nào, đối với anh mà nói đây chính là thử thách rất quan trọng trong việc kiềm chế chính mình.
Cô từ từ nhắm mắt lại, như thể đứa trẻ nhỏ bất lực, hai tay nhỏ bé ôm chặt sau gáy anh, nhìn sâu vào mắt anh, như thể đây là lần đầu tiên trong đời và cũng là lần cuối cùng cô cho phép bản thân mình buông thả như vậy, cô nghẹn lời nói: “Em chỉ thuộc về một mình anh…”
Anh yêu thương nhìn cô, hôn lên bờ môi đang khẽ run rẩy của cô, một giây sau anh ôm chặt lấy cô, nhấn vào thật sâu…..
Truyện convert hay : Dị Thế Đan Đế