Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

chương 272: xem mắt và gặp mặt (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc người đàn ông thứ hai đi rồi, Hạ Tử Du nhìn sang Liễu Nhiên đang ngồi ở bên cạnh sắc mặt tỏ ra không vui im lặng không nói câu nà.

Hạ Tử Du bế con gái ngồi lên đùi, nghi ngờ hỏi, "Ngôn Ngôn, sao con không nói chuyện? Vừa nãy lúc chú Lâm chào con, con cũng không chào lại chú ấy?"

"Mẹ, hai người họ là ai?"

"À, mẹ muốn kết bạn với họ, Ngôn Ngôn thấy họ có được không?"

Liễu Nhiên nhíu mi nói, "Mẹ, sao ánh mắt của họ nhìn mẹ rất kỳ quái, mới nãy còn có một chú muốn kéo tay mẹ.... Ba mà nhìn thấy sẽ rất tức giận cho coi."

"Hả...."

Liễu Nhiên xoay người, tựa sát vào trong ngực Hạ Tử Du, như lưu luyến không nỡ xa mẹ nói, "Mẹ, chúng ta về nhà đi, con muốn gọi điện cho ba."

Hạ Tử Du hỏi, "Ngôn Ngôn, con không thích hai chú đó sao?"

Liễu Nhiên trực tiếp nói, "Chú Trần đó lùn lắm, còn chú Lâm thì rất xấu.... Ngôn Ngôn không muốn mẹ kết bạn với bọn họ đâu."

Hạ Tử Du sững sờ kinh hãi.

Lâm Trí Bằng cũng cao đến m, không tính là lùn lắm, mà Lâm Thủy Miểu chỉ là hơi lớn tuổi, nhưng mặt mũi cúng có vẻ phong độ tuấn lãng .... . Hai người này đều do mẹ cẩn thận chọn lựa mà trong mắt Liễu Nhiên lại thành ra "dưa méo táo nứt" ?

Liễu Nhiên mất kiên nhẫn bám lấy Hạ Tử Du mè nheo, "Mẹ, con muốn gọi điện cho ba...."

Liễu Nhiên nhắc tới chữ “Ba” lần thứ hai, lúc này Hạ Tử Du mới hiểu được nguyện nhân tại sao Liễu Nhiên ghét bỏ hai người kia....

Rất dễ hiểu, ngoại hình Đàm Dịch Khiêm không thể chê vào đâu được, cho dù bây giờ cô và Đàm Dich Khiêm đã chia tay, cô cũng phải thừa nhận là Đàm Dịch Khiêm rất đẹp trai, thử hỏi cho dù là ngoại hình hay là hình tượng về người cha của Đàm Dịch Khiêm đã để lại trong lòng Liễu Nhiên dấu ấn sâu đậm, Liễu Nhiên sao có thể cho rằng người khác ưu tú hơn Đàm Dịch Khiêm đây? Mà kể cả là bạn bè, tư chất của hai người kia so với Robert thì không thể so được....

Hạ Tử Du gật đầu, "Được rồi, mẹ gọi điện thoại cho bà ngoại, chờ chúng ta về đến nhà liền gọi cho ba được không?"

"Dạ."

Hạ Tử Du cúi đầu tìm di động trong túi xách, đúng lúc đó, bên tai Hạ Tử Du vang lên giọng nói mừng rỡ của Liêu Nhiên, "Ba ——"

-----

Cũng không có ai ngờ tới, ở khách sạn "Tứ Quý", ánh mắt hai người bởi vì tiếng kêu của Liễu Nhiên mà cùng lúc giao nhau.

Tầm mắt bắt gặp bóng dáng anh tuấn vừa từ thang máy đi ra khiến động tác lấy điện thoại di động ra của Hạ Tử Du bỗng chốc ngừng lại.

Nếu như chỉ là nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm trong tivi, Hạ Tử Du còn có thể gạt con bé là nhìn lầm, nhưng vào giờ phút này Hạ Tử Du không thể tiếp tục ngăn cản, bởi vì Liễu Nhiên đã tụt xuống ghế, vui vẻ chạy về phía Đàm Dịch Khiêm.

"Ba! !"

Giây tiếp theo, Liễu Nhiên đã dùng cả hai tay mà ôm lấy đùi của Đàm Dịch Khiêm, giống như con bé vẫn thường hay làm nũng với Đàm Dịch Khiêm.

Hạ Tử Du sững sờ ngồi trên ghế, không biết nên làm thế nào cho đúng.

Bây giờ Đàm Dịch Khiêm đã bế Liễu Nhiên vào lòng, yêu thương hôn lên gương mặt Liễu Nhiên mà anh vẫn thường hay làm.

Liễu Nhiên ôm chặt cổ Đàm Dịch Khiêm, vẫy tay với Hạ Tử Du, "Mẹ, mẹ, ba đến rồi...."

Hạ Tử Du hoàn hồn, bình tĩnh đứng dậy, đi về phía Đàm Dịch Khiêm.

Vui sướng đi qua, Liễu Nhiên nói chuyện với Đàm Dịch Khiêm bằng giọng nói nức nở, hiển nhiên là cảm thấy rất uất ức, "Ba, con cứ tưởng là ba không cần Ngôn Ngôn nữa rồi...."

Hạ Tử Du đúng lúc này ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm

Đàm Dịch Khiêm không nhịn được lại tiếp tục hôn Liễu nhiên mấy cái, thương yêu nói, "Cô bé ngốc của ba, ba sao có thể không cần con chứ?" Đàm Dịch Khiêm đưa tay thay lau đi những giọt nước mắt đang tràn ra hốc mắt cho Liêu Nhiên.

Liễu Nhiên mím môi hỏi, "Vậy tại sai ba lại không gọi điện thoại cho mẹ và Ngôn Ngôn?"

Hạ Tử Du lên tiếng trả lời thay Đàm Dịch Khiêm, "Bởi vì con nhóc con suốt ngày bám dính lấy ba con như vậy, nếu như ba con mỗi ngày đều gọi điện thoại cho chúng ta, thời gian đâu ra để ba xử lý công việc."

Liễu Nhiên cau mày hỏi, "Ba ơi ba bận lắm hả ba?"

Đàm Dịch Khiêm dỗ dành nói, "Hôm nay không bận, cho nên lập tức bay tới đây thăm cái con sâu nhỏ nghịch ngợm của ba này...."

Liễu Nhiên cuộn tròn trong ngực Đàm Dịch Khiêm, "Ba, Ngôn Ngôn rất nhớ ba...."

Thay đứng ngáng trước cửa thang máy, Hạ Tử Du lên tiếng đề nghị với Đàm Dịch Khiêm, "Chúng ta qua bên kia ngồi một lát!"

Đàm Dịch Khiêm gật đầu, sau đó bế theo Liễu Nhiên đi về phía góc khách sạn.

Sau khi ngồi xuống, Đàm Dịch Khiêm thể hiện bản tính ôn hòa mà bình thường chỉ xuất hiện trước mặt Liễu Nhiên, nhẫn nại nói chuyện phiếm với con gái.

Hạ Tử Du im lặng nhìn bọn họ, thỉnh thoảng cũng sẽ thay Đàm Dịch Khiêm trả lời những câu mà anh không biết đáp sao, người bên ngoài nhìn vào thấy một nhà ba người rất hạnh phúc.

"Một nhà ba người" hàn huyên cũng hơi lâu, Liễu Nhiên làm nũng với ba mẹ nói, "Ba mẹ, chỗ đó có rất nhiều bạn đang chơi bóng, con cũng muốn chơi...."

Hạ Tử Du nhìn về phía khu vực vui chơi của trẻ con trong khách sạn, khách sạn cũng có sắp xếp người trông coi lũ trẻ, Hạ Tử Du gật đầu, "Con đi đi, nhưng nhớ phải cẩn thận đấy."

"Cám ơn ba mẹ!"

Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên xuống khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, sau đó để nhân viên dắt đi khu trò chơi.

Thấy Liễu Nhiên ở khu trẻ em chơi cực kỳ vui vẻ, Hạ Tử Du nhìn sang Đàm Dịch Khiêm, cảm kích nói, "Cám ơn."

Khuôn mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm vẫn bình thản, "Cám ơn cái gì?"

Hạ Tử Du thở ra nhẹ nhõm, "Cám ơn anh vừa rồi không nói cho Liễu Nhiên biết chuyện chúng ta đã ly hôn, em……. Vẫn chưa nói với con bé."

"Không cần khách sáo, dù sao nó cũng là con gái anh, anh cũng như em không muốn con bé bị tổn thương."

Nói chuyện với anh, cô luôn luôn không cần phí sức giải thích.

"Hì...." Hạ Tử Du bật tiếng cười nhẹ, sau đó nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, Nhất Thuần đâu? Anh nói là hai ngày trước hai người đã về rồi mà!"

Giọng Đàm Dịch Khiêm trầm thấp dễ nghe nói, "Cô ấy đang ở trên lầu nghỉ ngơi, công việc xảy ra chút vấn đề, nên phải ở lại thêm mấy ngày...."

Hoá ra là như vậy ! Nhất Thuần vẫn đang nghỉ ngơi, xem ra bọn họ đã ở chung rồi....

Giây phút này, Hạ Tử Du áy náy nói, "Thật xin lỗi."

Đàm Dịch Khiêm dựa vào thành ghế, ôn hòa nhìn cô, "Tại sao lại đột nhiên nói với anh những lời như thế này?"

Hạ Tử Du thật lòng nói rõ ràng, "Mấy ngày trước lúc gặp lại hai người, lời lẽ của em cũng hơi khó nghe. Thật ra thì em cũng không có ý gì khác, chỉ là lúc nhìn thấy hai người ở bên nhau tự nhiên em thấy có chút khó chịu .... . Nhưng mà anh đừng hiểu lầm, đây không phải là em biểu hiện rằng em không thể xa anh, chỉ là trong lúc đó cảm thấy hơi tức giận chút thôi, em cũng không biết anh có hiểu cho em không nữa...."

Đàm Dịch Khiêm thong thả nói, "Anh hiểu, có vài người mặc dù đã không yêu bạn trai cũ nữa và chia tay, nhưng khi nhìn thấy bạn trai cũ của mình đi với người con gái khác, cũng sẽ tức tối như vậy.... Đây là bản tính của phụ nữ, huống chi chúng ta đã từng là vợ chồng."

Hạ Tử Du cũng không nhận ra, khi nghe anh nói những lời này cô đã nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt.

Anh vẫn như ngày xưa, xử lý mọi chuyện vẫn cơ trí như thế, vẫn bình tĩnh như thế....

Sống mũi bỗng nhưng nhức, không hiểu sao cảm giác chua xót trong lồng ngực cô bỗng dâng lên mãnh liệt.

Cô biết mình lại bắt đầu không có tiền đồ rồi....

Thật ra thì vào giờ phút này, cô đối với người đàn ông này đã không còn nữa phần quyến luyến, từ ngày cô cắt đi mái tóc, cô đối với anh cũng đã chết tâm rồi, hơn nữa cô rất hiểu rõ tương lai bọn họ sẽ là người của hai thế giới khác nhau, nhưng mà, khi nhìn anh, nhớ tới những ngày tháng vui vẻ ngọt ngào ở bên nhau trước đây, bởi vì là phụ nữ, cô vẫn không thể khống chế nổi tâm trạng thương cảm của mình....

Hạ Tử Du quay mặt qua chỗ khác, không phải cố ý muốn che giấu tâm trạng lúc này, chỉ là sợ anh hiểu lầm.

"Em không sao chứ?"

Tròng mắt Hạ Tử Du kì thực đã cảm thấy hơi nong nóng, đúng lúc trong tầm mắt xuất hiện một bóng người, cô làm bộ duy trì tư thế lúc này, mấy giây sau quay mặt sang nhìn anh, lúng túng nói, "Thật xin lỗi, em có bạn đang chờ ở đằng kia, em đi qua đó một lúc nhé? Xin lỗi, anh có thể trông Ngôn Ngôn hộ em không, em sẽ quay lại nhanh thôi...."

Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Em cứ tự nhiên."

Hạ Tử Du ngay lập tức đứng dậy, sải chân đi về phía người đàn đang nhìn ngó xung quanh tìm kiếm đối tượng hẹn gặp.

Đàm Dịch Khiêm híp nửa mắt nhìn cô ngồi đối diện với người đàn ông kia, dần dần, bọn họ bắt đầu chuyện trò vui vẻ.

Bàn tay cầm tách cà phê của Đàm Dịch Khiêm không tự giác được mà siết nó thật chặt, siết đến lúc thật chặt anh mới từ từ buông ra, cuối cùng lạnh nhạt dời tầm mắt khỏi hai người bọn họ.

-----

Trước cửa chính khách sạn, Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên đang ngủ say sưa, cười nói chuyện vói Dịch Khiêm, "Trẻ con chơi mệt dễ dàng có cảm giác buồn ngủ...."

Đàm Dịch Khiêm nói, "Để anh đưa em về!"

Hạ Tử Du lập tức từ chối, "Không cần, em có tài xế tới đón rồi."

Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Được rồi, nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho anh."

"Dạ."

Biết rõ chỉ là cho có lệ nhưng cô vẫn lễ phép trả lời anh.

Tương lai, cô đâu còn có thể liên lạc với anh nữa?

Đừng nói cô không muốn gặp lại anh lần nữa, cho dù có chuyện, cô cũng sẽ không phiền anh, huống chi còn phải suy xét xem anh có thời gian hay không.

Thấy anh nhìn chăm chú vào Liễu Nhiên trong ngực mình, Hạ Tử Du cố ra vẻ thoải mái mà nói, "Anh đừng lo cho con bé, đợi con bé tỉnh, em sẽ nói với nó là anh có công việc cần giải quyết nên đi rồi, chờ thêm vài ngày nữa tìm được lúc thích hợp em sẽ giải thích rõ với con.... Dù gì thì con bé cũng phải đối mặt."

Đàm Dịch Khiêm chuyển tầm nhìn trên khuôn mặt ngủ say của Liễu Nhiên sang hướng khác, đột nhiên hỏi, "Em đi xem mắt kết quả ra sao?"

"À, mới nãy để anh phải chê cười rồi.... Hai người trước cũng không tệ, nhưng em nhận thấy người vừa rồi có chút mồm mép, em cũng không thích lắm." Hạ Tử Du nói ra cái nhìn chi tiết.

"Kết hôn nhớ mời anh."

"Chắc chắn rồi, anh cũng vậy, em sẽ dẫn theo cả Liễu Nhiên đến tham dự hôn lễ của anh."

"Mùng tháng sau, là ngày Nhất Thuần chọn."

Toàn thân Hạ Tử Du run rẩy, "Kết hôn sao?"

"Ừ."

"Vậy chúc mừng anh, em nhất định sẽ tham dự hôn lễ của anh và Nhất Thuần."

"Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm xoay người về khách sạn, sau đó nhìn trời vô hồn mà cười cười.

....

Hạ Tử Du mới vừa bước vào biệt thự, bà Hạ liền rôm rả ra đón, chờ đợi hỏi, "Như thế nào? Mẹ chọn cho con mấy người đó có ổn không?"

"Cũng được, con đã hẹn hai người trong số họ lần sau lại gặp mặt."

Bà Hạ phấn khởi nói, "Vậy thì thật tốt quá.... Tử Du, điều kiện của bọn họ mặc dù có hơi thiếu sót, nhưng bọn họ đều là người mẹ tự mình xét duyệt, con có thể yên tâm mà giao thiệp với bọn họ."

Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."

Bà Hạ rốt cuộc chú ý tới đến Liễu Nhiên đang ngủ say trong ngực Hạ Tử Du, "Ngôn Ngôn sao mà ngủ say thế?"

Hạ Tử Du trả lời, "Con bé chơi đến mệt mỏi thôi."

Bà Hạ nghi ngờ, "Chỗ con xem mắt thì có nơi nào chơi được chứ?"

Không muốn nhắc tới Đàm Dịch Khiêm với mẹ mà khiến tâm trạng mẹ chịu ảnh hưởng, Hạ Tử Du dùng giọng cực kỳ tự nhiên trả lời, "Dạ, Liễu Nhiên nhìn thấy khách sạn đó có khu vui chơi cho trẻ con, liền đòi đi chơi."

"Ra là vậy. "

....

Bế Liễu Nhiên trở về phòng, đắp chăn cho con gái xong, Hạ Tử Du trầm tĩnh ngồi ở mép giường.

Đợi Liễu Nhiên tỉnh lại, chắc chắc cô phải phí tốn không ít nước bọt để giải thích với Liễu nhiên về chuyện ba con bé vì bận công việc nên đã đi rồi…..

Chỉ là, Liễu Nhiên đã gặp được anh, nói vậy bây giờ mong nhớ cũng không quá da diết, lừa dối trong quá khứ thì không có vấn đề gì, nhưng mà, còn sau này?

Nghĩ đến lúc Liễu Nhiên biết được sự thực là ba mẹ đã ly hôn, cô thật sự rất đau lòng.

Đàm Dịch Khiêm và Nhất Thuần kết hôn vào ngày mùng sáu, trước đó cô phải nói rõ ràng với Liễu Nhiên....

Aizz, sớm biết vậy cô cũng không cần ở trước mặt anh giả vờ hào phóng, như vậy ít nhất không cần phải gấp gáp tham dự hôn lễ của anh, cũng có thể kéo dài việc nói chuyện với Liễu Nhiên mấy ngày....

Thật không ngờ, anh lại muốn kết hồn với Nhất Thuần nhanh đến thế....

Thật ra thì chính cô cũng có chút bất ngờ, lúc nãy đối mặt với anh, cô lại lại có thể thản nhiên đến thế, ngay cả một chút đau lòng cũng không có .... .

Cô còn tưởng rằng mình sẽ có cảm giác bị tổn thương, xem ra, có một vài việc lúc người ta có thể thực sự buông tay, việc có thể làm so với bản thân mình nghĩ còn dứt khoát hơn ....

Hôm nay cô chỉ kỳ vọng Liễu Nhiên có thể chịu đựng được sự thực là họ đã ly hôn.

-----

Buổi tối, trong khách sạn "Tứ Quý".

Đứng lặng trước cửa sổ sát đất, Đàm Dịch Khiêm trầm tĩnh suy nghĩ trong chốc lát, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm phím gọi đi.

Đầu bên kia rất nhanh có người nhận điện, giọng nói mềm mại của Nhất Thuần vang lên, "Dịch Khiêm."

Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Tôi muốn cô ngay bây giờ hẹn Robert ra ngoài, gặp mặt cậu ta rồi nói cho cậu ta biết mùng sáu tháng sau chúng ta kết hôn."

"Kết.... Kết hôn?" Đan Nhất Thuần khiếp sợ.

"Cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói, những chuyện khác đừng hỏi."

"....Dạ."

....

Los Angeles bây giờ đang là ban ngày, Đan Nhất Thuần sững sờ để điện thoại di động xuống.

Cô đương nhiên hiểu rõ chuyện "Kết hôn" mà Đàm Dịch Khiêm nhắc đến không phải là chuyện thật, cô cũng có thể đoán được mục đích của Đàm Dịch Khiêm là để cô nói cho Robert, nhưng kết quả của việc làm đó cũng là....

Cô thật đau lòng thay cho anh.... Cô không hiểu, tại sao anh phải để bản thân mình chịu đựng đau đớn như thế?

Anh rõ ràng không thể bỏ được Hạ Tử Du....

Không cách nào làm trái với lời Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần rốt cuộc lấy điện thoại di động ra gọi cho Robert.

Nửa giờ sau, trong một quán cà phê ngoài trời ở đầu phố Los Angeles.

"Robert, ở đây!"

Đan Nhất Thuần vẫy tay gọi Robert.

Robert lạnh lùng đi về phía Đan Nhất Thuần, sau đó ngồi đối diện với Đan Nhất Thuần.

Đan Nhất Thuần nhẹ giọng hỏi, "Anh uống gì?"

Robert châm chọc nói, "Tôi còn cho rằng cô không dám gặp tôi nữa đấy.”

Đan Nhất Thuần khẩn cầu, "Robert, anh có thể đừng giận em nữa được không?"

Robert bĩu môi nói, "Đan Nhất Thuần, anh hỏi em, em đoạt hạnh phúc của Tử Du như thế em sẽ yên lòng sao?"

Đan Nhất Thuần thử bình tĩnh giải thích, "Em và anh đều rất hiểu rõ, hôn nhân của Tử Du và Dịch Khiêm là bởi vì không thể duy trì được nữa mới đi đến bước này, em không phải là người thứ ba chia rẽ tình cảm của bọn họ."

Robert hì mũi nói, "Trong mắt anh vốn cũng không có gì khác biệt cả."

Đan Nhất Thuần nhíu mày, "Tại sao xưa nay anh cứ mãi đứng về phía Tử Du vậy, anh có suy nghĩ đến hay không, là tự Tử Du không biết quý trọng tình cảm của Dịch Khiêm, cô ấy không thể oán giận người khác được."

Robert đứng dậy, nhếch môi cười nhạo, "Đây chính là lời thật lòng của cô sao, Đan Nhất Thuần.... Tôi đúng là nhìn nhầm cô rồi!"

Đan Nhất Thuần đứng dậy theo, không muốn cùng Robert tranh cãi nữa mà chỉ thở dài, dịu giọng nói, "Anh có thể giận em, cũng có thể tuyệt giao không làm bạn với em cũng được, nhưng hôm nay em hẹn gặp anh là muốn lấy danh nghĩa bạn bè thông báo với anh một tin, em và Dịch Khiêm sẽ kết hôn vào mùng sáu tháng sau, đến lúc đó mong anh sẽ đến tham dự."

Robert nghiễm nhiên không dám tin, tròng mắt mở trừng trừng nhìn Đan Nhất Thuần, "Cô đang nói cái gì ?"

Đan Nhất Thuần bình tĩnh nói, "Anh đã nghe rõ rồi mà?"

Robert đột nhiên giơ tay bóp cổ Đan Nhất Thuần, nghiến răng ken két nói, "Đan Nhất Thuần, cô cũng thật là tốc độ? Thế nào, leo được lên giường Dịch Khiêm rồi à? Trước kia cô luôn nói là mình không bao giờ chen vào chia rẽ tình cảm của Dịch Khiêm và Tử Du, tôi lựa chọn tin tưởng cô, nhưng bây giờ cô đáp lại tôi như thế này à?"

Đau đớn trên cổ khiến Đan Nhất Thuần gần như không thở nổi, Đan Nhất Thuần dùng sức đẩy Robert ra, sau một hồi ho sặc sụa, Đan Nhất Thuần tức giận thốt lên, "Đủ rồi, Robert, đừng mượn danh nghĩa trút giận thay cho Hạ Tử Du mà đến hạch hỏi tôi.... Anh đúng là kẻ nhu nhược, anh thích Hạ Tử Du tại sao không dám nhận?"

Truyện convert hay : Cẩm Tú Thâm Cung

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio