Hạ Tử Du không hề nhận ra phần tình cảm sâu nặng trong lời nói của Robert, cô hoàn toàn chỉ nghĩ rằng Robert tặng cây ‘củ cải’ cho mình chỉ đơn giản là một phần quà cười, vì vậy cô vui vẻ đáp lại Robert, "Cám ơn anh, em rất thích!"
Robert chỉ cười nhẹ, ánh mắt nhìn cô vẫn là sự ấm áp nhẹ nhàng từ xưa tới nay chưa hề thay đổi.
Ngay lúc này, cửa phòng nghỉ bị người từ bên ngoài nôn nóng đẩy vào.
Người đến là hai mẹ con họ Đàm.
Nhìn thấy Robert đang ở trong phòng nghỉ, Đàm Tâm vui sướng bước lên nghênh đón, rất tự nhiên khoác vào tay Robert, "Anh đến rồi sao?"
Robert chưa bao giờ dành cho Đàm Tâm sắc mặt tốt, tuy rằng mãi đến hôm nay ánh mắt vẫn chỉ hờ hững nhìn lướt qua Đàm Tâm, nhưng lại nhẹ giọng trả lời, "Ừ."
Sự chút ý của bà Đàm giờ phút này vốn không hề quan tâm đến những người hiện đang có mặt ở trong phòng, mà bà đang tìm kiếm nhìn quanh bốn phía, sau đó sốt ruột hỏi Hạ Tử Du, "Dịch Khiêm đâu?"
Hạ Tử Du trả lời, "Anh ấy vừa đi khỏi được một lúc rồi ạ, mẹ chưa gặp anh ấy sao?"
Thần sắc bà Đàm có vẻ rất nghiêm trọng, "Vậy phải làm sao đây? Để mẹ đi tìm nó thử xem...."
Hạ Tử Du kịp lúc níu lại bà Đàm, "Mẹ à, đã xảy ra chuyện gì?"
Bà Đàm ngước mắt nhìn Hạ Tử Du, giống như đang có điều gì đó rất băn khoăn, nhưng sau đó lại không nói gì nữa.
Robert gỡ bàn tay Đàm Tâm đang khoác vào khuỷu tay mình ra, quan tâm hỏi, "Bác gái, có chuyện gì sao?"
Tuy trên mặt bà Đàm thể hiện sự lo lắng không yên, nhưng lại cố hết sức giữ tỉnh táo, “À.... .Không có việc gì, chỉ là có một số vấn đề nhỏ trong nghi thức lễ cưới muốn tìm Dịch Khiêm để bàn bạc lại một chút, nó không có ở đây vậy để mẹ qua bên kia tìm thử xem có không."
Không hiểu sao, Hạ Tử Du nghe xong lời giải thích của bà Đàm lại mơ hồ cảm giác chuyện không phải đơn giản giống như vậy.
Trong lòng Robert cũng có cùng suy nghĩ như Hạ Tử Du, anh đang định lên tiếng hỏi thăm bà Đàm thì ngay lúc này Đàm Dịch Khiêm cũng đang đi vào phòng nghỉ.
Bà Đàm vội bước lên gọi, "Dịch Khiêm...."
Hạ Tử Du mỉm cười, "Ông xã!"
Robert đi tới bên cạnh Dịch Khiêm, cung tay đấm vào người Đàm Dịch Khiêm một phát, "Hi, người anh em!"
Đàm Dịch Khiêm nhíu lại lông mày, hình như không nghĩ tới lúc này trong phòng nghỉ lại có nhiều người như vậy.
Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, Đàm Tâm mới nhớ tới chính sự, cô đi tới trước mặt Đàm Dịch Khiêm, vừa mở miệng thốt lên, "Dịch Khiêm, cái đó...."
Bà Đàm đúng lúc kéo Đàm Tâm tránh sang một bên, hiền từ cười nói, "À, Dịch Khiêm này, nghi thức hôn lễ có một số vấn đề mẹ cần bàn lại với con một chút."
Đàm Dịch Khiêm đang định hạch hỏi nghi thức hôn lễ không thể nào có nhầm lẫn gì tại sao lúc này lại xảy ra vấn đề, thì chợt nhìn thấy bà Đàm nháy mắt ra dấu với anh.
Hạ Tử Du nâng váy đi tới gần Đàm Dịch Khiêm, nhỏ nhẹ nói, "Mẹ đã tìm anh từ nãy tới giờ đó!"
Đàm Dịch Khiêm vịn nhẹ vai vợ yêu nói, "Bà xã, em đợi anh thêm hai phút nữa, anh đi một chút sẽ quay lại ngay."
Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."
Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm bước theo bà Đàm đi ra ngoài.
Bởi vì có mặt Robert ở đây, cho nên Đàm Tâm cũng ở lại trong phòng nghỉ.
Robert mở miệng hỏi Đàm Tâm, "Nghi thức tổ chức hôn lễ đã xảy ra vấn đề gì sao?"
Đàm Tâm ngước mắt nhìn Robert, muốn nói rồi lại thôi, "Cái này...."
Hạ Tử Du cũng hỏi, "Chị, vừa rồi em nhìn thấy dáng vẻ của mẹ hình như rất lo lắng, có chuyện gì rồi sao?"
Đàm Tâm còn đang do dự, "Việc này...."
Robert nhíu lông mày hỏi lại, "Hôn lễ có vấn đề gì?"
Đàm Tâm lập tức lắc đầu, "Không phải, chuyện này không có liên quan đến hôn lễ, mọi thứ đều rất thuận lợi, chỉ là...."
Robert đã thấy không vui, "Cô không thể nói hết một lần sao?"
Hạ Tử Du cũng không hiểu nhìn vào Đàm Tâm.
Đàm Tâm không cự tuyệt được câu hỏi của Robert, đành phải ấp a ấp úng nói, "Là.... Là chị Dư, chị ấy có chuyện rồi."
"Cái ....Cái gì?" Hạ Tử Du hoảng hồn trừng lớn hai mắt.
Robert hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đàm Tâm bất đắc dĩ kể ra sự thật, "Chị ấy bị xe đụng, bây giờ vẫn đang cấp cứu, nhưng bác sĩ nói tình huống của chị áy không được lạc quan...."
Vừa nghe được tin này, dường như Hạ Tử Du là người chạy ra khỏi phòng nghỉ trước tiên.
Hỏi thăm một lúc, Hạ Tử Du đã tìm được hai mẹ con họ Đàm đang đứng nói chuyện tại vùng đất rộng lớn ở phía ngoài giáo đường.
Hạ Tử Du nhấc lên tà váy đang định đi qua, nhưng những lời của bà Đàm nói ra đã khiến cho Hạ Tử Du dừng bước.
....
"Dịch Khiêm à, tình huống của Dư Mẫn rất nghiêm trọng, hay là chúng ta tạm hoãn hôn lễ lại ba tiếng nữa, đến bệnh viện xem cô ấy thế nào trước đi, ba con cũng đồng ý rồi...."
Đàm Dịch Khiêm đang đứng nghiêng mặt, lạnh lùng nói, "Con sẽ bảo người sắp xếp cho chị ta một bác sĩ tốt nhất."
Bà Đàm hạ giọng nói, "Tình trạng cô ấy bây giờ đang rất nguy kịch, mời bác sĩ tốt nhất có thể có tác dụng sao?"
Đàm Dịch Khiêm bỗng im lặng một lúc, sau đó nói, "Tình huống đột ngột phát sinh như thế, không ai có thể đoán trước được."
"Nhưng con phải biết người Dư Mẫn yêu thương nhất chính là con, lúc này cô ấy rất cần có con ở bên cạnh...."
"Mẹ cùng ba đến thăm chị ta được rồi!"
Bà Đàm túm lấy Đàm Dịch Khiêm đang muốn xoay người bỏ đi, thành khẩn nói, "Dịch Khiêm, mặc dù Dư Mẫn chỉ là người làm cho nhà chúng ta, nhưng xưa nay mẹ vẫn luôn đối đãi với cô ấy như một người thân trong gia đình. Nhất là khi con còn nhỏ, mẹ bởi vì tâm trạng của bản thân mình mà lơ là không có chăm sóc tốt cho con, nhưng may mắn thay nhờ có Dư Mẫn vẫn kiên nhẫn hết lòng chăm sóc con thay mẹ, mẹ vẫn nhớ khi còn nhỏ con chỉ có nghe lời cô ấy nhất, cũng quấn lấy cô ấy suốt cả ngày...."
Đàm Dịch Khiêm lên tiếng ngắt lời, "Đủ rồi, những thứ này cũng đã là chuyện quá khứ, chị ta đối với con mà nói cũng chỉ là một người giúp việc."
Không thể nào tin vào thái độ lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm ngày hôm nay dành cho chị Dư, bà Đàm yếu ớt hỏi, "Tại sao con có thể đối xử với cô ấy tuyệt tình như vậy, có phải nguyên nhân là bởi vì Tiểu Du hay không?"
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Chị ta đã làm quá nhiều việc sai trái."
Bà Đàm bắt bẻ lại, "Cô ấy làm sai chuyện gì? Trong mắt mẹ, mỗi một việc cô ấy làm đối với con, đối với cả nhà họ Đàm chúng ta đều là hết lòng hết dạ, cái gọi là ‘sai trái’ trong lời con nói, nói chung chỉ là đang trách tội cô ấy đã cố chấp đi tìm Hạ Tử Du gây phiền phức cho nó mà thôi?"
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng mím chặt môi mỏng.
Bà Đàm nhìn tới đứa con trai kiêu ngạo của mình nói, "Không giấu gì con, lúc mẹ đón nhận Tiểu Du, chị Dư đã từng tới tìm mẹ, cô ấy nói với mẹ cô ấy rất bất mãn Tiểu Du, thật lòng mà nói, đúng thật là suy nghĩ của cô ấy rất cố chấp, nhưng ai có thể nói cô ấy đã làm sai đây?"
Thấy Đàm Dịch Khiêm không lên tiếng, bà Đàm tiếp tục nói, "Dịch Khiêm, con có biết hay không, thật ra thì mẹ cũng không thực sự hài lòng về Tiểu Du.... Nhiều khi, mẹ đều tự hỏi mình, Hạ Tử Du đó dựa vào cái gì mà có thể gả cho con trai mẹ? Ngoại trừ dáng dấp có mấy phần xinh đẹp thùy mị ra, tư cách con người nó còn có chỗ nào thu hút chứ? Trước đây nó vì Kim Trạch Húc gây ra nhiều chuyện không hay ho như thế nào chúng ta không cần bàn tới nữa, chỉ nói đến chuyện duy nhất lần trước nó đi thăm mẹ nó thôi....Mẹ nghe nói chuyện này chị Dư đã nhúng tay vào, chuyện này xem như có thể giải thích, nhưng còn chuyện nó tự mình quyết định đi về thành phố Y là không hề có ai ép nó.... Có lẽ mọi người đã hiểu lầm nó, nhưng mà nó vẫn chứng nào tật đó không nói tiếng nào bỏ đi chẳng thấy bóng dáng, ngay cả một tiếng nhắn nhủ lại cũng không có, con có thể bảo đảm sau này nó sẽ không còn tái diễn lại như vậy nữa hay không?"
Không ai ngờ, từng câu từng chữ của bà Đàm vào giờ phút này đều lọt vào trong tai Hạ Tử Du đang đứng không xa cách chỗ hai mẹ con....
Tay đang xách tà váy của Hạ Tử Du đột nhiên run bần bật, sắc mặt cũng trở nên tái mét.
Đàm Dịch Khiêm sẵng giọng nói, "Con không đồng ý mẹ đụng chạm tới cô ấy, nếu mẹ bất mãn với cô ấy như vậy thì có lẽ sau này không cần thiết sống chung với bọn con nữa."
Bà Đàm trả lời, "Mẹ có bất mãn với nó hay không cũng chẳng có tác dụng gì cả? Con là con trai mẹ, con muốn sống cùng với nó, nếu mẹ cũng giống như trước kia chống đối tụi con đến với nhau, hiện tại mẹ còn có thể đứng ở đây thoải mái nói chuyện với con sao? Dịch Khiêm, nếu như con đã lựa chọn Tiểu Du, nó cũng đã sinh cháu cho nhà họ Đàm chúng ta, mẹ sẽ không đối lập với nó nữa, cũng sẽ cố gắng xem nó là một đứa con dâu của mẹ, mẹ nói với con những thứ này chỉ là hy vọng con hãy hiểu, những gì Dư Mẫn làm cũng đều một lòng là vì con, mẹ biết xưa nay cô ấy luôn xem con như đứa con trai ruột thịt của mình, cô ấy lúc nào cũng ao ước con được mạnh khỏe hạnh phúc, cho nên không có cách nào tha thứ cho Tiểu Du khi thiếu chút nữa nó đã hại con còn hai bàn tay trắng.... Dịch Khiêm, con vĩnh viễn sẽ không hiểu được nỗi lòng của một người làm mẹ, đó là không có lúc nào mà không suy nghĩ và lo lắng cho con cái của mình.... ."
Đàm Dịch Khiêm chỉ im lặng không nói.
"Mẹ nghe kể lại bởi vì tinh thần lúc đó của chị Dư rất hoảng loạn, cho nên khi đèn xanh chuyển sang đèn đỏ mà vẫn không để ý.... . Con nghĩ lại xem, con ép buộc cô ấy phải đến Canada, mà còn không cho phép cô ấy đặt chân bước vào Los Angeles, việc này thực sự mất mát và đả kích cỡ nào đối với một người đã yêu thương chăm sóc cho con bao nhiêu năm qua...." Bà Đàm nói tới đây thì nghẹn ngào bật khóc nức nở.
Rốt cuộc....
Sau khi im lặng một hồi lâu, Đàm Dịch Khiêm cũng đã dịu giọng lại, lạnh nhạt nói, "Cứ làm theo lời mẹ nói đi!"
Bà Đàm vui sướng thốt lên, "Được, để mẹ bảo ba con ở lại đây trong coi buổi lễ, còn chúng ta hãy ngay bây giờ đi đến bệnh viện."
Đàm Dịch Khiêm gật nhẹ đầu.
Truyện convert hay : Đấu Phá Chi Vô Thượng Chi Cảnh