Nơi biệt thự.
“ rầm “ tiếng đập tay xuống bàn rất mạnh, khiến cho những tên thuộc hạ cúm núm lại, chỉ biết nín thở chứ nhìn cũng không dám nhìn
“ tất cả là lũ ăn hại, chỉ có một con bé, cũng không tìm thấy là saooooo.” Tiếng gầm ngày càng lớn bao nhiêu tức giận ông trút vào đôi chân, đá trúng một tên thuộc hạ, coi như hắn đen đuổi
Tên thuộc hạ nhịn đau cố gắng đứng dậy, ‘ thưa ông chủ, lúc đó tôi nghĩ con bé đã chết, nên mới bỏ đi nhưng không ngờ hôm nay không tìm được xác của nó. Tôi đang cho người tìm kiếm, nhưng chủ nhân yên tâm với thương tích đó, nó không thể sống sót với cái đêm bão hôm qua được.’ cố gắng giải thích, tên thuộc hạ chỉ hy vọng ông chủ vơi được cơn giận.
“ cho dù chết cũng phải tìm thấy xác, cho người tìm tiếp đi, không tìm được thì đừng vác xác các ngươi về đây.” Ra lệnh một cách dứt khoát Lạc Thiên Huy ngồi phịch xuống ghế, đôi chân mày nheo lại thật chặt, chứng tỏ lửa giận đang sôi trong người.
Nhìn ra ngoài cửa sổ dài sát đất, Lạc Thiên Huy lại nghĩ đến người phụ nữ ấy, trong lòng ông rối bời, tất cả ký ức như hiện về rất rõ cái ngày bà nói không còn yêu ông nữa, trái tim ông bị tổn thương, nó tạo nên mối hận thù, tất cả hận thù ấy ông muốn trút tất cả lên người con gái nhỏ bé ấy…. từng chút…. Gặm nhấm tất cả hạnh phúc của nó. Ông mất tất cả cũng chính vì nó, vì ba của nó. Làm sao ông có thể tha thứ cho thứ ngiệt chủng ấy.
Yên tỉnh dậy sau ngày hôn mê, những vết thương đang bình phục nhanh chóng vì nó được chữa trị bằng những loại thuốc tốt nhất, mở mắt nhìn xung quanh, nơi này lạ quá, nhưng phòng được trang trí thật đẹp, có mùi hương nhàn nhạt khiến cho nó muốn hít thở không ngưng, thật là dễ chịu.
Từ khi còn rất nhỏ nó đã sống cạnh biển, ngày ngày nghe mùi nước biển mặn, nó nào biết cái mùi vị thoải mái này, tinh thần nó dần hồi phục lại.
“ tỉnh rồi sao? Ta cứ tưởng em sẽ nằm ngũ luôn ấy chứ!” Lãnh Phong bước vào phòng, nhìn thấy con bé đã tỉnh, mở miệng hỏi thăm, Phong bước đến bên chiếc giường đưa tay sang sờ trán Yên.
Nhưng Yên giật mình né người sang một bên tránh bàn tay của Phong, tay Phong bơ vơ trong không khí, Phong nheo mắt nhìn Yên, khẽ đưa tay để xuống.
Một khoảng im lặng đến nổi chỉ còn có thể nghe được tiếng thở của hai người.
“ đây là…. Đâu…. Còn… anh là…. Ai???” cuối cùng Yên cũng chịu mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng như chim sơn ca, khiến ai nghe cũng có thể làm cho trái tim lạc đi một nhịp, không ngoại trừ Phong.
Phong đứng dậy đi đến chiếc bàn rớt một ly nước “ này cô bé, ta là người cứu em thoát khỏi bàn tay tử thần, thay vì hỏi ta là ai, thì em nên chú ý sức khỏe, em vẫn còn rất yếu.” đưa cho Yên ly nước ý bảo Yên cầm lấy uống.
Yên do dự nhưng cũng đưa cánh tay nhỏ bé ra nhận. “ cám…ơn…ân nhân” ,
Yên vừa nói thì Phong chợt cười, “ ân nhân gì chứ, nghe sến quá” ngồi cạnh yên đưa bàn tay vén mái tóc đang phủ xuống gương mặt nhỏ nhắn, Phong cười “ yên tâm ở nơi này không ai có thể làm hại em được, em cần gì cứ gọi người hầu ngoài cửa” đứng lên rời khỏi giường, như chợt nhận ra điều gì, Phong quay lại “ cô bé em tên gì?” Yên ngước đôi mắt to tròn đen láy nhìn Phong “ Tịnh…. Yên….”.
“ Tịnh Yên, ukm, còn ta là Lãnh Phong, ta còn có việc, hẹn gặp em sau.” Phong bước ra khỏi phòng, lần đầu Phong nói chuyện với một đứa con gái nhiều như vậy, Phong cũng không hiểu, nhưng sao nhìn vào đôi mắt ấy, khiến Phong rất muốn làm cái gì đó gọi là…. Bảo vệ.
Phong đi rồi nơi này chỉ còn Yên, theo thói quen Yên lại đưa tay sờ mặt dây chuyền, nơi này, có lẽ sẽ giúp mình.
Yên rời giường tiến đến cái cửa sổ to dài sát đất, đưa bàn tay khẽ kéo tấm màn, ánh sáng hắt vào, khiến Yên không kịp phản ứng phải lấy tay che lại, giây sau mới có thể thích ứng.
Yên nhìn xung quanh nơi này rất rộng, nhà lại rất cao, từ nơi này Yên có thể nhìn thấy phong cảnh từ rất xa, từ nhỏ đã sống nghèo khó nên trong tiềm thức Yên không thể hiểu gì là sang trọng, vì trong mắt nó, tiền bạc không làm nó chú ý tới, nó chỉ biết cuộc sống có ngoại là một cuộc sống đầy đủ nhất rồi.
Liếc nhìn sang bên cạnh nơi này có rất nhiều sách, nó vớ tay lấy một quyển Code complete, đây là thứ mà nó đam mê.
Yên lật từng trang xem rất chậm rãi, nó không vì vết thương nặng trên người mà khó chịu, có lẽ vì Phong đã dùng những loại thuốc tốt nhất để chữa trị cho nó,vết thương trên người nó khôi phục một cách nhanh chóng, không quá khó khăn khi chỉ cần nữa phút để có thể ghi nhớ một trang sách dày đặc, trong phòng một mình thật là buồn, nó dùng cách này như một cách để giết thời gian.
Phong bước chậm rãi đến căn phòng bí mật dưới tòa nhà, nơi này như một mê cung phải rẽ thật nhiều lần mới tới được nơi cần muốn đến, nếu như là người bình thường có lẽ phải mất đến vài tháng để ghi nhớ tất cả con đường, ngõ cụt nơi này.
Mở cánh cửa lớn, Phong bước vào, hai hàng người mặc đồ đen cao ráo cúi rạp người.” Chào Lãnh chủ “, Phong gật đầu một cái rồi bước đến cái bàn rộng có rất nhiều máy tính thiết bị cao, tất cả đều liên kết với một mảng màng hình D trong suốt ở giữa, chỉ hiện toàn những con số nhiều đến chóng mặt.
“ Anh tới rồi à, em đang thiết lập lại hệ thống, hình như có chút vấn đề, nhưng không quá lớn, lổ hổng này cần phải xử lý nếu không các thông tin sẽ bị lộ ra bên ngoài.”. Một cô gái khoảng tuổi gương mặt xin xắn, đôi mắt linh hoạt, đôi tay không ngừng lướt trên bàn phím với tốc độ chóng mặt, đôi mắt không nhìn Phong mà chỉ nhìn trên máy tính.
“ có nội gián?” Phong khôm người xuống sát gần bên Hân Hân, nói nhưng mắt cũng như Hân Hân chỉ dán vào màn hình.
“ có lẽ, cái này………” chợt Hân Hân quay mặt qua, mặt của cô cách mặt Phong chỉ khoảng cm, trái tim chợt lệch một nhịp, mặt bỗng chốc đỏ bừng, hơi thở hơi đứt quãng. Đúng cô thích Phong ngay từ ngày Phong mang cô về, Phong cứu cô từ trong trận lửa đó.
Người thân của Hân Hân tất cả đã mất trong trận hỏa hoạn đó, Phong như một thiên thần xuất hiện trong đời cô, từ đó cô nguyện theo Phong cho dù cực khổ như thế nào đi chăng nữa cô cũng cam tâm.
Phong đang nhìn màn hình thì nhìn xuống ngón tay Hân Hân đã dừng lại, khẽ nhăn chân mày lại, quay lại nhìn Hân Hân, Hân Hân chợt giật mình, quay đầu rất nhanh, hơi ngượng ngùng nhưng rất nhanh cũng lấy lại tinh thần. “ mày nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, …. “ Hân Hân tự nhắc thầm bản thân.
Mặt vẫn còn đỏ, Phong như không quan tâm đứng thẳng người, mắt không nhìn Hân Hân mà lướt qua bọn thuộc hạ, đôi mắt chim ưng sắt bén nhìn một vòng. “ nơi này ngoài Tiểu Hân ra, còn có người giỏi máy tính vậy sao? Kẻ thù quả là cao tay hơn hắn rồi, có lẽ sau này nếu muốn thu nạp thuộc hạ cần phải cẩn thân hơn,”.
Phong không nói thành lời nhưng cái đầu đang hoạt động tìm cách để tìm ra thủ phạm một cách nhanh nhất có thể.
Đọc gần xong quyển sách trời cũng sắp tối, khi đọc sách Yên không quan tâm tới những điều xung quanh, ngay cả khi Phong mang thức ăn vào phòng, Yên cũng vẫn say mê đọc không thèm ngước nhìn. Phong để khay thức ăn lên trên bàn, bước lại gần Yên, ngồi xổm xuống ngay mặt Yên.
Phong nhìn Yên chăm chú, nhưng Yên vẫn vậy đôi mắt to tròn ấy chỉ có những dòng chữ trong sách, Phong cúi thấp tằm mắt để nhìn tựa quyển sách, khẽ cười, Phong lại nhìn Yên, Phong không biết tại sao ngay từ đầu gặp cô nhóc này, anh lại có một cảm giác rất lạ, mỹ nữ nào mà Phong chưa gặp nhưng Yên lại khác, Yên mang một vẻ đẹp trong sáng nhất, một vẻ đẹp đã làm Phong bối rối ngay từ giây phút đầu, nhưng sao đôi mắt ấy…. Lại buồn và tối như thế?....
Đọc đến chữ cuối cùng Yên đóng quyển sách lại, vươn vai một cái, rồi nhìn lên Phong, ánh mắt như khó hiểu tại sao lại nhìn mình một hồi lâu như thế, Yên biết Phong vào nhưng Yên không quan tâm, điều Yên muốn là kiến thức chứa trong quyển sách kia.
- Đọc xong rồi à, có lẽ nhóc quan tâm tới những thứ này nhỉ? Phong đưa tay cầm lấy quyển sách từ tay Yên giơ giơ trước mặt Yên.
Yên không nói gì chống tay đứng dậy nhưng hình như ngồi quá lâu chân nó bị tê, nó bước loạng choạng rồi tưởng như sắp đáp cánh xuống nền nhà cứng kia, nhưng khi Yên mở mắt ra, trước mắt Yên là ánh mắt Phong, Phong rất nhanh nhẹn đã vịnh lấy chiếc eo nhỏ nhắm của nó kéo vào mình trước khi nó chuẩn bị đáp cánh xuống sàn.
Phong nhìn Yên, …. giây, Yên nhăn đôi mày đẹp lại, sao khó chịu như thế này, Yên đẩy Phong ra, liếc nhìn Phong cái khó chịu rồi bỏ đi lại chổ để thức ăn, Yên ngồi xuống, rất nhiều đồ ăn ngon mà trước giờ nó chưa thấy, sống cực khổ với ngoại thứ ngon nhất cũng chỉ là cá biển, cá là thức ăn mà Yên thích nhất, nhưng sao ở đây không có món đó.
Phong nhìn thái độ của Yên chỉ nhìn chứ không ăn, anh biết cô bé đói nhưng sao lại không đụng đũa, những món này Phong đã kêu đầu bếp giỏi nhất nhà làm, không lẽ không làm hài lòng cô bé đó sao.
Phong khẽ cười nhẹ, bước lại ngồi đối diện Yên.
- Sao thế? không muốn ăn sao, có lẽ em đói, ta đã kêu làm những món đồ bổ nhất cho em, nhưng hình như… em không thích chúng thì phải.
- Cá… không có ! Yên nói nhưng không nhìn Phong mà chỉ nhìn vào khay đồ ăn.
- À thì ra….là em thích cá, ta quên mất là em sống gần biển chắc chưa quen với những món này, nhưng …. Tại vì ta không thích ăn cá nên trong thực đơn của nhà bếp không có món này, hay em ăn đỡ xem, em sẽ thích đấy….. Phong gãi đầu thật tình anh quên nghĩ đến, anh nhặt được cô bé này ở bờ biển mà. Phong nhìn Yên, vẫn ánh mắt ấy, đôi mắt đau thương lạnh lẽo khiến người sành đời như Phong cũng không thể nhìn ra được rốt cuộc là cô bé đang nghĩ gì.
- Ta không muốn hỏi, nhưng em có thể kể cho ta nghe, tại sao lúc ta gặp em, em lại trong hoàn cảnh gần ngưỡng cửa thần chết như thế không?