Định Mệnh Anh Yêu Em CHƯƠNG 16: HAI NGƯỜI SINH RA HIỂU LẦM Nhân viên ở trước quầy lễ tân tươi cười hỏi: “Xin hỏi có thể giúp được gì cho cô ạ?” “Tính tiền phòng 121.” Lạc Phương Nhã cười yếu ớt nói. Nhân viên phục vụ gật đầu, cô ấy gõ vài chữ trên bàn phím, sau đó in hóa đơn ra rồi đưa cho Lạc Phương Nhã: “Tổng cộng là năm mươi sáu triệu ạ.” Bà nó, có mấy món ăn mà hết hơn năm mươi triệu. Lạc Phương Nhã đã không còn sức mà kêu ca nữa rồi. “Được.” Cô gật đầu, mở túi lấy tiền mặt và thẻ tín dụng ra, bỗng có một cánh tay lướt qua vai cô rồi đưa chiếc thẻ tín dụng màu đen cho nhân viên: “Quẹt thẻ.” “Hả?” Lạc Phương Nhã quay đầu lại lập tức nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Tô Hiên Minh. Lạc Phương Nhã sửng sốt vài giây, sau đó mới phản ứng lại: “Anh Tô, bữa tối nay là tôi mời anh…” Tô Hiên Minh liếc mắt nhìn chỗ tiền mặt và thẻ tín dụng trong tay Lạc Phương Nhã rồi lạnh lùng phun ra hai chữ ‘không cần’. Lạc Phương Nhã để ý đến ánh mắt của Tô Hiên Minh, khuôn mặt của cô trở nên trắng bệch. Cô cúi đầu xuống, sau đó chậm rãi cất chỗ tiền mặt và thẻ trong tay vào túi. Tô Hiên Minh nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Lạc Phương Nhã, anh nhíu mày lại, khi anh muốn nói gì đó thì nhân viên phục vụ lại đưa thẻ cho anh. Anh cất thẻ, xoay người rời khỏi đó. Tô Hiên Minh đi được hai bước thì thấy Lạc Phương Nhã vẫn không nhúc nhích, anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô: “Sao còn không đi?” Lạc Phương Nhã ngẩng đầu khi nghe được những lời này, thấy Tô Hiên Minh đang chờ mình, cô cắn môi rồi bước đi theo anh. Tô Hiên Minh thấy Lạc Phương Nhã đuổi kịp liền xoay người, từ từ đi về phía cửa chính. Hai người một trước một sau rời khỏi Ngự Phong Hoàng, khi ra khỏi cửa, Lạc Phương Nhã lập tức dừng lại: “Anh Tô, đã muộn lắm rồi, tôi xin phép về trước.” Tô Hiên Minh xoay người lại, yên lặng nhìn chằm chằm Lạc Phương Nhã vài giây, sau đó ‘ừ’ một tiếng. Lạc Phương Nhã miễn cưỡng nở nụ cười với Tô Hiên Minh, sau đó đi đến ven đường để bắt taxi. Tô Hiên Minh đứng ngây ra nhìn theo bóng lưng của cô cho đến khi có một chiếc taxi dừng lại trước mặt Lạc Phương Nhã. Khi mà Lạc Phương Nhã vừa mở cửa, đang định bước lên xe thì Tô Hiên Minh bước nhanh đến đó, anh đứng trước cửa xe, nắm lấy cổ tay của Lạc Phương Nhã, ngăn không cho cô lên xe. “Á…”Lạc Phương Nhã khẽ hô lên một tiếng, khi cô nhìn thấy người đến là ai thì mới hỏi một câu theo bản năng: “Anh có chuyện gì vậy?” Tô Hiên Minh hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của Lạc Phương Nhã, anh kéo cô đi về phía bãi đỗ xe của Ngự Phong Hoàng. Đi đến trước xe của mình, anh mở cửa xe ra, nhét cô vào bên trong rồi đóng cửa lại. Anh đi vòng qua đầu xe để lên xe, sau đó trực tiếp đạp ga lái xe rời khỏi đây mà không thèm liếc mắt nhìn Lạc Phương Nhã. Hai người không hề nói với nhau một câu, bầu không khí trong xe trở nên rất kì lạ. Lạc Phương Nhã ngồi bên cạnh Tô Hiên Minh, cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng toát ra bên trong cơ thể của người đàn ông này. Lúc nãy khi tính tiền không phải là anh khinh thường cô sao? Sao bây giờ anh lại đưa cô về… rốt cục anh có ý gì đây? Lạc Phương Nhã liếc mắt nhìn Tô Hiên Minh. Hai bàn tay của người đàn ông nắm lấy tay lái, vẻ mặt hờ hững, khóe miệng hoàn mỹ mím chặt, thoạt nhìn có vẻ rất vô tình. Nửa tiếng sau, chiếc xe từ từ dừng lại ở trước khu Biển Hoa. “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Lạc Phương Nhã lên tiếng cảm ơn rồi mở cửa xuống xe. Khi cô định đóng cửa xe lại thì Tô Hiên Minh bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi bận họp nên quên mất thời gian.” Động tác đóng cửa xe của Lạc Phương Nhã dừng lại, ánh mắt của cô cũng nhìn về phía anh. Tô Hiên Minh quay đầu nhìn Lạc Phương Nhã, tỉ mỉ nói lại một lần: “Tôi đến muộn là vì bận họp nên quên thời gian.” Đây chính là lý do cho việc cảm xúc của Lạc Phương Nhã thay đổi mà Tô Hiên Minh có thể nghĩ ra, nhưng mà anh không biết là anh đã sai hoàn toàn rồi. Lạc Phương Nhã cụp mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi biết là anh rất bận rộn.” Tô Hiên Minh nhìn về phía cô, chân mày nhăn lại: “Cô…” Anh muốn hỏi xem cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời nói đến khóe miệng lại không nói nên lời, cuối cùng anh chỉ có thể nói: “Cô vào nhà đi.” Lạc Phương Nhã ‘ừ’ một tiếng, sau đó nói thêm câu ‘lái xe cẩn thận’ rồi đóng cửa xe lại và đi vào trong khu nhà. Tô Hiên Minh nhìn bóng dáng của Lạc Phương Nhã biến mất rồi mới khởi động xe. Sau khi trở về biệt thự, anh cũng không đi đến phòng tắm như bình thường mà lại đến phòng sách để gọi điện thoại cho Chu Thạc. Chu Thạc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh ta mơ mơ màng màng cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường. Mắt nhắm mắt mở nhìn màn hình điện thoại, khi thấy là số máy bàn ở nhà của tổng giám đốc Tô thì tất cả sự buồn ngủ của anh ta đều biến mất. “Tổng giám đốc Tô?” Chu Thạc vừa dứt lời thì giọng nói lạnh lùng của Tô Hiên Minh ở đầu dây bên kia cũng truyền đến: “Cậu biết nhà hàng lớn thành phố Z không?” “Biết, biết.” Vớ vẩn, cho dù anh ta còn chưa tỉnh ngủ cũng sẽ không quên nhà hàng lớn thành phố Z. “Ngày mai, trước giờ làm việc, tôi muốn nó biến thành công ty khác.” Bốp… Chu Thạc bởi vì trực tiếp cụng đầu vào tủ đầu giường nên mới tạo ra âm thanh như vậy. Trước giờ làm việc ngày mai, làm cho nhà hàng lớn thành phố Z biến thành công ty khác? Anh ta đang ngủ mơ sao? Nhất định là đang nằm mơ! Nếu không sao tổng giám đốc Tô lại nói ra những lời như vậy? Chu Thạc không ngừng an ủi mình. Đáng tiếc Tô Hiên Mình không định để anh ta nghĩ là mình đang nằm mơ, anh bổ sung thêm một câu: “Tôi muốn nhìn thấy kết quả trước tám giờ.” Muốn thấy kết quả trước tám giờ. Đợi đã, đây không phải là mơ! Nhà hàng lớn thành phố Z làm như thế nào mà lại chọc giận tổng giám đốc Tô nhà anh vậy? Làm cho tổng giám đốc Tô lại hành hạ anh ta vào lúc đêm hôm như thế này. Nếu như Chu Thạc biết lý do chỉ là vì một nhân viên phục vụ ở nha hàng lớn thành phố Z muốn đuổi Lạc Phương Nhã đi thì không biết anh ta có khóc hay không? “Tổng giám đốc Tô…” Chu Thạc nuốt nước miếng hỏi: “Không nhanh quá chứ?” “Làm sao? Cậu thấy có nhiều thời gian quá à? Vậy được rồi, tôi muốn nhìn thấy kết quả trước khi trời sáng.” Giọng nói của anh rất hờ hững. Ngụ ý là, nếu có chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm xong thì anh ta cũng không có tư cách trở thành trợ lý của anh, trực tiếp từ chức đi. Chu Thạc vội vàng nói: “Không thành vấn đề, tôi xin hứa là sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”