Định Mệnh Anh Yêu Em CHƯƠNG 39: CHƯA TỎ TÌNH ĐÃ THẤT TÌNH Phát hiện ra kết luận này, Lạc Phương Nhã có chút bối rối. Sau đó, cô đứng dậy, xông ra khỏi toilet. “Sao vậy?” Tô Hiên Minh nhìn Lạc Phương Nhã vội vàng chạy ra khỏi toilet. “Khuya lắm rồi, tôi đi về trước.” Lạc Phương Nhã không dám nhìn ánh mắt của Tô Hiên Minh. Tô Hiên Minh yên lặng nhìn cô, sau đó đứng dậy: “Tôi đưa cô về.” “Không cần, tôi tự gọi taxi.” Lạc Phương Nhã lắc đầu, sau đó không đợi Tô Hiên Minh đáp lại, cô cầm lấy túi trên ghế sofa rồi vội vã chạy ra khỏi biệt thự của anh. Tô Hiên Minh chăm chú nhìn bóng lưng Lạc Phương Nhã rời đi, không biết đang suy nghĩ gì. Mấy phút sau, anh cầm chìa khóa xe trên bàn lên… Rời khỏi khu nhà của Tô Hiên Minh, Lạc Phương Nhã ngồi xổm xuống ven đường. Đêm đã khuya rồi, trên đường phố hầu như không có người qua lại, ngay cả xe cũng rất lâu mới có một chiếc lao vụt qua. Lạc Phương Nhã mờ mịt nhìn chằm chằm đường phố một lúc lâu, trái tim hoảng loạn dần dần bình tĩnh lại. Không hề nghi ngờ, cô thích người đàn ông lạnh lùng đó. Chỉ là cô bắt đầu thích anh từ lúc nào? Là từ khi bọn họ bắt đầu nhắn tin? Hay là trước đó, khi anh giải vây giúp cô ở club Đế Vương? Có thể sớm hơn, khi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô nhìn thấy khuôn mặt tinh tế ấy thì đã ngẩn ngơ… Khi đó bọn họ chỉ vô tình lướt qua, cô cũng không suy nghĩ nhiều. Sau đó, lại gặp nhau, tiếp xúc ngày càng nhiều, vị trí của anh trong trái tim cô ngày càng quan trọng. Đến bây giờ, đã vượt lên bất cứ ai trong trái tim cô… Lạc Phương Nhã ngơ ngẩn cả người. Thích vượt lên hẳn bất kỳ ai, là gì? Yêu. Thì ra cô không chỉ thích, cô còn yêu anh. Thích vượt lên hẳn bất kỳ ai, là yêu. Bởi vì một lần tình cờ gặp nhau, thích đã nảy mầm trong trái tim. Nhưng sau đó tiếp xúc ngày càng nhiều, thích bắt đầu nở hoa, biến thành quả ngọt tình yêu… Ở ngã rẽ trên con đường trong khu nhà có một chiếc xe đang dừng, bên trong xe là Tô Hiên Minh. Thì ra Tô Hiên Minh không yên tâm để Lạc Phương Nhã đón taxi trễ như vậy, nhưng Lạc Phương Nhã lại khăng khăng không muốn anh đưa về. Anh để chậm hơn vài phút mới lái xe đi theo. Kết quả anh phát hiện Lạc Phương Nhã không lên taxi rời đi, mà ngồi xổm ven đường, bất động. Anh lẳng lặng ngồi trong xe chăm chú nhìn cô, cuối cùng thật sự không nhịn được, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lạc Phương Nhã. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Lạc Phương Nhã lấy lại tinh thần. Cô lấy điện thoại di động trong túi ra, khi thấy màn hình hiển thị hai chữ “Anh Tô”, mắt cô ửng đỏ, sau đó ấn nút nghe. “Alo.” Bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tô Hiên Minh: “Cô đến nhà chưa?” Lạc Phương Nhã mím môi, sau đó nói dối: “Vừa đến.” Tô Hiên Minh ngồi trong xe nắm chặt điện thoại di động, sau đó nói: “Đi ngủ sớm một chút.” “Được, ngủ ngon.” Giọng của Lạc Phương Nhã rất nhẹ. “Ngủ ngon.” Động tác Tô Hiên Minh cầm điện thoại di động trên tay không thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Phương Nhã. Thấy Lạc Phương Nhã cất điện thoại di động vào túi, sau đó đứng dậy. Do ngồi xổm quá lâu, chân của cô có chút tê rần. Cô khom lưng xoa chân, sau đó đứng lên gọi taxi. Không bao lâu, cô lên một chiếc taxi. Lúc này Tô Hiên Minh mới cho xe chạy, chậm rãi theo sau… Anh lái xe cách chiếc taxi Lạc Phương Nhã đi khoảng hai trăm mét, mãi đến khi tới cổng khu Biển Hoa. Sau khi đưa mắt nhìn Lạc Phương Nhã vào khu nhà, anh ở bên ngoài khu nhà một lúc lâu mới khởi động xe rời đi. Lạc Phương Nhã vừa vào cửa, Hứa Song Khanh đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi: “Mình còn tưởng rằng đêm nay cậu lại không về chứ.” Nghe chữ “lại”, da đầu Lạc Phương Nhã tê dại một hồi: “Mình ở nhà cậu, đương nhiên phải về chứ.” Hứa Song Khanh nhíu mày, không thể phủ nhận câu trả lời của Lạc Phương Nhã: “Gần đây cậu về ngày càng muộn, tối qua còn không về…” Lạc Phương Nhã vội vàng nói: “Tối qua là tình huống đặc biệt.” “Bình thường thì sao? Cậu nói xem đã bao lâu cậu không về nhà đúng giờ sau khi tan làm rồi? Nói thật đi, Phương Nhã, cậu có bạn trai phải không?” Không thể không nói, bạn học Khanh Khanh thật tinh mắt. “Chuyện đó…” Lạc Phương Nhã há hốc miệng, không biết nên nói thế nào. Hứa Song Khanh nheo mắt: “Phương Nhã, cậu thật sự có bạn trai?” “Không có, không có.” Lạc Phương Nhã nhanh chóng lắc đầu. Nhưng Hứa Song Khanh đã phát hiện manh mối, đương nhiên sẽ không bỏ qua. Cuối cùng dưới sự ép hỏi của Hứa Song Khanh, Lạc Phương Nhã ngoan ngoãn nói ra chuyện giữa cô và Tô Hiên Minh. “Trời ạ, Phương Nhã, giữa hai người nhất định là duyên phận nghịch thiên!” Lạc Phương Nhã đỡ trán: “Đây không phải là trọng điểm, được chứ?” Hứa Song Khanh hứng thú nói: “Được rồi, nói trọng điểm của cậu đi, mình phân tích cho.” “Rốt cuộc mình có nên tỏ tình không?” Lạc Phương Nhã trực tiếp hỏi. Hứa Song Khanh không chút suy nghĩ trả lời: “Đương nhiên phải tỏ tình, phải tỏ tình.” “Nhưng, lỡ như tỏ tình thất bại thì sao?” Lạc Phương Nhã nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn: “Có thể, mình và anh ấy không làm bạn được nữa. Nếu không có anh ấy…” Lạc Phương Nhã chỉ cần nghĩ đến khả năng này đã cảm thấy đau lòng vô cùng. Hứa Song Khanh vừa nhìn bộ dạng này của Lạc Phương Nhã liền biết cô thích người đàn ông này hơn hẳn Cố Thành Lâm trước kia, bằng không cô sẽ không có kiểu ngay cả một giả thiết cũng không chịu nổi. “Nhưng… nếu không tỏ tình, cứ thích thầm như vậy? Sau đó chấm dứt lặng lẽ à?” “Cứ thích thầm rồi chấm dứt lặng lẽ? Đương nhiên không được.” Lạc Phương Nhã kiên quyết lắc đầu. Hứa Song Khanh im lặng một chút, lại nói:”Hay là thử tỏ tình trước? Không thử sao biết nhất định sẽ bị từ chối?” “Để mình suy nghĩ xem…” Lạc Phương Nhã chần chừ. Lạc Phương Nhã suy nghĩ kỹ vài ngày, cuối cùng quyết định tỏ tình với Tô Hiên Minh. Lại không ngờ rằng trước khi tỏ tình, cô vô tình nghe lén được điện thoại của Tô Hiên Minh, bèn quyết định giấu tình cảm đối với Tô Hiên Minh trong đáy lòng. Hôm đó thứ bảy, cô đến nhà Tô Hiên Minh. Sau khi ăn trưa, Tô Hiên Minh vào phòng sách xem tài liệu, Lạc Phương Nhã dọn dẹp xong phòng bếp, gọt trái cây đưa đến phòng sách của Tô Hiên Minh. Cửa phòng sách không đóng, cô đi tới cửa liền thấy Tô Hiên Minh đang đưa lưng về phía cô, đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại. Cô dừng bước lại, định chờ hắn nói chuyện điện thoại xong rồi vào, lại đột nhiên nghe Tô Hiên Minh nói với đầu dây bên kia: “Tôi không cần hôn nhân, cũng không cần tình yêu, càng không thích bất kỳ cô gái nào!” Sẽ không thích bất kỳ cô gái nào… Cả khuôn mặt Lạc Phương Nhã đều trở nên trắng bệch, tay bưng đ ĩa trái cây không ngừng run rẩy. Cô cũng không ở lại, thoáng nhìn Tô Hiên Minh đứng trước cửa sổ sát đất rồi xoay người rời đi. Tô Hiên Minh không hề biết mấy câu này của anh đả kích Lạc Phương Nhã, anh đang không kiên nhẫn nghe điện thoại của Lục Dũng. “Tô Hiên Minh, cách nhìn phụ nữ của cậu, tôi không có ý kiến! Nhưng cậu đừng từ chối ra ngoài cả ngày như vậy! Cả một tháng cậu chưa ra ngoài rồi, mỗi ngày ngoài nhà và công ty, thời gian còn lại có phải đều ở trên xe không? Cứ tiếp tục như vậy sẽ có vấn đề đó, hơn nữa cậu không giao tiếp với người khác, cậu sẽ càng lạnh lùng…” Đối với lời Lục Dũng nói, Tô Hiên Minh cũng không đồng ý. Anh ở mãi trong nhà? Mỗi ngày tan làm anh đều ra ngoài với Lạc Phương Nhã! Anh không giao tiếp với người khác? Không phải ngày nào anh cũng giao tiếp với Lạc Phương Nhã sao? Tô Hiên Minh lắc đầu, sau đó không để ý Lục Dũng đang thao thao bất tuyệt cái gọi là “khuyên bảo trạch nam” trong điện thoại, cúp luôn rồi tiếp tục xem tài liệu. Xem một hồi, Tô Hiên Minh cảm thấy hơi phiền não, anh ném tài liệu cầm trên tay xuống bàn làm việc, sau đó xuống tầng tìm Lạc Phương Nhã. Kết quả anh đi quanh một vòng cũng không thấy Lạc Phương Nhã, không thể làm gì khác hơn là quay về phòng sách, lấy điện thoại di động gọi cho Lạc Phương Nhã… Sau khi Lạc Phương Nhã đi xuống tầng, cô chạy thẳng ra khỏi biệt thự của Tô Hiên Minh, gọi một chiếc taxi ven đường. Ngồi trên taxi, cô nhìn những tấm biển quảng cáo ven đường không ngừng lùi về phía sau, trong đầu lại quanh quẩn câu nói kia của Tô Hiên Minh. “Tôi không cần hôn nhân, cũng không cần tình yêu, càng không thích bất kỳ cô gái nào!” Lông mi của Lạc Phương Nhã run nhẹ, ngực như bị cắm một đao, truyền đến cơn đau khó chịu. Cô đưa tay lên xoa ngực theo bản năng, tựa như muốn dùng động tác vụng về này ngăn cản trái tim vỡ vụn. Nhưng cho dù tay cô ôm ngực hay dùng lực thế nào, trái tim của cô vẫn vỡ thành từng mảnh. Cơn đau bén nhọn khiến cơ thể Lạc Phương Nhã gập xuống, nước mắt lã chã rơi xuống đất… Tiếng chuông điện thoại cô cài đặt riêng cho Tô Hiên Minh vang lên khiến Lạc Phương Nhã lấy lại tinh thần. Ngón tay run rẩy của cô lấy điện thoại trong túi ra. Cô trừng mắt nhìn màn hình điện thoại di động chớp ba chữ “Tô Hiên Minh” vài giây, sau đó ấn nút nghe. “Alo.” “Cô ở đâu?” Giọng nói của Tô Hiên Minh vẫn lạnh lùng mờ ảo. Lạc Phương Nhã khổ sở mím môi rồi nói: “Đột nhiên nhớ ra có việc nên tôi đi trước.” Tô Hiên Minh thản nhiên “ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại. Nhìn màn hình đen của điện thoại di động, khuôn mặt của Lạc Phương Nhã bao trùm đau thương. Cô có yêu anh nữa thì sao? Anh sẽ không thích, thậm chí nếu anh biết cô yêu anh, chỉ sợ anh sẽ coi cô là cô gái phiền toái như trong lời anh nói. Cô không chấp nhận được việc bị anh chán ghét, tình nguyện chôn giấu tình yêu này sâu trong tim. Thật đáng tiếc, em yêu anh, nhưng anh không hề thích em. Thật khổ sở, đây là tình yêu mà ngay cả cơ hội tỏ tình cũng không có. Thật đau lòng, ngay cả như vậy, cô vẫn không nỡ buông tay. … Bởi vì Lạc Phương Nhã đã nghĩ xong vị trí bên cạnh Tô Hiên Minh sau này nên quan hệ của cô và Tô Hiên Minh vẫn bình thường như trước. Vốn dĩ Lạc Phương Nhã cho rằng đời này cô và Tô Hiên Minh cứ làm bạn như vậy, nhưng một người xuất hiện khiến quan hệ giữa bọn họ thay đổi. Hôm đó Lạc Phương Nhã và Tô Hiên Minh cùng đến Ngự Phong Hoàng ăn cơm. Sau khi gọi thức ăn xong, Lạc Phương Nhã muốn đi toilet. Cô nói một tiếng với Tô Hiên Minh rồi ra khỏi phòng bao. Lạc Phương Nhã đi toilet xong, đi tới bồn rửa tay, lúc cô rút khăn giấy đang định lau tay. Nhìn xuyên qua gương, vừa vặn thấy một người quen. Cho dù người kia chỉ hoàn toàn là bóng lưng, cô vẫn rất dễ dàng nhận ra đó là chị kế của cô đã ra nước ngoài, Lạc Thương Vy.