Định Mệnh Anh Yêu Em CHƯƠNG 5: MỐI TÌNH ĐẦU BẮT CÁ HAI TAY Vì tối qua đã hẹn với Lục Dũng, nên đúng tám giờ, anh đã đến căn phòng Lục Dũng đặt trước ở club Đế Vương. Vừa vào đã thấy đến mấy người đàn ông mặc vest ngồi trên chiếc sofa bằng da thật kiểu châu Âu, còn có mấy cô nàng xinh đẹp khoác tay mấy người đàn ông, họ ước chừng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, da thịt non mịn tưởng như có thể bóp ra nước. Tô Hiên Minh khẽ nhíu mày, dừng chân, dường như một giây tiếp theo, anh sẽ chuẩn bị xoay người bỏ đi. Lúc này Lục Dũng ngồi chính giữa đứng lên: “Tô Hiên Minh, cậu đến rồi! Mau ngồi đi.” Nói rồi anh ta chỉ vào một chỗ trống trên ghế sofa. Lục Dũng đã lên tiếng rồi, Tô Hiên Minh cũng không tiện làm anh ta mất mặt, bèn ở lại. Đưa áo khoác cho bồi bàn xong, tìm một vị trí cách đám Lục Dũng khá xa rồi ngồi xuống, Tô Hiên Minh bưng ly rượu, giơ ly lên với người nâng ly mời rượu anh, vừa chuẩn bị uống thì Lục Dũng bèn đứng dậy sấn đến: “Tô Hiên Minh, một mình ngồi đây uống rượu thì có gì vui, nào, chúng ta phải cùng nhau.” Tô Hiên Minh không thèm ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: “Nếu cậu còn mang cái người toàn mùi nước hoa ghê tởm này tới gần tôi thêm một cm nữa, tôi sẽ lập tức quẳng cậu ra ngoài.” Lục Dũng hiểu rất rõ Tô Hiên Minh, nghe thấy anh nói vậy, lập tức giơ hai tay lên, lùi lại hai bước: “Đừng, tôi không tới gần cậu.” Tô Hiên Minh không buồn để ý tới anh ta, tựa lưng trên chiếc sofa mềm mại, cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm ly rượu nho trong tay. Lục Dũng lắc đầu, sau đó nói với Tô Hiên Minh: “Tôi nói này, cậu cứ mắc bệnh sạch sẽ quá mức như thế này có tốt thật không? Ngay cả mùi nước hoa cũng không chịu nổi, sau này cậu có còn muốn lấy vợ hay không? Hay định bảo sẽ lấy một cô nàng không dùng nước hoa? Bây giờ trừ mấy bé nhà quê nông thôn ra thì còn cô gái nào như vậy nữa…” Cưới một cô gái không dùng nước hoa? Động tác nâng ly rượu lên của Tô Hiên Minh chợt ngừng lại. Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Lạc Phương Nhã, trên người cô hình như không có mùi nước hoa… “Tô Hiên Minh?” Lục Dũng thấy Tô Hiên Minh đột nhiên giơ ly rượu lên lại không nhúc nhích, bèn lên tiếng gọi anh. Sao anh lại nghĩ đến cô gái kia chứ? Tô Hiên Minh chớp chớp mắt, sau đó nói một câu ‘Tôi đi ra ngoài một lát’ với Lục Dũng, bèn đặt chiếc ly trong tay xuống, đứng dậy ra khỏi phòng. Mọi người thấy Tô Hiên Minh đột nhiên đứng dậy, tưởng là anh bị làm sao, đều đồng loạt nhìn sang, Lục Dũng cười ha ha nói một câu ‘Cậu ta đi ra ngoài một lát’ với những người khác, sau đó tiếp tục uống rượu nói chuyện với mọi người. Tô Hiên Minh đi ra khỏi phòng, vượt qua hành lang, bước tới ban công ngoài trời ở phía cuối. Anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, gió đêm thổi tới vào cuối mùa thu, cảm giác mát lạnh chợt ùa vào cả người, cũng thổi sạch ý tưởng lung tung lộn xộn vừa rồi trong đầu anh. Đứng hơn mười phút, anh đang chuẩn bị quay lại phòng, vừa xoay người, liền thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng trước cửa căn phòng cách đó vài mét. Sao cô lại ở đây? Bước chân rời đi của Tô Hiên Minh chợt dừng lại, ánh mắt nhìn vào Lạc Phương Nhã. Xác định là số phòng mà Đường Thiên Kim nói xong, Lạc Phương Nhã giơ tay lên gõ cửa mấy lần, bên trong lại không có tiếng trả lời, lúc cô chuẩn bị gõ tiếp, thì phát hiện cửa không hề khóa, chần chờ vài giây, cô nhẹ nhàng xoay nắm cửa đẩy ra. Vừa mở cửa, liền thấy trong phòng có một người đàn ông đưa lưng về phía cửa, cầm một bó hoa hồng to, quỳ một chân trước mặt Đường Thiên Kim. Khi nhận ra người đàn ông đang quỳ một chân trước mặt Đường Thiên Kim kia là ai, Lạc Phương Nhã hít vào một hơi, trợn mắt trừng trừng, có chút khó tin. Đàn anh Cố… đang làm gì đây? Tỏ tình với Đường Thiên Kim ư? Không phải, đàn anh Cố sao lại thích Đường Thiên Kim được? Nhất định là cô nhận lầm người, Lạc Phương Nhã cố gắng tự huyễn hoặc mình. Nhưng mà một giây sau đó, cuộc đối thoại giữa người đàn ông và Đường Thiên Kim đã phá vỡ sự huyễn hoặc của Lạc Phương Nhã. “Thành Lâm, em tưởng anh và Phương Nhã là một đôi chứ? Thời đại học, hai người luôn đồng hành với nhau.” Giọng Đường Thiên Kim có vẻ oán thán nhè nhẹ. “Không phải, em hiểu lầm rồi, anh không hề có quan hệ gì với Lạc Phương Nhã.” Anh ta dừng lại một chút, lại nói: “Có lẽ anh còn chưa đủ tốt, nhưng anh thề anh sẽ là người đối xử tốt nhất với em trên thế giới này, mong em hãy nhận lời làm bạn gái của anh.” Đường Thiên Kim nở nụ cười thắng lợi với Lạc Phương Nhã, sau đó còn ra vẻ xấu hổ gật đầu với Cố Thành Lâm đang quỳ dưới đất. Cố Thành Lâm vui vẻ đứng dậy, sau đó ôm lấy Đường Thiên Kim, xoay vòng quanh căn phòng. “Đừng như vậy, có người nhìn kìa?” Đường Thiên Kim ôm lấy cổ anh ta, hơi ngượng ngùng nhìn về phía ngoài cửa. “Ai dám nhìn? Anh…” Đáy mắt Cố Thành Lâm lóe lên vẻ tức giận, ôm Đường Thiên Kim xoay người, khi thấy người đứng ở cửa là Lạc Phương Nhã thì anh ta chợt ngậm mồm lại, biểu cảm trên mặt cũng đờ ra. Qua khoảng hơn mười giây sau, anh ta mới lấy lại tinh thần, hơi bối rối hỏi: “Phương Nhã, sao em lại tới đây?” Sao tôi lại tới? Bởi vì anh nói muốn tôi tới mà! Không, không phải do anh nói muốn tôi tới, mà là Đường Thiên Kim nói muốn tôi tới. Để tôi tới nhìn cảnh anh quỳ xuống cầu xin cô ta đi lại với anh. Đường Thiên Kim cười híp mắt nói: “Thành Lâm, là em bảo Phương Nhã tới. Lúc đầu em nghĩ Phương Nhã cũng quen thân với anh và em, anh mời em, lúc ở công ty em bèn kêu Phương Nhã tới cùng, chỉ là không ngờ anh sẽ cho em niềm vui bất ngờ lớn như vậy.” Cố Thành Lâm liếc mắt nhìn Đường Thiên Kim, sau đó lại nhìn về phía Lạc Phương Nhã với vẻ muốn nói lại thôi: “Phương Nhã, anh…” Không đợi Cố Thành Lâm nói xong, Đường Thiên Kim đã giơ tay thân mật tựa vào người Cố Thành Lâm, mỉm cười nói với Lạc Phương Nhã: “Phương Nhã, cô sẽ chúc phúc cho tôi và đàn anh Cố chứ?” Lạc Phương Nhã biết, Đường Thiên Kim cố ý hỏi như vậy, cô ta đang muốn thấy cô đau lòng. Mà Đường Thiên Kim đã thành công rồi, quả thực cô rất đau lòng. Cô vẫn cho rằng giữa cô và Cố Thành Lâm chỉ thiếu chưa phá vỡ lớp ngăn cách cuối cùng mà thôi, bây giờ Cố Thành Lâm lại nói giữa bọn họ không có bất cứ quan hệ gì, anh ta còn thân mật ôm người phụ nữ chuyên gây chuyện với cô kia vào lòng, Lạc Phương Nhã cảm thấy đau lòng đến mức không thể thở nổi. Cô cắn môi thật chặt, mới nhịn không cho nước mắt chảy xuống được. “Chúc phúc, chúc cho cô và đàn anh Cố hạnh phúc, bền lâu.” “Cảm ơn cô nhé, Phương Nhã.” Đường Thiên Kim nói xong câu đó, quay đầu nhẹ nhàng nói với Cố Thành Lâm: “Thành Lâm, em hơi lạnh, áo khoác để ở ban công, anh giúp em qua đó lấy được không?” Cố Thành Lâm thu lại tầm mắt đang nhìn Lạc Phương Nhã, gật đầu: “Được, anh lập tức đi ngay.” Nói xong, anh ta vội vã đến ban công. Sau khi Cố Thành Lâm rời đi, Đường Thiên Kim thay đổi vẻ mặt yêu kiều vừa rồi, cô ta cười khanh khách nói với Lạc Phương Nhã: “Lạc Phương Nhã, thấy chưa, đàn anh Cố mà cô thích, bây giờ đã trở thành bạn trai của tôi rồi. Nhìn thấy chàng trai mình thích nhiều năm như vậy lại thích cô gái mà mình ghét nhất, cô có cảm nhận được cảm giác giày vò sống không bằng chết không…” “Đàn anh Cố thích cô như thế, cô hãy ở bên anh ta cho tốt.” Lạc Phương Nhã cố gắng nặn ra một nụ cười, không ai chú ý tới ngón tay siết chặt của cô đang nổi gân xanh tái, móng tay đâm sâu vào trong thịt, đau buốt toàn thân. Nghe thấy lời Lạc Phương Nhã nói, Đường Thiên Kim nở nụ cười: “Lạc Phương Nhã, nói ra lời trái lương tâm như vậy, có phải cô rất đau lòng không?” “Lạc Phương Nhã, cô có biết vì sao tôi lại đồng ý với Cố Thành Lâm làm bạn gái của anh ta không?” Đường Thiên Kim nói đến đây, dừng lại, sau đó kề sát vào bên tai Lạc Phương Nhã, cố ý nhấn mạnh: “Rất đơn giản, chính vì tôi muốn cướp đi những thứ mà cô thích đó.” Khi nghe thấy lời Đường Thiên Kim nói, chẳng qua chỉ vì cô thích Cố Thành Lâm nên cô ta mới cướp đi thì Lạc Phương Nhã chợt đau thấu trong lòng. Im lặng vài giây, cô mới ngẩng đầu, giống như chợt hiểu ra, nhìn lướt qua Đường Thiên Kim một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mới hừ lạnh: “Tôi nói này Đường Thiên Kim, thì ra nhiều năm như vậy cô vẫn luôn đối nghịch với tôi là vì ghen tị hả?” Nói đến đây Lạc Phương Nhã dừng lại một chút, sau đó tiếp tục: “Thực ra cô thực sự không cần đố kị với tôi, bởi vì ở một số mặt như sử dụng thủ đoạn hèn hạ thì tôi thực sự không bằng cô đâu.” Khi Đường Thiên Kim nghe thấy Lạc Phương Nhã nói cô ta là vì ghen tị thì cô ta tức giận nắm chặt tay. Nghe đến câu nói sau cùng của Lạc Phương Nhã thì cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa, chợt giơ thẳng tay lên, vung lên mặt Lạc Phương Nhã. Đường Thiên Kim ra tay rất đột ngột, tốc độ lại rất nhanh, làm cho Lạc Phương Nhã trở tay không kịp, khiến cô căn bản không kịp có bất kỳ thời gian nào để phản ứng hay tránh né. Lúc thấy tay của Đường Thiên Kim chuẩn bị chạm vào mặt của Lạc Phương Nhã thì…