Định Mệnh Anh Yêu Em CHƯƠNG 57: ĐƯA ĐÓN MỖI NGÀY Lạc Phương Nhã cứ nghĩ rằng ‘ngày mai gặp’ của Tô Hiên Minh là sau khi tan ca trong ngày mai. Nào ngờ mới sáng sớm ngày mai, cô vừa bước ra từ trong tiểu khu, chuẩn bị đi làm, nhưng lại gặp Tô Hiên Minh đứng bên ngoài cổng. Sáng sớm lúc đầu mùa đông hơi lạnh lẽo, anh lại không chờ ở trong xe, mà lại dựa vào thân xe, như rất nhiều lần anh đến Đế Quang đón cô tan làm vậy. Lạc Phương Nhã nhíu mày, đi đến bên cạnh anh: “Anh lại lái xe ư?” Tô Hiên Minh chỉ vào người đàn ông trung niên đứng một bên xe: “Tài xế lái.” Người ta đứng sờ sờ ở đây mình phớt lờ đi mất, Lạc Phương Nhã cảm thấy ngượng chín cả mặt. “Khụ khụ…” Cô ho khan hai tiếng, rồi vội vàng chuyển đề tài: “Sao anh không đợi trên xe? Sáng sớm trời lạnh lắm, lỡ bị trúng gió, gáy lại đau nữa bây giờ.” “Không sao đâu.” Tô Hiên Minh lắc đầu, tầm mắt đảo lên túi xách căng phồng của cô, anh đã biết hôm nay cô phải đi làm, may mà đến kịp lúc, ánh mắt của Tô Hiên Minh sáng lên, rồi hỏi: “Đi làm à?” Lạc Phương Nhã gật đầu: “Đúng vậy.” “Xin nghỉ đi.” Tô Hiên Minh nói một cách dứt khoát. Lạc Phương Nhã không buồn suy nghĩ mà lắc đầu ngay: “Không xin nghỉ đâu.” Nói đùa gì thế, bây giờ cô nghèo rớt mồng tơi đây này được chưa? Vì phần thưởng chuyên cần của công ty, cô kiên quyết không xin nghỉ được. Nhưng Tô Hiên Minh nào chiều theo ý cô? Anh cũng không nói gì, chỉ kéo Lạc Phương Nhã đi lên xe. Tài xế thức thời chạy đến mở cửa cho anh. Tô Hiên Minh nhét Lạc Phương Nhã vào hàng ghế sau trước, anh mới trèo vô sau. Tài xế leo lên xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, vừa khởi động máy vừa hỏi: “Tổng giám đốc Tô, mình đi đâu đây ạ?” “Lam Điền Uyển.” Tô Hiên Minh nói bằng giọng hờ hững. Tô Hiên Minh vừa mới nói dứt lời, Lạc Phương Nhã lập tức lên tiếng ngay: “Em muốn đi làm.” “Hôm nay nghỉ đi.” Tô Hiên Minh kiên quyết không để cô đến công ty. Lạc Phương Nhã sốt sắng nói: “Tay của em đã gần như khỏi rồi, có thể đi làm lại rồi.” Tô Hiên Minh dựa người ra sau ghế, không lên tiếng. “Thật đấy, không tin thì anh nhìn đi.” Lạc Phương Nhã nói rồi, bèn vươn tay tháo lớp băng gạc băng bó trên tay mình xuống, muốn cho Tô Hiên Minh nhìn. Tô Hiên Minh thấy cô làm thế, bèn vội vàng giữ tay cô lại: “Anh tin mà.” “Vậy để em đi làm đi, được không?” Lạc Phương Nhã lập tức nói ngay. Tô Hiên Minh lạnh lùng ‘ừm’ một tiếng, anh dịu dàng quấn lại lớp băng gạc đã bị Lạc Phương Nhã tháo xuống lên tay cô. Lạc Phương Nhã cúi đầu nhìn hành động của Tô Hiên Minh, ánh mắt của cô dán chặt vao tay anh. Anh khẽ cúi đầu, không hề chớp mắt, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, giống như đang làm chuyện gì quan trọng lắm vậy. Thực chất được anh đối xử như vậy đã là điều rất tốt rất tốt rồi. Lạc Phương Nhã thầm an ủi mình như thế. Sau khi Tô Hiên Minh băng bó lại cho Lạc Phương Nhã xong, anh bèn làm theo yêu cầu của cô, kêu tài xế lái xe đến Đế Quang. Lúc xuống xe, Tô Hiên Minh nói: “Sau khi tan làm đợi ở đây.” Nghe Tô Hiên Minh nói vậy, Lạc Phương Nhã lập tức phản bác: “Anh đừng chạy lung tung chứ, cẩn thận gáy lại đau nữa bây giờ.” Lạc Phương Nhã còn lo lắng xương cổ của Tô Hiên Minh hơn cả tay của mình. Tô Hiên Minh nhìn Lạc Phương Nhã trong giây lát, cuối cùng mới nói: “Tài xế tới.” Nghe Tô Hiên Minh nói anh sẽ không đến, chỉ để tài xế đón mà thôi, Lạc Phương Nhã bèn gật đầu đồng ý: “Được.” Tô Hiên Minh ‘ừm’ một tiếng, rồi dặn dò tài xế lái xe. Sau khi Tô Hiên Minh lên xe, Lạc Phương Nhã mới vui vẻ đi vào công ty. Mặc dù nói mọi thứ đều đã trở về với vị trí ban đầu, nhưng cô cảm thấy hết sức hài lòng. Cô không thể chấp nhận những ngày tháng không có anh bên cạnh, nếu như có thể, cô muốn mình vĩnh viễn không bị anh phát hiện, ở bên cạnh anh với tư cách là bạn bè. Sau khi tiễn Lạc Phương Nhã đi làm, Tô Hiên Minh mới kêu tài xế đưa anh ra nhà họ Tô ở ngoài ngoại ô. Vốn dĩ anh định thăm ông cụ Tô xong rồi đi ngay, kết quả ông cụ lại giữ anh lại dùng cơm. Sau bữa cơm trưa, bác sĩ Trần đến khám bệnh cho ông cụ Tô, tiện thể kiểm tra luôn phần gáy của Tô Hiên Minh. Trong lần kiểm tra này, tình trạng sức khỏe của Tô Hiên Minh khá tốt, mọi người đều có thể yên tâm. Vào buổi chiều, Chu Thạc đem tài liệu trong công ty đến nhà họ Tô, Tô Hiên Minh dứt khoát không về thành phố. Cho đến bốn giờ chiều, anh dặn tài xế đi đến Đế Quang đón Lạc Phương Nhã. “Bây giờ cậu đến Đế Quang đón Lạc Phương Nhã đi.” “Vâng, tổng giám đốc Tô.” Lúc Tô Hiên Minh dặn dò tài xế, ông cụ Tô vừa đi trong phòng ra, cũng nghe thấy tất cả, ánh mắt ông toát ra vẻ vui mừng. Sau khi tài xế đi khỏi, ông cụ Tô mới hỏi dò: “Ai mà lại làm rình rang, để cho tài xế của cháu phải đi đón vậy.” “Không có ai cả.” Tô Hiên Minh lạnh nhạt đáp. “Thật sự không có ai à?” Vẻ mặt ông cụ Tô không thay đổi, nhưng ánh mắt lại ánh lên ý cười gian xảo như hồ ly, đương nhiên Tô Hiên Minh cũng nhìn thấy. Anh chớp mắt, nói với ông cụ Tô bằng giọng lạnh lùng: “Đừng nghĩ ngợi nhiều.” Giọng nói đầy vẻ cảnh cáo của Tô Hiên Minh không những không khiến cho ông cụ Tô mất hứng, mà còn khiến cho ông ta càng thấy hứng thú hơn nữa. Phải biết rằng sau lần đào hôn lần trước, Tô Hiên Minh đã thay đổi rất nhiều. Ông thật sự tò mò, không biết vì sao mà Tô Hiên Minh lại thay đổi. Ngày hôm sau, Tô Hiên Minh trở về công ty làm việc, bởi vậy tài xế đến Lam Điền Uyển đón anh trước, rồi mới tới khu Biển Hoa đón Lạc Phương Nhã sau. Bọn họ đưa Lạc Phương Nhã đến Đế Quang, cuối cùng mới đưa Tô Hiên Minh đến công ty Tô thị trong thành phố Z. Mỗi ngày phải đi lâu hơn mọi khi hơn một nửa thời gian, nhưng Tô Hiên Minh vẫn rất tình nguyện. Cho dù một tuần sau đó, vết thương trên tay Lạc Phương Nhã đã đóng vảy rồi, thì cũng như vậy. Hôm ấy sau khi tan làm, Lạc Phương Nhã không đến đón cô, mà chỉ có tài xế. Lạc Phương Nhã đoán rằng Tô Hiên Hiên Minh phải tăng ca ở công ty, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ định để đến tối rồi gọi điện cho Tô Hiên Minh mà thôi, dặn anh đừng tăng ca đến khuya quá. Lạc Phương Nhã nói với tài xế: “Anh Lý, ngại quá, đã làm phiền anh rồi.” “Không phiền đâu, cô Lạc.” Tài xế trả lời một cách cung kính, anh ta rất có thiện cảm với Lạc Phương Nhã, hơn nữa trong lòng anh ta đã cho rằng Lạc Phương Nhã là bạn gái của Tô Hiên Minh. Nói đùa à, anh ta đã làm tài xế cho Tô Hiên Minh nhiều năm như thế, có bao giờ thấy anh ấy gần gũi với một cô gái như thế này đâu? Không đúng, phải nói là có bao giờ tổng giám đốc Tô gần gũi với ai đến mức này kia chứ? Cô Lạc không phải là bạn gái của anh ấy thì còn là gì được nữa? Lạc Phương Nhã tựa đầu vào khung cửa, nghĩ về những chuyện của mình. Lần này bị cướp, tiền bạc trong túi đều mất hết, mặc dù đã đến ngân hàng báo mất, nhưng tiền trong thẻ của cô cũng chẳng còn được bao nhiêu. Vốn dĩ cô còn lo tiền còn dư trong thẻ không đủ để cô chịu đựng đến lúc phát lương, nhưng mấy ngày nay, có xe của Tô Hiên Minh đưa đón mỗi ngày, lại giúp cô bớt đi một khoản tiền không nhỏ… Một lúc sau cô mới sực tỉnh táo lại, đột nhiên Lạc Nhã Phương phát hiện chiếc xe không chạy về khu Biển Hoa, mà đến biệt thự của Tô Hiên Minh. Cô lập tức hỏi: “Anh Lý, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?” “Cô Lạc, tổng giám đốc Tô đang ở nhà chờ cô về ăn cơm.” Tài xế trả lời. “Nhà?” Lạc Phương Nhã sững sờ, rồi gật đầu ‘ừm’ một tiếng.