Một lát sau Dương lại bước ra từ phòng tắm. Trong lòng thầm định tìm người hại mình, thì thấy thủ phạm nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa. Anh bất đắc dĩ thở dài. Lớn nhanh đi em, để anh rinh em về nhà!
Anh đi tới nhấc bổng An Hạ lên, cô có mùi vị cam nhàn nhạt. Trùng hợp là anh rất thích ăn cam(˶‾᷄ ⁻̫ ‾᷅˵). An Hạ hơi động đậy một chút rồi ngủ như chết. Đặt cô xuống giường, lấy mền nhung ấm áp đắp lên người cô, ở ngoài thêm một lớp mền điện. Tuy trong nhà được chỉnh nhiệt độ ấm áp, nhưng hơi lạnh vẫn tìm cách thâm nhập vào nhà. Mùa đông là ác mộng!
Nhìn người con gái vô tâm nằm trên giường, anh đưa tay véo má cô. Nhớ tới tin nhắn của mẹ mình. Anh lấy phone ra chụp một tấm. Trong hình anh đang lấy tay bẹo má cô, còn An Hạ thì ngủ đến mức chảy nước dãi. Tiện thể dùng hình làm màn hình khoá.
Nhìn điện thoại mình mà khoé môi anh không nhịn được cong lên. Đi đến lớp còn huýt sáo nữa. Thậm chí tiết học mà anh ghét nhất cũng trở nên đáng yêu diệu kì. Giáo sư vui tới rớt nước mắt, cuối cùng cũng có người hứng thú với lớp của ông rồi!
Sau tiết học một chàng trai làn da mật nâu, tóc tai sáng sủa đi lên vỗ vai anh. Dương vốn là đang nhắn tin với An Hạ
“Hey~ lâu rồi không thấy cậu hú tụi này gì hết. Tối nay đi party không?” Không cần suy nghĩ hay ngẩn đầu nhìn cậu bạn đó, Dương thẳng thừng trả lời “Không, tối nay tôi có hẹn rồi.”
Vốn anh chẳng thích chơi với mấy anh chàng cơ bắp chơi thể thao cho trường này. Một lũ trăng hoa, người to mà óc như trái nho!
Chàng trai đương nhiên tức giận vì Dương thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn mình. Máu giận xông lên não. Cậu giật điện thoại của Dương. Nhìn thấy bức ảnh nền là một cô gái khuôn mặt nhỏ nhắn, nụ cười tươi rói dưới tuyết. Mái tóc đen chỉ chạm vai, làm nổi bật những bông tuyết trắng. Tim cậu lỡ một nhịp. Thịch!
[,,, anh có đánh rơi nhịp nào không?]
Khi cậu đang mơ màng thì Dương đã nhanh chóng giật điện thoại lại. Nhìn David mê mẩn bức hình của An Hạ mà tính cảnh báo của chó trong Dương đã trỗi dậy.
Lúc hoàn hồn thì David liên tục hỏi Dương cô gái đó là ai. Dương chẳng quan tâm leo lên xe đạp mình chạy về nhà. Nhìn cái tên dai hơn đỉa kiên trì chạy bộ theo xe đạp của mình mà càng tức tối.
Anh lại càng cố sức đạp nhanh hơn. Nhìn lại tên cơ bắp vẫn chạy bình thường không có dấu hiệu hụt hơi. Mấy cái tên cơ bắp này làm gì mà dai thế? Không phải là con người mà!
“Dương, nói cho tớ biết đi mà! Cô ấy là ai? Em gái cậu hả? Anh vợ xin nhận đứa em này.”
Dương tức tối dừng xe cái kít trước mặt làm David mém tí nữa là té nhào. “Tôi cấm cậu! Cô ấy là bạn gái tôi. Fck you!” Anh giơ ngón giữa lên với David. Tội nghiệp chàng trai, lâu lâu trái tim mới lạc nhịp thì bị bóp vỡ.
Nhìn thấy Dương đã đi xa, anh vẫn cố chấp chạy theo tới chung cư của Dương. Đứng dưới chung cư là cô gái trong bức hình đó, bên cạnh là một con chó husky.
Nụ cười tươi kèm theo một cái răng khểnh. Cậu đứng từ xa thấy Dương gác xe đạp sang một bên chạy tới ôm lấy cô ấy. Hai người nói ngôn ngữ mà David nghe không hiểu được.
Nhìn hai con mắt cô cong cong, môi hơi tái do đứng dưới lạnh. Dương khoá xe đạp xong hai người nắm tay nhau đi lên lầu. Cậu đứng nhìn một hồi lâu rồi bước chân đi về. Khi tuyết rơi cậu cũng không hề thấy lạnh. Thậm chí có chút vui vì đã tìm ra cô ấy.
Cô ấy ở bên ai không quan trọng, quan trọng cậu đã tìm được.
Dương và An Hạ làm tổ trên sofa, anh ngồi vuốt tóc của cô. An Hạ ngồi trong lòng, tựa vào ngực của anh. Đột nhiên anh mở lời.
“Chừng nào em lớn vậy?” Cô cười phá lên.
“Vậy chừng nào anh già?”
“Chừng nào em lớn anh sẽ già.” Anh hoàn toàn không có chút đùa giỡn nào. Nhưng An Hạ không thấy được.
“Đợi em lớn lâu đến thế sao?”
“Không lâu, em lớn nhanh một chút để anh buộc em lại. Chứ để em nhông nhông ngoài đường hại người quá!”
“Em có hại ai đâu?” An Hạ híp mắt lại, cô có hại ai đâu!
“Em hại anh.” Em hại anh đau tim. Sợ buộc em không chặt, em lại đi theo tên khác.
“Hứ!” Cô đấm một cái thật mạnh vào ngực anh.
“Á, em mưu sát chồng! Đau quá!”
Dù biết là anh nói xạo nhưng cô vẫn đưa tay xoa xoa ngực anh. Dương có cảm giác như cô đang xoa trái tim của mình. Nhưng lại có cái cảm giác lạ lạ hơi nhói ở ngực. An Hạ đưa tay ngắt một cái. Tiếng hét chọc trời vang lên. An Hạ càng chơi lại càng ghiền, cô đưa tay vân vê hạt đậu dư thừa trên ngực anh. Dương không nói gì, cô chơi vui là được.
“Gâu! Gâu!” Bà chủ chơi gì vui thế? Tôi chơi với được không?
Mắt An Hạ sáng lên, quay sang vẫy tay đập trên ghế muốn Leo leo lên nằm. Một con chó thông minh như Leo đương nhiên hiểu! (¯︶¯) nó đương nhiên ngu ngốc leo lên nằm ngửa. Tưởng bà chủ sẽ xoa bụng cho mình.
Cảm giác của Leo: Hình như bà chủ sờ chỗ này hơi là lạ à nha. Í, nhột ghê. Người ta ngại quá hà.
Vì ngửa đầu nó không thấy được khuôn mặt gian xảo của chủ nó.
Tiếp tục chương trình trực tiếp: Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Người nó tự động nhảy bật lên. Nó nhanh chóng nhảy xuống ghế sofa. Bà chủ vậy mà cưỡng hiếp nó! Ôi đời trai nay còn đâu.
(;´༎ຶД༎ຶ`)
Căn nhà nhỏ ở chung cư tràn ngập tiếng cười. Ăn uống xong, Dương lại ôm An Hạ để cô ngồi trong lòng mình. Nhìn cô vui vẻ lướt mạng mà quên luôn mình. Anh bỉu môi nói
“Tối nay em ngủ ở đây nha?” Anh cọ má lên tóc cô.
“Ừ” An Hạ vốn đang chơi điện thoại nên chẳng quan tâm.
Mọi người đừng đen tối nha. Hai người nằm trên giường ôm nhau ngủ rất là trong sáng a~(⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎)