Nằm trên giường trong căn phòng trang trí đúng kiểu con gái nữ tính là Lưu Man Man. Đầu tóc bù xù, tướng nằm cũng chẳng lịch sự là bao. Sát bên là gói chip khoai tây.
“ Trời ơi! Sao có thể có một câu truyện cấu huyết cỡ này! Cái quái gì mà ôm ấp với người tình. Người vợ thấy được giận vài ba bữa, chồng dỗ ngọt rồi quay trở về! Cái loại đàn ông này mà cũng yêu! Bà đây không thèm yêu nhé! Hừ, cái thể loại truyện này cũng có người đọc. Có cái gì đó sai sai ở đây. Hình như mình là một trong những người đọc thì phải.”
Man Man vừa lầm bầm rồi cũng tiện tay quăng chiếc IPhone mới tậu vô ngay góc tường.
“Chít cha! Ôi tiền lương làm thêm của con! Trời ạ mấy tháng ròng rã!”
Đang đau lòng chợt có tiếng gọi cô.
“ Man Man xuống ăn cơm tối con! Anh con về rồi nè.” Mẹ cô dịu dàng kêu.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Trong bàn ăn có ba người đang ngồi chờ. Một người đàn ông trung niên đang ngồi ngay ngắn, một người phụ nữ thoạt nhìn rất dịu dàng, và một chàng thanh niên. Không ai khác đó chính là ba, mẹ, và anh hai của Man Man. Gia đình của Man Man chỉ có người.
Sau một hồi ăn cơm, không khí đang được vui vẻ thì Man Man thông báo.
“ À ba ơi con đăng ký học bổng ở trường đại học S, Mỹ. Con sẽ đi du học năm.” Cô biết ba cô sẽ đồng ý thôi. Ông cực kỳ chiều chuộng cô từ nhỏ đến lớn. Nhà cô không thiếu tiền, nhưng ông cũng đồng ý cho cô đi làm thêm trải nghiệm cuộc sống.
“Con..con không được đi du học!” Ông gào thét đến nỗi người luôn bình tĩnh như anh hai cũng không chịu được mà ngó qua.
“Con sẽ về nhà thăm ba mẹ mà! Ba ơi cho con đi đi! Sau này con về mới có thể giúp công ty khách sạn nhà mình.”
“Con mà đi bảo đảm thế nào cũng bị mấy thằng kia lừa! Con gái à ở nước mình cũng có trường đại học tốt mà con. Em cũng nói gì đi vợ!” Không thể tin được con gái ông nuôi lớn năm nay đùng một cái bỏ ông đi. Con gái ông còn nhỏ làm gì biết được bầy sói ngoài kia bằng ông. Thì ông vốn là một trong những con sói đó mà.
“ Em không có ý kiến. Miễn sao con thích và có lợi là được.” Hừ ông tưởng bà không biết chắc. Năm đó vốn đã kiên quyết nhưng cuối cùng cũng bị lừa về. Thôi thì cho con gái đi ra ngoài một thời gian cũng tốt.
“ Vinh, con nghĩ sao?” Ông sẽ không từ bỏ hy vọng!
“ Em gái ra ngoài cũng tốt, học hỏi nhiều điều mới về nước ngoài.” Lưu Thanh Vinh trước sau như một từ tốn trả lời.
“ Con..Thôi nếu anh con cũng nói vậy thì con cứ đi đi. Con đặt vé máy bay chưa?”
“ Dạ con đặt rồi, sáng mai bay ạ.”
Choang!
Chén từ trong tay Lưu Đức Chí rớt xuống dưới đất mà ông vẫn giữ trạng thái ngồi im. Mắt chữ A miệng chữ O. Đây là những gì người ta thường nói hay sao? Con gái lớn không giữ được...