Tịnh Hà nhìn bản thân trong gương, đó là một người phụ nữ nhan sắc bình thường, ngũ quan cũng không gọi là xuất sắc chỉ có đôi mắt buồn kia là nổi bật.Người ta nói đôi mắt chìa khoá của tâm hồn, nhưng dù cô có cười tới mức nào thì đôi mắt này vẫn vô hồn.
Cô nâng tay vuốt mặt, thở dài, tự nhủ tuổi thanh xuân của mình đã trôi qua có níu kéo cũng không kịp nữa.
Đã bao lâu rồi, có lẽ từ lúc gả đi đến nay Tịnh Hà không hề dám soi gương nhiều nữa vì cô sợ sẽ nhìn thấy bản thân tiều tụy chính mình. Thật ra Tịnh Hà được gả vào gia đình rất giàu có, chồng cô là một giám đốc, gia sản nhiều tới mức ăn đến đời cháu không hết, kể ra ai mà không ham,không ganh tị.Đáng tiếc Tịnh Hà không hề hạnh phúc.
“ Tiểu Tịnh, hôm nay em không đi về thăm mẹ à?”
Nghe thấy tiếng gọi Tịnh Hà hồi thần ngước nhìn lên người đàn ông đang đứng trước cửa phòng, hắn mặc áo vest lịch lãm, đầu tóc vuốt keo gọn gàng, gương mặt đầy vẻ phong trần.
Cô tự giác đứng lên vừa cầm giúp túi và áo khoác cho hắn vừa trả lời “ Hôm nay mẹ đi du lịch rồi, tuần sau mới về, anh đói không?”
Doãn Chí Hoằng gật đầu, nói “ Không phải hôm qua em nói về nhà mẹ à, sao tới hôm nay mới biết mẹ đi du lịch, lẽ nào mẹ không báo trước cho em?”
“ Là em quên, anh biết em có chứng hay đãng trí mà “ Nói xong Tịnh Hà cười khổ, rõ ràng bị mẹ đuổi đi,cô chẳng những không chia sẻ được cho chồng mà còn phải che giấu.
Ăn xong Doãn Chí Hoằng coi phim ngoài phòng còn Tịnh Hà ngồi trong phòng thơ thẩn nhìn sấp hình hồi đi học, không như mọi người tưởng tượng, thứ Tịnh Hà yêu quý nhất không nhiều cũng không quý giá gì, chỉ có đôi ba tấm hình cũ, đó là hình chụp năm cô tròn tuổi, lúc mới biết thích là gì thì lại bị bắt gả đi, tuổi thanh xuân coi như kết thúc.
Tịnh Hà run run nâng tay lau làn nước mắt che mờ tầm nhìn, có lúc cô nghĩ nếu ngày xưa bản thân dũng cảm phản đối có lẽ mình sẽ hạnh phúc chăng, hay sẽ bị gia đình dằn vặt.
Bản thân cô biết mắt mình không còn tốt nữa vì ngày xưa ngày nào cô cũng khóc,thậm chí đến giờ vẫn vậy, bác sĩ đã dặn dò nghiêm ngặt nhưng cô vẫn không làm được. Mẹ cha cô luôn bận bộn với công việc,vốn dĩ bản tính đã ngoan ngoãn nên cô chỉ đi học rồi về căn phòng nhỏ cô đơn ôm gấu bông, dần dần Tịnh Hà ít nói dễ khóc, bệnh trầm cảm cũng từ đó mà ra. Tình Hà biết gia đình thương cô nên muốn cho cô có cuộc sống tốt hơn nhưng cưỡng cầu không hạnh phúc, thực ra Doãn Chí Hoằng là người chồng tốt chỉ tiếc hắn là đến sai thời điểm.
Mọi sự miễn cưỡng cỡ nào cũng không đem lại hạnh phúc.
Hôm nay Doãn Chí Phong không có hứng thú xem tivi nên tắt sớm, trở về phòng. Hắn cởi áo lông, leo lên giường hỏi thăm Tịnh Hà hôm nay ở nhà thế nào, không bao lâu hắn chồm người qua hôm vào cổ, tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể gầy gò của cô. Tịnh Hà biết điều phối hợp cùng hắn, để giọt nước mắt lặn lẽ chảy từ đôi mi đang nhắm.
Xong chuyện, Doãn Chí Hoằng bước ra từ nhà tắm, hắn đã thay một bộ đồ hoàn toàn mới, chỉ là không phải đồ ngủ.
Tịnh Hà chịu đựng mệt mỏi lên tiếng hỏi “ Anh... định đi đâu ư?”
Doãn Chí Hoẳng bhdừng một lát rồi tiếp tục động tác khoác áo gió, đưa lưng lại vừa mang vớ vừa trả lời “ Anh sực nhớ là có chuyện cần làm ở công ty, có lẽ đêm nay không về được, em nghỉ ngơi đi, không cần chờ cửa “ Nói xong hắn cất bước đi, bỏ lại người phụ nữ đang chực khóc sau sau cánh cửa kia.
Cuộc sống của Tịnh Hà không khác gì vở kịch câm, chẳng có gì đặc sắc, từ sáng đến tối chỉ quần quật trong nhà, đến đêm lên giường làm đúng phận sự một người vợ.
Có một thứ Tịnh Hà rất sợ, đó chính là chuyện lên giường, có lẽ do tâm lý hay do sự vô dụng của thân thể khiến cô tủi nhục. Đúng vậy,Tịnh Hà vô sinh, vợ chồng cưới nhau được ba năm mãi không có con nên đi khám bác sĩ, nào ngờ vấn đề không ở Giai Phong mà là nơi cô.Ngay từ lúc bé sức khoẻ Tịnh Hà rất yếu thường hay bệnh vặt phải uống thuốc mới hết, không ngờ uống quá nhiều gây vô sinh. Cũng đã hơn chục năm, không tháng nào là cô không đi khám tổng quát cả, điều trị từ tây y đến đông y nhưng kết quả vẫn là số không, cô biết dù không nói ra nhưng Giai Phong rất thất vọng.
Tịnh Hà run run lấy trong đủ ra hộp thuốc, bên trong viên to viên nhỏ, đủ loại màu màu sắc, cô không cần liếc chỉ vơ đại uống, vì đã quá quen thuộc với thuốc nên dù không đếm cũng biết bao nhiêu viên, uống thế nào. Tịnh Hà biết làm như vậy là đang tự giết chết bản thân, nhưng ngoài những viên thuốc đắng đó chẳng có gì khiến cô bình tĩnh lại cả.
Tịnh Hà ôm đầu vùi vào đầu gối, khóc nức nở, từ ngày cưới chồng đến giờ cô không chịu được áp lực chỉ cần phải lo lắng buồn phiền sẽ bị nhức đầu, tại sao hắn là người cùng chăn gối mỗi ngày nhưng không hề biết cô sợ điều gì, bệnh gì.
(): Mọi người đọc xong có gì ủng hộ và cho ta ý kiến nha.