Tiết trời chớm đông se lạnh, không còn những cơn gió thoang thoảng mát dịu nữa, thay vào đó là những cơn gió mạnh hơn một chút mang hơi thở của mùa đông. Những cơn gió đẩy những chiếc là vàng trên cây rơi xuống đất, tạo thành một bức tranh đẹp mê hồn. Hắn ngồi lặng yên trên chiếc ghế đá ở khu vườn sau dãy nhà C, hai mí mắt khép lại che đi đôi mắt sắc lạnh, trông hắn lúc này thật hiền và đẹp như một thiên thần.
Bước từng bước nhỏ trên đám lá khô, cố để chúng không phát ra âm thanh vỡ vụn giòn tan gây ảnh hưởng đến hắn. Nó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, hai mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, trái tim bỗng đập nhanh hơn bình thường.
- Thiên thần đang ngủ - Nó khẽ nói, hai tay vân vê cái nơ gài trên hộp quà.
- Em đang nói tôi. - một giọng nói trầm và lạnh vang lên.
"Chết tiệt! hắn không ngủ à?"
- Tôi nói gì cơ? Anh có nghe nhầm không?
Nó giả ngu quay sang hỏi hắn, vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
- Tìm tôi có việc gì?
- À thì có cái này cho anh - nó vừa nói vừa đưa hộp quà trên tay ra trước mặt hắn.
- Đây có được coi là tỏ tình không? - hắn nhìn nó hỏi, môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp khiến nó đơ ra mất mấy giây.
"Hừ! tôi biết anh là mỹ nam nhưng cũng không cần dùng nụ cười đó để quyến rũ tôi".
- Anh không có cửa đâu, cái này để thay lời cảm ơn vì đã giúp tôi thôi.
- Em có thể tự nói.
- Tôi ghét nhất là nói cảm ơn và xin lỗi. Anh là người đầu tiên được Hàn Thiên Di này tặng quà thiết nghĩ anh nên cảm thấy vinh hạnh mới phải. - nó nói mà cái mồm hơi chu lên nhìn đáng yêu vô cùng, bộ dạng đó khiến trái tim người ngồi bên cạnh kia đập lệch đi một nhịp.
- Em...- Đột nhiên hắn ngồi sát lại gần nó, cánh tay đang để trên ghế dần chuyển sang đặt lên vai nó và kéo nó lại gần.
Lúc này mặt hai người chỉ cách nhau cm...,cm...cm...mm...
"Hắn ta đang định làm cái quái gì vậy? mình phải đẩy hắn ra mới được...ahhh nhưng tại sao lại không giơ tay ra đẩy được"
Toàn thân nó bất động, chỉ có bộ não là vẫn đang suy nghĩ. Khoảng cách giữa hai người cứ nhỏ dần, nhỏ dần...mm...mm...mm...mm...và...
Một cảm giác mềm mại và ấm áp chạy khắp cơ thể nó, trái tim trong lồng ngực đập loạn cả lên, nó cứ thế chìm đắm vào cái cảm giác ngọt ngào ấy mà quên mất rằng đây là nụ hôn đầu của mình.
Một khuôn mặt đáng yêu cùng nụ cười tươi tắn bỗng hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng đẩy nó ra...khuôn mặt vừa hạnh phúc vừa đau đớn, không dám nhìn thẳng vào nó, hắn quay mặt đi và nói:
- Em tốt nhất lần sau đừng có những hành động đáng yêu như thế...nếu không...tôi sẽ...
Lần đầu tiên trong mười bảy năm qua Hàn Hy Thần nói ấp a ấp úng như thế nhưng rất tiếc nó lại không được chứng kiến sự kiện lịch sử này.
Thấy bên cạnh không có người đáp lại hắn liền quay lại nhìn thì chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Khẽ lắc đầu...rồi lại dựa vào ghế và nhắm mắt lại.
- Xin lỗi em, Thiên Di.
- Aizzz...điên mất...mình vừa làm cái gì thế này...tại sao lại để cho hắn kiss cơ chứ???
Hàn Thiên Di! mày đúng là điên rồi, điên thật rồi...tại sao lại không quay mặt đi cơ chứ...
- Ụych!
- Đi đứng kiểu gì thế hả?
Trong lúc đang lẩm bẩm nó không may đâm phải ai đó, sẵn đang bực mình nó quát thẳng vào mặt người mình vừa đâm vào mặc dù nó mới là người sai.
- Này con nhỏ đáng ghét cô đi đứng không nhìn đường lại còn quát vào mặt người khác.
Một giọng nam quen thuộc vang lên, nó liền lùi lại mấy bước và ngẩng lên nhìn cái người cao hơn mình một cái đầu. Khi đã nhận ra người trước mặt là ai, nó nhếch môi cười.
- Ồ! tưởng ai hóa ra là tên lắm mồm, mặt đàn ông tính đàn bà.
Nó cũng không vừa đáp lại một câu khiến Hoàng Nguyên tức xịt khói đầu.