Hôm nay là ngày nó ra viện và nó chẳng muốn tí nào, trời ạ!!! có ai như nó không??? Người ta mong được ra viện càng sớm càng tốt còn nó thì mong được ở lại càng lâu càng tốt.
- Chị, đầu em vẫn còn đau mà tại sao phải ra viện sớm vậy? - nó tỏ vẻ nũng nịu với Bội Doanh, tay chậm rãi xếp đồ vào túi.
- Mới mấy hôm trước kêu là sao lâu được ra viện thế, bây giờ được ra viện rồi thì lại muốn ở lại, đúng là chỉ có em mới như thế này.
- Cậu ấy muốn ở lại để gặp người trong mộng ý mà. - Hạo Dân im lặng nãy giờ chen vào một câu.
- Muốn chết hả? - nó liếc mắt lườm Hạo Dân, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Nó nhớ lại buổi tối hai hôm trước, khi nó đang khóc thì Hắn bất ngờ hôn nó khiến nó nín ngay lập tức, mặt đỏ bừng lên và tim thì đập thình thịch.
Nó đứng im như trời trồng khi môi hắn chạm vào môi nó, cảm giác như có một dòng điện chạy qua người, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, khiến nó quên luôn cả việc khóc. Chờ nó hết khóc, hắn mới đẩy nhẹ nó ra sau đó dùng tay lau nước mắt cho nó.
- Tôi không muốn em khóc, nhất là khóc vì tôi.
- Khóc cũng là một cách thể hiện cảm xúc, anh bảo tôi hãy sống thật với cảm xúc của mình còn gì. - mặc dù đang rất ngại nhưng nó vẫn cố phản bác lại, nó là thế trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không muốn thua kém người khác.
- Em biết nghe lời tôi từ bao giờ thế?
Mặc dù câu nói của hắn đầy mỉa mai nhưng cũng đúng nên nó không thể cãi lại, đành vùng vằng bỏ đi, khuôn mặt xinh đẹp vẫn chưa hết đỏ.
- Chị thấy em nói đúng không, mặt cậu ấy đỏ lựng lên rồi kìa, chắc chắn là có gì đó với Hàn Hy Thần.
Hạo Dân vừa chỉnh lại tư thế cho cánh tay đang bó bột vừa quan sát nó và đưa ra kết luận.
- Cậu muốn gãy nốt cánh tay kia hả Hạo Dân? - nó tiến sát lại gần Hạo Dân, giọng đầy đe dọa.
- Có sao đâu, lớn rồi có người yêu cũng tốt. - Bội Doanh khẽ mỉm cười nói với nó.
- Em không thích Hàn Hy Thần. - nó ngượng ngùng nói thật to để phủ nhận cái sự thật kia, đúng lúc đó thì:
- Cạch!
Cửa phòng mở ra và Hy Thần bước vào.
Sự xuất hiện bất ngờ của hắn khiến nó giật bắn mình, gượng gạo giơ tay lên chào hắn rồi quay phắt đi, mồm khẽ chửi thề:
- Chết tiệt!
- Chị và Hạo Dân sẽ mang đồ về trước. - Bội Doanh nói rồi xách đồ đi ra khỏi phòng, khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc.
Chờ cho hai người kia ra khỏi phòng hắn mới lên tiếng:
- Tôi đến để đưa em đi ăn, như đã hứa.
"Anh đưa tôi đi ăn vì lời hứa hay vì anh muốn thế?"- một ý nghĩ xuất hiện trong đầu và nó giật mình vì cái suy nghĩ ấy, hắn chỉ là một người bạn bình thường, đưa nó đi ăn cũng chẳng có gì lạ. Từ bao giờ nó lại hay suy nghĩ linh tinh thế này, hay là nó đã...không nó không thể thích một người vừa mới quen có hơn một tháng được, chỉ là do cái cảm giác ấm áp do hắn mang lại nên nó mới nghĩ rằng mình thích hắn thôi.
Chiếc BMW M lướt nhanh trên con đường dẫn ra ngoại ô, xa xa hiện ra những đồng cỏ xanh mướt tận chân trời.
Chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, toàn bộ ngôi nhà cho đến cổng và hàng rào đều được làm bằng gỗ sơn trắng, nóc nhà phủ một màu xanh của cây thường xuân và hàng rào cũng vậy. Toàn bộ ngôi nhà đem lại cho người ta cảm giác mộc mạc và dễ chịu, khiến người ta cảm thấy mình như đang lạc vào một thế giới khác.
Nó lặng yên ngắm nhìn ngôi nhà, không hiểu sao ngôi nhà này đem lại cho nó cảm giác yên bình đến khó tả. Hắn quan sát nét mặt nó một chút sau đó mở cổng bước vào trong. Nó cũng bước theo, mắt không ngừng quan sát xung quanh.
Đường đi được trải sỏi trắng trở nên long lanh trong ánh mặt trời buổi sáng, hai bên trồng rất nhiều hoa tử đinh hương màu tím.
"Tử đinh hương - xúc cảm đầu tiên của tình yêu, trắng với tím là màu chung thủy. Tại sao lại đưa mình đến đây???"
- Nếu em không vào nhanh lên thức ăn sẽ nguội hết đấy. - hắn lên tiếng nhắc khi thấy nó đứng ngẩn ra nhìn vườn hoa.
Nó liền rời mắt khỏi những bông tử đinh hương và nhanh chóng đi vào nhà mang theo sự thắc mắc to đùng trong đầu, nó lại suy nghĩ linh tinh rồi.