- Em biết đọc suy nghĩ của người khác à?
Hoàng Nguyên vô cùng ngạc nhiên trước những gì nó vừa nói.
- Không! Em có thể biết được những gì anh ấy nghĩ khi nhìn thẳng vào mắt của anh ấy và Hy Thần là người duy nhất em có thể làm như vậy. - Nó nhếch môi cười, một nụ cười chua chát.
- Quá tốt rồi, hai người đúng là có thần giao cách cảm, là định mệnh đã sắp đặt đó, nên quay lại với nhau càng sớm càng tốt.
Hoàng Nguyên vui mừng tới mức không thèm để ý thấy sự đau khổ trên mặt nó, chỉ biết chăm chăm khuyên nó quay lại. Nó cười khổ, quay lưng dời khỏi cánh đồng cỏ.
- Em thà không có cái gọi là thần giao cách cảm ấy còn hơn là bị cái suy nghĩ kia của Hy Thần dày vò.
Lúc này Hoàng Nguyên mới nhận ra hành động quá lố của mình, tự nguyền rủa bản thân ba giây rồi vội vàng chạy theo nó.
- Ừm...sorry đáng ghét, định đưa em đến giải tỏa nỗi buồn không ngờ lại khiến em buồn hơn. - Hoàng Nguyên áy náy nhìn nó, giọng hối lỗi.
- Anh mà cũng biết xin lỗi à, nhưng phải công nhận đi chơi với anh khiến em đỡ buồn hơn một chút. - Nó nở một nụ cười để Nguyên yên tâm nhưng thực chất trong lòng đang bị nỗi đau giằng xé.
Còn cái tên ngốc kia khi nhìn thấy nụ cười của nó thì trái tim bỗng bị hẫng một nhịp, cũng không hề biết nụ cười kia đang diễn cho mình xem.
Vừa bước chân vào đến cửa nó đã bị ôm chặt cứng, kèm theo đó giọng nói trong trẻo của Ni Ni:
- Đại tỷ cuối cùng chị cũng về, em lo chết được. Tại sao chị đi mà không bảo em một câu, mà chị đi đâu vậy? Đi với ai? Em thấy có chiếc ô tô màu đỏ đưa chị về.
Ni Ni nói liến thoắng khiến nó không còn cơ hội để mà trả lời. Nó cởi áo treo lên móc, quyết định đổi chủ đề.
- Nấu món gì vậy?
Nghĩ đến mấy món ăn mình vừa nấu, Ni Ni quên luôn việc chất vấn nó, chạy lại bàn ăn giới thiệu:
- Đây là súp gà chị thích ăn nhất, còn có cả gà rán và cá nướng nữa...
Chờ cho Ni Ni giới thiệu xong mấy món ăn của mình có lẽ thức ăn sẽ nguội hết mất, nó lắc lắc đầu rồi lặng lẽ ăn trước.
Quả thực là Ni Ni nấu ăn rất ngon, lâu rồi nó mới được ăn một bữa cơm ngon như thế này.
Ni Ni còn đang thao thao bất tuyệt, mắt hướng lên trần nhà thì nghe thấy tiếng ho "khụ khụ", cô bé liền dừng màn giới thiệu thức ăn của mình lại rồi quay sang nhìn nó.
- Áááá!!! Đại...đại tỷ...mũi...mũi chị đang chảy...chảy máu kìa! - Ni Ni sợ hãi hét lên, tay run run chỉ vào mặt nó.
Nó với tờ giấy ăn lau sạch chỗ máu ở mũi sau đó chạy vào nhà vệ sinh. Chết tiệt! cứ mỗi lần gặp lạnh lâu là mũi nó lại chảy máu.
Chờ cho máu hết chảy ra nó mới dám lên giường nằm, trong người tự nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng và nó thiếp đi lúc nào không hay.
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi đánh thức nó khỏi giấc ngủ sâu.
- Alo! - Giọng nó tỏ rõ sự mệt mỏi.
- Muốn cứu Ni Ni thì đến địa chỉ XYZ...tút...tút...tút...
Nó chưa kịp hỏi thêm gì thì người vừa gọi cho nó đã cúp máy, nó bực mình quăng điện thoại sang một bên, uể oải ngồi dậy. Trong người còn khó chịu hơn cả trước lúc ngủ. Nó nhìn khắp phòng nhưng không thấy Ni Ni đâu, lại với lấy cái điện thoại vừa mới quẳng đi bấm gọi cho Ni Ni.
- Thuê bao quý khách vừa gọi...
Lúc này nó mới cảm thấy lo lắng thật sự, vội vàng khoác áo vào rồi chạy ra ngoài. Nhưng mới chỉ xuống được nửa cái cầu thang thì một cơn đau đầu ập đến khiến cả người nó choáng váng, phải vịn vào tường mới đứng vững được.
- Chết tiệt! - Nó chửi thề, rút điện thoại từ trong túi ra và bấm gọi.
- Alo! - Giọng nói trầm hơi khàn vang lên từ đầu dây bên kia nhưng sự mệt mỏi cộng với lo lắng khiến nó chẳng nhận ra giọng nói kia không phải của Hạo Dân.
- Alo! Hạo Dân...Ni Ni bị bắt rồi...cậu đem theo vài người đến địa chỉ XYZ này nhé.
Sau đó nó cúp máy.
Chờ một lát cho hết choáng nó mới khởi động mô tô và lao đi với tốc độ thật khủng khiếp. Ni Ni chính là một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của nó, từ lâu nó đã coi cô bé như là người thân của mình. Nếu cô bé có chuyện gì chắc nó sẽ ân hận cả đời mất.
- Kíttt!!!
Chiếc mô tô đen dừng lại trước cổng một khu chung cư bị bỏ hoang cách trung tâm thành phố km. Có hai người đang đứng ở đó, có vẻ như đang đợi nó đến.
Cẩn thận giắt chiếc côn nhị khúc vào thắt lưng rồi nó mới đi theo hai người kia.
Cùng lúc đó ở nhà Hy Thần.
Hắn vừa mặc áo vừa cầm điện thoại gọi cho ai đó.
- Alo! Nguyên, cậu gọi thêm mấy đứa rồi đứng chờ tôi ở đường A.
- Có chuyện gì vậy?
- Thiên Di vừa gọi, Ni Ni bị bắt cóc rồi, nghe giọng cô ấy có vẻ khômg ổn.
- Cậu đang ốm để mình tôi đi được rồi.
- Không được! Tôi có linh cảm không lành.
Nó vừa đi theo hai người kia vừa quan sát xung quanh. Xem ra nếu có người bị giết rồi vất xác ở đây thì cũng chẳng có ai biết. Nơi này hoang vu một cách đáng sợ.
Đi được một đoạn hai người kia dừng lại trước một tòa nhà hay tầng gì đó rồi nói với nó:
- Tòa nhà này có tất cả phòng, em mày đang ở một trong phòng đó và mày có phút để tìm ra nó.
Nó nhìn tòa nhà trước mặt rồi nhìn hai người kia, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ, giọng lạnh băng.
- Đã dụ tao tới đây chắc chắn bọn mày đã có sự chuẩn bị, đâu cần chơi cái trò chỉ có ở trong phim ấy để làm tao mất sức.
Hai tên kia biết không lừa được nó nên đành lẳng lặng đi tiếp, lần này nó được dẫn đến một tòa nhà khác.
Bước vào một căn phòng lớn trên tầng hai, nó thấy có rất nhiều người và đa số là con trai, Ni Ni thì đang bị trói ở một góc và đang bất tỉnh.
Mấy tên con trai ở đây cũng chỉ tầm tuổi đổ xuống nhưng tên nào cũng to cao lực lưỡng. Nếu là bình thường nó có thể hạ được hai phần ba số người ở đây nhưng còn trong tình trạng sức khỏe hiện tại thì nó không dám chắc có hạ nổi một phần ba hay không.
- Làm gì mà lo lắng vậy Hàn Thiên Di? Lần đầu nhìn thấy sự lo lắng trên mặt cô quả là rất thú vị.
Một giọng con gái vừa lạ vừa quen vang lên trong căn phòng rộng lớn. Nó đảo mắt một vòng để tìm kiếm người vừa nói và ánh mắt dừng lại ở con nhỏ có vết sẹo dài bên má phải.
- Là cô à? - Giọng nó không chút cảm xúc.
- Xem ra cô vẫn nhớ tôi.
- Cô muốn gì? - Nó quan sát từng cử chỉ của con nhỏ kia, cẩn trọng hỏi.
- Trả thù...nhưng cô yên tâm người tôi muốn trả thù là cô chứ không phải con bé kia, nó chỉ là mồi nhử thôi. - Con nhỏ mặt sẹo nở nụ cười thích thú, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
- Cô có nhiều người như vậy mà còn chơi trò bỉ ổi này sao? Ngay cả đối đầu trực tiếp với tôi còn không dám thì nói gì đến trả thù. - Nó nhếch môi cười, một nụ cười đầy sự khinh bỉ.
- Hừ! Tôi đâu có ngu mà chơi một chọi một với cô, mới cả trả thù đâu có quy định phải chơi tử tế, miễn trả thù được là được.
Nó không nói gì nữa, bây giờ có nói gì thì con nhỏ kia cũng không nghe lọt tai. Xem ra hôm nay nó không thể lành lặn ra khỏi đây.
- Sao cô im lặng vậy, sợ rồi à? - Thấy nó không nói gì con nhỏ mặt sẹo càng được đà, giọng khiêu khích.
- Đã đến được đây thì còn sợ cái quái gì nữa? Không dám chơi một chọi một thì tất cả cùng lên đi. - Nó quét ánh mắt lạnh băng qua từng người, nhấn mạnh câu cuối. Tay rút cái côn nhị khúc ở sau lưng ra.
- Thích đánh thế nào thì đánh nhưng trừ khuôn mặt nó ra. - Nhỏ mặt sẹo ra lệnh cho bọn đàn em rồi lùi sang một bên.
Cả căn phòn lớn bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng kim loại va chạm vào nhau phá vỡ sự yên lạnh của khu nhà hoang.