Đánh mất rồi mới biết cái gì là quan trọng nhất, còn với tôi thì đến khi người ta bỏ mình đi mất rồi mới biết mình không thể sống thiếu người ta.
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua trong sự chờ đợi, thật nhanh đã qua một tháng anh rời xa tôi. Một tháng qua tôi chợt nhận ra có anh bên cạnh giường như đã trở thành thói quen của tôi mất rồi. Mà đã là thói quen thì càng không dễ dàng bỏ nó đi được.
Tôi vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, vẫn khoác lên người vỏ bọc lạnh lùng, vẫn đi học, vẫn ăn vẫn uống. Có trời mới biết tôi nhớ anh đến nhường nào, mong nhìn thấy nụ cười ấm áp mà chỉ mình tôi thấy được đến nhường nào.
" - Những việc tôi từng làm với em đều là vì tôi muốn ở bên em nên đừng nghĩ linh tinh...Càng tiếp xúc nhiều với em tôi càng nhận ra tôi đã yêu em thật sự. Có lẽ tôi đã thích em ngay từ lần gặp đầu tiên nhưng hình bóng của tiểu Di là quá lớn khiến tôi không nhận ra điều đó. Khi nhìn thấy em gặp nguy hiểm ở khu công trình cũ, tôi đã rất sợ, sợ sẽ mất em và tôi chợt nhận ra em là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi." - Đó là những lời anh nói với tôi vào một ngày mùa đông. Sau cái ngày mà anh tìm ra người đã đâm Tử Di.
Anh đã nói ra những lời đó vậy tại sao còn rời xa tôi?
Chẳng lẽ những lời đó của anh chỉ là để làm dịu đi sự tức giận trong tôi. Không lẽ anh vẫn còn yêu Tử Di?
Một ngày mới lại bắt đầu, bầu trời xám ngoét như ẩn chứa sự u buồn. Cuộc sống vẫn diễn ra đúng như những gì nó đã lập trình sẵn, tôi cũng sống theo những gì được lập trình từ nửa tháng trước.
Dậy đúng giờ đi học, ngồi nghe giảng một cách chăm chú. Tan học đi ăn trưa với Hoàng Nguyên sau đó về nhà của Hy Thần ngủ một giấc. Chiều có thể làm gì tuỳ thích, thỉnh thoảng đi dạo rồi mua sắm hoặc ăn một món ngon và đa số những việc đó tôi đều làm cùng Nguyên.
Hoàng Nguyên ấy hả nếu bỏ được cái tật nói nhiều thì cũng có thể coi là một chàng trai hoàn mĩ. Từ ngoại hình: mái tóc màu nâu mềm mại được cắt tỉa theo kiểu Hàn Quốc, ngũ quan hài hòa, khuôn mặt đẹp trai đậm chất Đông phương khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác cực kì yêu mến và tin tưởng; cho đến tính cách dịu dàng ấm áp, chân thành và biết quan tâm người khác.
Hoàn toàn trái ngược với Hàn Hy Thần lạnh lùng, đôi mắt lúc nào cũng lạnh giá, ánh mắt như muốn xoáy sâu vào đối phương. Nói chung là từ ngoại hình đến tính cách có thể gói gọn trong hai từ "tảng băng". Nhưng mà đối với tôi thì anh luôn rất ân cần, đặc biệt là anh luôn có mặt trong những lúc tôi cần anh nhất.
Nếu Hoàng Nguyên là một thiên thần thì anh sẽ là ác quỷ mang trong mình dòng máu thiên thần.
Aizzz...Tôi lại nghĩ đến anh rồi. Giờ này anhđang làm gì, có nhớ đến tôi không? Hay là anh đang nhớ đến Tử Di?
Những câu hỏi luôn khiến đầu óc tôi choáng váng, đặc biệt là những câu hỏi liên quan đến anh, không những khiến đầu tôi đau mà cả trái tim cũng quặn thắt lên từng cơn.
Lại một đem trôi qua với hàng tá câu hỏi trong đầu. Hôm nay là chủ nhật, tôi có hẹn đến nhà đại tỷ chơi. Phủ một lớp phấn mỏng để che đi sự mệt mỏi trên mặt, tôi mới gọi Nguyên đến đón.
Đường phố trung tâm lúc nào cũng tấp nập người xa qua lại, Hoàng Nguyên lái xe chầm chậm để cho tôi ngắm dòng người đang qua lại, tranh thủ nói chuyện.
- Em nên chuyển về ở với Bội Doanh.
- Em muốn ở nhà của Hy Thần.
- Tại sao em lại cố chấp như thế, cậu ấy sẽ không bao giờ quay trở lại đâu. Em như vậy chỉ càng khiến bản thân mình tổn thương thêm thôi. - Hoàng Nguyên hai mắt đanh lại, giọng nói vừa tức giận lại vừa chứa đựng sự bất lực. Hại tay nắm chặt vô lăng.
- Anh không phải là anh ấy làm sao biết được anh ấy sẽ không trở lại.
- Vì tôi hiểu cậu ấy. Những gì Hy Thần muốn làm cậu ấy sẽ không bao giờ từ bỏ.
- Anh sai rồi, Hy Thần từng nói sẽ ở bên cạnh em mãi mãi nhưng rốt cuộc thì anh ấy vẫn rời xa em...anh ấy nhất định sẽ quay trở lại.
- Em...
- Dừng Lại!
Hoàng Nguyên giật bắn mình trước tiếng hét của tôi, chiếc xe bị phanh gấp tạo thành tiếng kít chói tai.
Tôi vội vàng mở cửa xe, lao xuống đường. Bóng dáng ấy...
Hy Thần...người đó là Hy Thần, tôi thấy anh vừa bước ra từ một cửa hàng tạp hoá bên kia đường.
Tiếng còi xe vang lên thật ầm ĩ, cô gái nhỏ không một chút sợ hãi, anh mắt sáng ngời dõi theo bóng dáng quen thuộc, chạy như bay sang phía bên kia đường.
- Bíppp!!! - Chiếc xe lao đến với tốc độ kinh hoàng, tiếng còi vang vọng cả khu phố.
Khi chiếc xe chỉ còn cách cô gái khoảng m thì một bàn tay rắn chắc chìa ra kéo cô lùi lại, cô gái thoát chết trong gang tấc, chiếc xe lao vụt qua. Cũng may đây là đường một chiều.
Hoàng Nguyên tức giận dùng lực lôi tôi trở lại xe, đôi mắt ấm áp thường ngày giờ đã sẫm lại, môi mím chặt. Điều đó thể hiện sự tức giận của anh ta đã vượt quá sức chịu đựng.
- Em đúng là điên thật rồi!
Sau khi ấn tôi vào trong xe một cách thô bạo, Nguyên tức giận gào lên.
- Em thấy Hy Thần.
Anh ta là cái gì mà dám nổi cáu với tôi cơ chứ, roàng là tôi nhìn thấy Hy Thần, đuổi theo là chuyện đương nhiên.
- Tại anh mà em không gặp được anh ấy.
- Em còn nói nữa. Hy Thần Hy Thần, lúc nào cũng Hy Thần. Em có biết suýt chút nữa là em mất mạng rồi không?
- Nhưng em nhìn thấy Hy Thần.
Trái tim tôi bỗng dưng lại nhói lên một cái giống như bị ai đó đâm một nhát vậy. Suýt chút nữa tôi đã gặp được Hy Thần. Sống mũi với khoé mắt tự nhiên cay xè. Không được, nhất định không được khóc. Tôi co hai chân lên ghé rồi úp mặt xuống, hai mắt nhắm thật chặt để nước mắt không thể chảy ra.
Hoàng Nguyên cố áp chế cơn giận, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai đang run rẩy của nó. Trong mắt chứa đựng sự sợ hãi cùng đau khổ đến đáng thương.
- Nếu muốn khóc thì khóc to lên, càng kìm nén sẽ càng khó chịu.
Cô bé này khiến cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.
- Anh Nguyên.
Đột nhiên nó nín khóc, ngẩng lên nhìn Nguyên, đôi mắt ngập nước trở nên trong veo. Giọng nói cũng thay đổi.
- Thiên...Thiên Di.
Hoàng Nguyên nhìn cử chỉ của nó liền biết là có chuyện không ổn nhưng cậu không ngờ nó lại xảy ra vào đúng thời điểm này.
- Anh Nguyên em muốn đi gặp anh Hy Thần, anh ấy hứa sẽ đưa em đi chơi nhưng mấy ngày nay lại chẳng thấy đâu. - Nó lắc lắc cánh tay Nguyên, giọng van nài trông đến là đáng thương.
Nguyên ngay lập tức nở nụ cười trấn an nó.Dịu dàng nói.
- Hy Thần dạo này đang rất bận không thể gặp em được, cậu ấy nhờ anh đưa em đi chơi. Chúng ta cùng đi được chứ?
- Được! - Đôi mắt trong veo buồn bã cụp xuống, bàn tay đang nắm chặt cánh tay Nguyên cũng dần dần buông lỏng.
Xe dừng trước cổng nhà Bội Doanh, Nguyên mỉm cười nhìn nó đã chìm vào giấc ngủ. Chẳng là trên đường đến đây cậu đã cho nó uống một ít nước ngọt có pha thuốc ngủ. Cậu không cam tâm để nó phải dằn vặt buồn bã vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Ngủ dậy nó sẽ lại là Thiên Di của hiện tại chứ không phải một Thiên Di chịu nhiều tổn thương trong quá khứ.
Nguyên nhẹ nhàng nhấc nó ra khỏi xe rồi bế vào nhà. Nhưng vừa bước đến gần cổng cậu bỗng khựng lại, mắt nhìn về phía bóng đen vừa vụt mất nơi cuối đường. Sau đó lại tiếp tục rảo bước đều đều vào nhà.
Đưa nó cho Hạo Dân bế lên phòng, Hoàng Nguyên cầm theo điện thoại đi ra ngoài, bấm một dãy số cậu mới nhận được vài ngày trước rồi ấn gọi.
Sau mấy hồi chuông đầu bên kia mới bắt máy, giọng nói trầm không vì nói qua điện thoại mà giảm đi sự lạnh lẽo.
- Có chuyện gì?
- Cậu cho người theo dõi Thiên Di?
- Chẳng phải tôi đã có cậu bảo vệ cô ấy rồi à?
- Vậy thì người tôi gặp lúc nãy...cậu điều tra xem ai đang theo dõi cô ấy giúp tôi.
- Được!...tút...tút...tút