- Anh quen con nhỏ vừa nãy à? - Nó khoanh tay lại, người dựa vào gốc cây, nhìn Nguyên dò xét.
- Cũng không hẳn.
- Thế mà cô ta lại biết anh...mà anh vào trường em làm gì? - Nó vẫn không buông tha cho Nguyên, tiếp tục đặt câu hỏi.
- Em quên cái này. - Nguyên nói rồi giơ cái balô ra trước mặt nó.
Thảo nào lúc nãy cảm thấy vai nhẹ nhẹ hoá ra là quên balô ở trên xe. Haizz, đầu mới chả óc. Nó ngượng ngùng cầm lấy balô, vậy mà nó cứ tưởng tên Nguyên này cố tình chạy vào để gặp con nhỏ trông giống hệt nó kia.
Ơ! Mà có như thế thật thì làm sao, nó cũng chỉ coi Nguyên là bạn, hơn chút nữa thì là anh trai. Nếu Nguyên có cố tình vào gặp con nhỏ kia thật thì nó cũng chẳng có quyền tức giận. Chẳng lẽ nó đang ghen sao??? Không! Không phải, chắc là do con nhỏ đó có ngoại hình giống nó nên mới thấy khó chịu như vậy. Phải rồi là do con nhỏ đó có ngoại hình và tên giống nó nên mới vậy.
Sau khi tự lí giải sự tức giận vô lí của bản thân bằng một lí do cực kì có lí, nó quay qua chào Hoàng Nguyên rồi ung dung đi về lớp, tâm trạng có chút vui vui khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của ai kia.
Lớp học vốn lúc nào cũng náo nhiệt ồn ã một cách thái quá giờ đây còn náo nhiệt gấp đôi vì sự xuất hiện của một người. Chả là cái người tên Hoàng Thiên Di kia, mới được xếp vào lớp của nó học. Chuyện tên trùng nhau thì cũng chẳng có gì to tát nhưng trớ trêu thay đến cả mặt cũng giống, điều này khiến cho bọn học sinh không khỏi tò mò liệu đây có phải vị đại tỷ danh bất hư truyền thứ hai của trường hay không?
Nhác thấy bóng dáng Hàn Thiên Di ở cửa lớp đám học sinh liền im bặt, lặng lẽ tránh xa cô nàng mới chuyển đến, giương mắt theo dõi xem chuyện hay gì sẽ diễn ra.
Nhưng trái với sự mong đợi của mọi người, Hàn Thiên Di một cái liếc mắt cũng chẳng thèm để lại trên người cô nàng mới chuyển đến, dửng dưng ngồi vào chỗ của mình và...nằm gục xuống bàn ngủ.
Thật ra là cái con người vừa mới gục mặt xuống bàn để ngủ kia đâu có để ý đến chuyện gì đang xảy ra trong lớp, tâm trí còn đang ở tận đâu đâu vẫn chưa chịu quay về hiện tại. Cái này gọi là triệu chứng trước khi phát điên.
Kết thúc một buổi học như bao ngày khác, nó vươn vai một cái cho đỡ mỏi rồi xách cặp ra về, mắt vẫn còn díu lại vì buồn ngủ. Lúc đi qua chiếc bàn thứ ba từ trên xuống ở dãy ngoài, nó đột nhiên dừng lại, buông một câu hỏi cộc lốc.
- Đổi tên chưa?
Người được hỏi thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó nở nụ cười ngượng nghịu, nhỏ nhẹ nói.
- Ở nhà mẹ vẫn gọi tôi là Thiên Thiên, hay vậy đi thay vì gọi tôi là Thiên Di mọi người hãy gọi là Thiên Thiên để khỏi nhầm với cậu.
- Cũng được! - Nó toan bước đi nhưng nghĩ ra chuyện gì đó lại dừng lại. - Sao cô lại giống tôi thế?
Những người còn lại trong lớp đang vểnh tai lên hóng chuyện vừa nghe thấy câu hỏi bá đạo ấy không hẹn mà gặp cùng nhau trợn tròn mắt. Ai có thể trả lời câu hỏi này được cơ chứ???
Cô nàng mới chuyển đến cũng đứng hình trước câu hỏi của nó, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
- Người giống người cũng đâu có gì lạ, có lẽ kiếp trước chúng ta là chị em với nhau cũng nên.
- ATSM. (ảo tưởng sức mạnh)
Đấy là câu cuối cùng nó để lại trước khi bước ra khỏi lớp.
Vừa về đến nhà Hoàng Thiên Di đã thấy xe của Jason và Lã Uyển Như đỗ ở trong sân, cô nàng cẩn thận quan sát trước sau, thấy không có ai mới nhẹ nhàng tiến vào nhà.
Tại phòng khách, Lã Uyển Như ngồi đối diện với Jason, khuôn mặt bà ta không có bất kì thứ cảm xúc nào, chỉ có đôi mắt là để lộ một chút sự nghi ngờ.
- Tại sao con gái ta lại giống con nhỏ Hàn Thiên Di kia đến vậy? - Lã Uyển Như cất chất giọng khàn khàn hỏi người đối diện, tay xoay xoay li trà bằng sứ.
Nép sát mình vào góc cửa, Hoàng Thiên Di cố dỏng tai lên để nghe xem chuyện gì đang xảy ra trong phòng khách rộng lớn.
- Người giống người đâu có gì lạ, tôi nghe nói Hàn Thiên Di từng bị tai nạn, mặt bị thương không nhẹ nên phải phẫu thuật chỉnh hình.
Jason thản nhiên đến mức dường như những gì hắn ta vừa nói là sự thật vậy, môi còn khẽ nhếch lên thích thú. Cá sắp mắc lưới rồi, xem ra kế hoạch lần này của hắn ta sẽ thành công tốt đẹp.
- Tại sao người của tôi không điều tra ra việc này?
Lã Uyển Như vẫn chưa tin tưởng lắm vào câu trả lời mình vừa nghe được, tiếp tục hỏi.
- Chuyện này đã được Vũ Hoàng Nguyên, con rể tương lai của bà ém nhẹm dĩ nhiên người của bà không tìm thấy rồi.
Hoàng Thiên Di nấp sau cửa nhếch môi đầy khinh bỉ, câu chuyện điên rồ nhất mà cô nàng từng nghe. Phẫu thuật chỉnh hình? Không ngờ một con người thông minh và xảo quyệt như Lã Uyển Như lại tin vào cái lí do củ chuối này.
Lại đưa mắt nhìn Jason, từ mắt hắn ta loé lên một tia đắc thắng, điều này khiến Hoàng Thiên Di nhớ lại một ngày nào đó hai tháng trước.