Một ngày rồi lại một ngày trôi qua. Hôm nay là một trong những ngày nó hoàn toàn tỉnh táo cũng là ngày nó được bác sĩ cho phép ra viện. Từ sớm Ni Ni cùng Hạo Dân đã chạy đến giúp nó thu dọn đồ đạc, Hy Thần đi làm thủ tục xuất viện, Bội Doanh cùng Thiếu Thiên đang đi làm visa đi du học không đến được không nói nữa, còn cái tên Hoàng Nguyên chết tiệt kia tại sao lại không tới cơ chứ?
Kể ra thì từ cái hôm Hy Thần trở về nó không còn thấy Hoàng Nguyên đến thăm nữa, mặc dù lúc nhớ lúc không nó vẫn cảm thấy cuộc sống của mình như thiếu mất điều gì đó.
Đang ngây người ngẫm nghĩ xem thiếu cái gì thì bác sĩ Ngô bước vào, theo sau là Hy Thần cùng với một xấp giấy tờ gì gì đó trên tay. Bác sĩ Ngô nở nụ cười hiền từ mà nó thấy trong suốt những ngày ở đây, giọng nói trầm thấp khàn khàn dặn dò nó.
- Về nhà rồi phải giữ cho tinh thần thật thoải mái những lúc tỉnh táo đừng nên suy nghĩ quá nhiều.
- Vâng!
Sau đó lại quay ra nói với hắn.
- Đây là thuốc an thần phòng trường hợp cô bé bị kích động quá mức bình thường, còn đây là thuốc bổ mỗi ngày đều phải uống. Những lúc cô ấy không nhớ gì nếu có thời gian hãy dẫn cô ấy tới những nơi hai người từng tới hoặc cùng cô ấy làm những việc hai người đã từng làm.
- Cảm ơn! - Hắn vừa nói vừa cúi đầu một góc độ sau đó tiến lại nắm lấy tay nó, mỉm cười nói.
- Đến lúc về nhà rồi!
Xe dừng trước cổng, chưa kịp vui mừng vì được về với ngôi nhà thân yêu nó đã đứng hình vì khuôn mặt một người phụ nữ đập vào mắt. Thật là đến khóc dở mếu dở với số phận đen đúa của mình, người muốn gặp thì không thấy đâu người không muốn gặp nhất lại xuất hiện ngay trước cửa nhà mình.
Người phụ nữ kia chính là mẹ nó, người mẹ đã nhẫn tâm đánh chửi nó suốt thời thơ bé, người mẹ khiến nó lưu lạc tha hương, chịu cảnh người ngoài ghẻ lạnh đánh đập chửi rủa.
Oán có, hận có, căm ghét có nhưng hơn cả là đau lòng, đau lòng vì bà ta nhẫn tâm từ bỏ nó.
"Vào cái đêm nó bị bắt cóc, vì sợ nên không dám ngủ, thân thể nhỏ bé run rẩy ngồi sát vào góc tường. Trong đêm khuya tĩnh mịch nghe thật rõ tiếng bọn bắt cóc nói chuyện.
- Mau gọi cho mẹ nó đòi tiền chuộc đi. - Một tên nói.
- Sao không gọi cho bố nó? - Một tên khác hỏi.
- Ông ta đang ở nước ngoài.
Sau đó là tiếng bấm điện thoại, chuông réo mấy hồi mới có người nhấc máy.
- Alô! - Không hiểu sao bọn bắt cóc lại bật loa ngoài nên nó có thể nghe được giọng nói của mẹ.
- Con gái bà đang ở chỗ chúng tôi. - Một tên hắng giọng nói.
- Con gái tôi cũng là con gái Hoàng Hựu Minh muốn vòi tiền thì gọi cho anh ta đi đừng có làm phiền tôi...tút...tút...
Lã Uyển Như nói rồi lạnh lùng dập máy. Không một chút lo lắng, không một lời hỏi thăm.
Thân hình nhỏ bé trong góc lại càng run rẩy, nước mắt trong suốt rơi đầy trên mặt. Người mẹ nó hết mực yêu quý kính trọng lại đang tâm vứt bỏ nó."
Một người mẹ dù có thế nào cũng không bao giờ nhẫn tâm bỏ rơi con mình nhưng người mẹ ruột thịt trước mặt nó đây còn nhẫn tâm hơn cả bố mẹ nuôi trước đây của nó. Nhẫn tâm đến mức sẵn lòng vứt bỏ đứa con gái do chính mình mang nặng đẻ đau.
- Hy Thần, nghe nói hôm nay cháu về nước ta dẫn Thiên Thiên đến gặp cháu.
Lã Uyển Như tươi cười nói, mắt còn cố tình liếc qua nó một cái. Nó lại nhìn cô gái bên cạnh bà ta, hai chữ "Thiên Thiên" dội vào tai khiến người nó khẽ run nhẹ, bà ta vẫn còn nhớ cái tên đó cơ à!
- Thiên Thiên!
Hắn nhìn đứa con gái đứng cạnh Lã Uyển Như rồi lại nhìn nó, thấy tâm trạng nó không được tốt hắn không nói nhiều lẳng lặng kéo tay nó vào trong nhà bỏ lại Lã Uyển Như mặt mày đỏ gay vì tức.
- Không sao chứ? - Hắn xoa xoa đầu nó, hỏi.
Nó chỉ lắc lắc đầu không nói, hai bàn tay nắm chặt vạt áo hắn, người vẫn chưa hết run.
- Để tôi đưa em lên phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ thấy tốt hơn.
Một mình nằm trong căn phòng rộng lớn, nó không dám nhắm mắt vì chỉ cần nhắm mắt là những ký ức kinh hoàng kia lại ùa về.
Những tưởng chỉ cần được ở bên hắn thì nó sẽ không còn nhớ đến những tổn thương trong qua khứ vậy mà khi vừa gặp người phụ nữ kia nó liền mất kiểm soát, trong lòng cứ dâng lên một nỗi lo sợ vô hình.
Nghĩ rồi lại nghĩ, nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, một giấc ngủ không bình yên.
Cùng lúc đó ở Bar Paradise, không ánh sáng mờ ảo không tiếng nhạc sập sình chỉ có mùi rượi tây nồng nàn tràn ngập không khí.
Hoàng Nguyên ngồi cạnh quầy bar, cái đầu nghiêng ngả thỉnh thoảng lại gục lên gục xuống. Từ bỏ tình cảm từ thời thơ bé thật không dễ dàng như cậu tưởng nhưng Nguyên chẳng thể làm gì khác ngoài cách buông tay.
- Anh không ở cạnh cô thanh mai trúc mã đáng yêu của anh nữa à?
Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, mùi nước hoa đắt tiền xộc vào mũi xua đi mùi rượu mạnh trong không khí. Nguyên quay sang nhìn cô gái vừa ngồi xuống cạnh mình, thoáng ngây người khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta. Nhưng rồi cậu lại quay đi uống nốt ly rượu trong tay, môi khẽ nhếch lên.
- Chuyện của tôi không cần cô quan tâm.
Sau khi để lại câu nói lạnh lùng ấy, Nguyên cầm áo khoác lảo đảo ra khỏi quán bar, bỏ lại Hạ Nhi vẻ mặt đầy bất mãn cùng tổn thương nhìn theo bóng lưng cậu.
- Anh vì cô ta mà đau khổ thì em cũng có thể vì anh khiến cô ta biến mất mãi mãi.