…?!
Cô được anh đến đón, chở cô đến biệt thự gần bờ sông. Cô cũng đã vào đây vài lần. Vừa bước vào, cô bắt gặp ngọn nến lung linh trước mặt. Một chiếc bánh kem sinh nhật không quá lớn nằm giữa, xung quanh là các món ăn.
-Diệu Phương, hôm nay là kỉ niệm mình quen nhau được một năm!
Nước mắt côi rơi, không phải cô quên, nhưng cô không muốn nhớ. Ngày mai, cô sẽ rời anh, cô đã quyết định. Cô không thể ích kỉ, cô còn gia đình mình, tương lai anh sẽ khôn rạng rỡ nếu cô vướng víu cô. Khắc Huy dẫn cô vào bàn ăn, cô cố cười, nụ cười của cô từ gượng gạo thành tự nhiện. Chỉ còn hôm nay, vậy thì cứ vui cho hết hôm nay, như bữa hôm nay là tiệc chia tay.
Cô và anh cười nói cui vẻ không khác gì mọi ngày. Cô uống rất ít rượu, anh cũng uống, rượu giúp cô đối mặt với anh tự nhiên hơn.
-Khắc Huy, em yêu anh nhiều lắm!!-Cô cười híp mắt trong rất tinh nghịch là đáng yêu.-Anh sẽ mãi yêu em chứ?
-Anh sẽ yêu em mãi mãi!-Anh nắm tay cô thật chặt.-Dù cho kiếp này, kiếp sau, hay kiếp sau nữa em vẫn sẽ là cô nhóc của anh!
-Tại sao cứ hay gọi em là cô nhóc thế?-Cô phụng phịu.
-Từ cái nhìn đầu tiên đối với anh, em là một cô nhóc tinh nghịch, bướng bỉnh!!-Anh cười nhẹ nói.-Và định mệnh đã định sẵn, nhóc mãi chỉ có thể là của anh!
-Sao anh lại yêu em?-Cô cứ hỏi.
-Vì em là của anh!-Anh trả lời không một chút suy nghĩ.
Tại sao anh lại yêu cô? Anh thực sự cũng không giải thích được. Nên anh trả lời một câu không hề liên quan gì đến câu hỏi của cô.
Hôm đó cô ngủ lại biệt thự, hai người ngủ cùng phòng. Nhiều lúc anh cũng không kiềm lòng được, nhưng anh yêu cô, anh luôn dừng lại ở mức an toàn. Đêm đó, anh và cô ôm nhau ngủ thật ấm áp đến sáng…
Bây giờ là giờ sáng. Diệu Phương bật người dậy. Mồ hôi trên tráng rơi lã chả, anh chồm người dậy:
-Em sao vậy? Làm chuyện xấu nên mơ thấy ác mộng sao?
Khác với lời nói, anh bên cạnh diệu dàng vuốt tóc cô. Cô điều chỉnh nhịp thở, đẩy tay anh ra. Nhưng đây cũng không hẳn là ác mộng, lúc được bên cạnh anh thực sự rất hạnh phúc.
Đêm hôm qua cô cứ ở trong phòng tắm, sợ cô bị sốt, anh xông vào thì cô đã mặc chiếc áo sơ mi của anh, quần đùi màu trắng, chiếc áo sơ mi dài đến đùi cô chỉ chừng cm, anh thực sự ân hận vì đã để cô mặc chiếc áo này. Anh mặt chiếc áo sơ mi trắng và quần short. Anh bế cô lên giường, tắt đèn, rồi ôm cô ngủ. Nói là ngủ chứ anh không ngủ được, đến lúc mới nhắm mắt được một chút là bây giờ cô đã bật dậy vì gặp ác mộng.
-Ngủ tiếp đi!
Anh ôm cô, cô quay người đi chỗ khác nhưng anh giữ cô lại. Đầu cô vùi vào bờ ngực rắn chắc của anh.
-Đêm chưa kết thúc đâu, nếu em còn động đậy, em sẽ ân hận!
Cô ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay anh. Cô cảm nhận được nhịp tim anh đang đập mạnh mẽ, tim cô lỗi nhịp lần nữa… Cô nghĩ lại những chuyện trước khẽ cười khổ, năm năm trước, mẹ anh dùng tiền hù doạ cô rời xa anh, năm năm sau, anh dùng tiền ép buộc cô ở bên cạnh. Nếu bây giờ mẹ anh xuất hiện tiếp tục dùng tiền ép cô rời xa anh, anh lại dùng tiền ép cô bên cạnh anh, thật thì cô điên mất. Từ đầu lẽ ra không nên dính líu đến anh!
Sáng hôm sau, giờ sáng, cô tỉnh giấc chợt nhớ đến tình trạng của gia đình khẽ lay anh dậy.
-Khắc Huy…
-Ngủ đi!
Anh vẫn nhắm mắt, nhưng miệng vẫn nói, giọng nói của anh có một cái gì đó khiến ngươi nghe phải sợ. Cô nằm im nhưng không ngủ được nữa, vòng tay của anh ôm cô rất chặc. Điện thoại cô reo lên, là số của Chính Phong.
-“Chị hai, xí nghiệp đã ổn rồi, ba cũng được chuyển lên thành phố, đang chờ ngày phẫu thuật. Chị làm sao có được số tiền đó giúp gia đình?”
Giọng Chính Phong khẩn trương, có lẽ cậu cũng đã hiểu chuyện.
-Bạn chị…
-“Bạn mà cho chị mượn số tiền đó! Người đứng ra giải quyết họ Âu!”-Chính Phóng nói thật chậm.-“Là bạn trai cũ của chị!”
Nghe Chính Phóng nói, tim cô như sắp rơi ra ngoài, Chính Phong biết hết mọi chuyện trước đây của cô.
-Anh ấy giúp chị…
-“Với điều kiện?”-Chính Phong có thể đoán ra được một vài phần.
Khắc Huy đột nhiên mở mắt vớ lấy điện thoại trên tay cô.
-Điều kiện chị cậu phải ở bên cạnh tôi mỗi đêm!
-“Anh…”-Tay cầm Chính Phóng run run.
Diệu Phương lấy lại cái điện thoại, Khắc Huy nhếch môi, dù sao điều cô không nói được anh cũng đã nói nên để cô lấy lại điện thoại một cách dễ dàng.
-Em cứ nói với ba mẹ là bạn chị đứng ra giải quyết giúp! Đừng nói bất cứ chuyện gì với ba mẹ, chị sẽ giải thích sau với em!
Nói rồi Diệu Phương tắt máy ngay, cô quay qua anh gắt giọng gần như là mắng.
-Anh điên à? Anh không chừa lại cho tôi một chút tự trọng hay sao?
-Tự trọng? Nó đã mất từ cái ngày em lên giường với người đàn ông khác!-Anh buông tay cô ra, đi về phía phòng tắm.
Người cô run run, anh nghĩ vậy nhưng không hề đụng đên cô. Đây không phải tôn trọng, mà là khinh bỉ! Năm năm trước anh không động đến cô vì tôn trọng. Năm năm sau anh không động đến cô vì khinh bỉ. Cô không đáng để anh động đến!
Một lúc sau anh bước ra, mặc quần áo nghiêm chỉnh.
-Em có thể đi làm, trước giờ tốt, tôi muốn em có mặt ở căn biệt thự này!-Anh bước đến nâng cằm cô lên.-Nếu không em sẽ phải ân hận!
Sau khi anh đi khỏi, cô ngồi dậy thấy một bộ đồng phục công sở trên bàn, lấy rồi bước vào phòng tắm. Khi nhìn mình trong gương cô hốt hoảng, một dấu hôn đỏ rất đậm còn hiện rất rõ ở cổ, dù có mặc áo kính cổ chắc gì đã che được, bây giờ lại là mùa hè. Một lúc sau cô bước ra với bộ đồ công sở, nhìn cô cũng chẳng khác thường là mấy chỉ điều cô xoả tóc. Tóc dài hơn vai tạm che đi vết đỏ hồng đấy.
Hôm nay, Bảo Anh vừa đến Royal hơi muộn. Cô gặp ngay một người phụ nữ đứng tuổi. Bà là mẹ của Tuấn Anh. Bảo Anh đã gặp người này vài lần.
-Ta có thể gặp con một chút!
-Vâng.-Bảo Anh nhẹ nhàng.-Mời bác lên phòng cháu!
Sau khi lên phòng Phó tổng, gương mặt của mẹ Tuấn Anh không hề có một nụ cười.
-Như con đã biết Tuấn Anh đã mất!
Ba mẹ Tuấn Anh đích thân sang Anh để tìm hiểu vụ việc. Tuy nhiên Khắc Huy đã chuẩn bị tất cả. Ba mẹ Tuấn Anh chỉ nhận được thông tin là nổ bom nên không tìm được xác.
Bảo Anh gật đầu.
-Ta nghe tin cháu có thai. Có phải là con của Tuấn Anh?
-Vâng!-Bảo Anh gật đầu.
-Giữ đứa bé hay không là quyền của con!-Bà nói, giọng giữ ở mức diệu dàng.-Con còn rất trẻ hãy suy nghĩ thật kĩ! Mặc dù ta rất muốn đứa cháu nội này nhưng… con trai ta không còn nữa, ta cũng không muốn ích kỉ, nhưng thế quá bất công với con!
-Con đã quyết định rồi! Con sẽ giữ đứa bé này!-Bảo Anh cười nhẹ.
-Được! Con giữ gìn sức khoẻ! Mang thai lần đầu lại không có chồng bên cạnh, con sẽ vất vả lắm đấy!-Bà nói.-Ta hy vọng có thể được chăm sóc cho con!
-Vâng. Con không dám phiền trưởng bối đâu ạ! Con sẽ tự chăm sóc cho mình, bác có thể đến thăm bất cứ lúc nào ạ!-Bảo Anh rất lễ phép với trưởng bối.
Bà gật đầu hài lòng, giá mà con trai bà còn sống thì thật quá tốt.
-Còn % cổ phần ở Royal, theo bác biết, Tuấn Anh đã nhượng lại cho con?
-Vâng!-Bảo Anh hơi hoảng hốt nhưng bình lặng gật đầu.
-Thật ra số cổ phần được thừa kế của Tuấn Anh chỉ là %, còn % còn lại là công sức từ lúc mới trưởng thành.-Giọng có chút đau thương.-Tuấn Anh đã nhượng cho con % cổ phần khi còn sống, % còn lại sẽ thuộc về đứa con trong bụng của con khi đủ tuổi!
-Con có thể tự lo cho bản thân mình! Bác giữ lại % xem như…-Bảo Anh nói giọng nhẹ, có phần đau thương.-…xem như anh ấy bất hiếu, không lo được cho bác lúc tuổi già!
Giọt nước mắt lăn trên má Bảo Anh, nhưng nhanh chống được lau đi.
-Được rồi!-Bà nói.-Ta mong con sẽ hạnh phúc, đừng đau lòng vì cái thằng thất hứa như nó!
Nói chuyện một hồi, mẹ Tuấn Anh rời khỏi. Bảo Anh lại khóc, lại một lần nữa khóc, lại một lần nữa đau lòng. Chỉ vì một người.