…?!
Ba ngày sau, thấy vết thương trên cơ thể Diệu Phương tuy chưa lành nhưng cô đã hoàn toàn khoẻ lại, anh dẫn cô đến Royal vì cô ở nhà than buồn chán.
-Trước đây em làm việc ở đây sao?
Nhìn căn phòng Chủ tịch xa hoa của anh, cô không khỏi ngạc nhiên.
-Đúng.-Anh nói đều đều.
-Em làm gì vậy?
-Trước đây em làm nhân viên!-Anh nói.-Còn bây giờ em làm thư kí cho anh!
Cô ngạc nhiên, cô bị mất trí nhớ đấy, làm sao có thể làm việc được.
-Em tốt nghiệp trường Đại học khoa Quản lí.-Anh ôn nhu nói.-Anh sẽ giúp đỡ em!
Được sự giúp đỡ của Khắc Huy, cô làm tốt công việc của mình. Thực ra tuy mất trí nhớ, nhưng có những công việc cô vẫn làm được có thể là theo quán tính hoặc thói quen. Cô làm việc chung phòng với anh . Những nhân viên vào phòng anh đều ngỡ ngàng trước sự có mặt của cô gái từng làm ở phòng Marketing hơn một tháng này.
-Anh vẫn chưa nói với em nguyên nhân em bị tai nạn và gia đình em!
Buổi chiều, sau khi kết thúc công việc, cô bất chợt hỏi anh.
-Một thời gian nữa, anh sẽ đưa em gặp gia đình em!-Anh nói.
Cô im lặng, không nói gì.
-Em bị tai nạn tất cả là do anh!-Anh nói, chất giọng đâu đó có sự ân hận.-Đối thủ của anh bắt cóc em để uy hiếp anh. Em như thế là do anh!
Cô chợt cảm thấy đầu mình rối tung lên. Anh ôm cô vào lòng. Cô bỗng thấy trên cổ anh có một vết thương nhỏ, còn khá mới. Cô lấy tay chạm vào vết thương kia…
-Cái này? Đau không?
-Không! Có em anh không thấy đau!
-Anh cũng bị thương khi đó phải không?
Anh gật đầu, không nói gì.
Tối đến, khi đang ở căn biệt thự, điện thoại Khắc Huy reo lên.
-Alo…
-“Tôi… Tuấn Anh!”-Giọng nói có phần yếu ớt nén đau đớn.
-Anh ổn chứ?-Khắc Huy nhận ra giọng nói bất thường kia khẽ lo lắng.
-“Bảo Anh…?”-Tuấn Anh không còn sức để nói nguyên câu.
-Cô ấy rất ổn!-Anh khẽ tức giận.-Chỉ có anh là không ổn!
-“Chào Âu tổng, tôi là Anna!”
Tuấn Anh đưa máy cho Anna vì không còn sức để nói.
-Tuấn Anh khi nào sẽ phẩu thuật lần hai?
-“Hai ngày nữa! Anh có thể sắp xếp qua đây?”
-Được!
Sau khi tắt máy, Diệu Phương tiến đến gần bên anh.
-Ai vậy anh?
-Bạn anh.-Anh nói.-Chắc ngày mai anh sẽ đi Mỹ một chuyến!
-Anh đi mấy ngày?
-Hai, ba ngày!-Anh nói chậm chậm.-Hay em đi với anh nhé!
-Thôi anh đi công việc có phải đi chơi đâu, không cần dẫn em theo!
Cô cười cười, anh khẽ vuốt tóc cô. Giá như cô không nhớ lại… Cuộc sống như thế này chẳng phải quá tốt sao?
Ngày mai đi Mỹ, nhưng sáng anh vẫn đến Royal với cô. Đến trưa thì anh rời, chỉ có cô ở căn phòng Chủ tịch. Cô mãi mê với những công việc này. Có lẽ những công việc này trước đây cô rất thuần thuộc. Cánh cửa đột ngột mở ra, cô theo quán tính ngước lên nhìn người bước vào, một cô gái xinh đẹp.
-Chào cô! Âu tổng không có ở đây!
-Hạ Diệu Phương, tôi tìm cô!
Nghe tin cô làm thư ký cho anh vào ngày hôm qua, Ngọc Yến có phần tức giận. Hôm nay khi nghe tin anh có việc đi Mỹ, Ngọc Yến vào đây muốn dạy cho cô một bài học.
-Xin lỗi cô! Tôi không nhớ cô!
-Cô giỏi lắm! Giả bộ ngây ngô để lấy lòng Khắc Huy sao!-Ngọc Yến nhếch môi lên.-Tôi là người yêu của Âu Khắc Huy!
Người yêu của anh? Chẳng phải anh nói cô là người yêu của anh sao? Thấy cô im lặng, Ngọc Yến nói tiếp.
-Cô đúng là ngây thơ thật!-Ngọc Yến đắc ý ra mặt.-Khắc Huy là một playboy, người tình của anh ta không thiếu và Hạ Diệu Phương cô là một trong số ấy!
Cô là người tình của anh? Không thể nào? Mấy ngày nay anh đối xử rất tốt với cô. Lúc này cô phải bình tĩnh lại.
-Nếu nói như cô thì…-Cô nói, lời nói có gai độc.-Cô cũng là một trong những người tình của anh ấy!
-Tôi là người yêu của anh ấy!-Ngọc Yến khẽ tức giận khi cô nói vậy.
-Nếu là người yêu, tại sau mấy ngày nay anh ấy luôn bên cạnh tôi / giờ!-Cô khẽ nhếch môi.-Là người yêu mà suốt mấy ngày không gặp anh ấy. Vậy cô chẳng phải chỉ là người tình sao?
-Cô dám…
Ngọc Yến giơ tay lên định tát xuống mặt Diệu Phương thì bàn tay bị dừng lại ở không trung, Ngọc Yến bị một lực lớn hất ra.
-Ngọc Yến, cô chỉ là người mẫu bình thường ở đây! Nếu không vừa mắt, chúng tôi sẽ thẳng tay đuổi việc cô bất cứ lúc nào!
Dương Thắng đi ngang qua phòng Chủ tịch thấy không đóng cửa, nhìn vào thì thấy hai người phụ nữ như đối địch nhau trong căn phòng khẽ quan sát. Thấy thái độ của cô, Dương Thắng bật cười. Không ngờ một Diệu Phương diệu dàng, yếu đuối cũng có thể nói những câu khiêu khích đối phương. Khi thấy Ngọc Yến xuống tay tát cô, Dương Thắng nhanh chống chạy đến, nắm lấy cổ tay Ngọc Yến bóp mạnh, sau đó hất ra một bên.
-Em không sao chứ, Diệu Phương!-Dương Thắng quay qua Diệu Phương hỏi.
Cô chỉ lắc đầu không nói gì.
-Được lắm! Hạ Diệu Phương này quả thực rất biết cách câu dẫn đàn ông!-Ngọc Yến mất mặt nên nói không suy nghĩ.-Đến cả Dương giám đốc cũng bị cô làm cho mê mẫn đấy!
-Mong cô tự trọng, đừng nói bừa!-Dương Thắng rất tức giận với thái độ này của Ngọc Yến.
-Trả lại không gian cho hai người!-Nói rồi Ngọc Yến bước ra ngoài.
Nhìn gương mặt có chút loạn lạc của cô, Dương Thắng vội giải thích.
-Em đừng nghe cô ta nói bậy! Anh là Dương Thắng, người yêu của Hạ Lâm, bạn thân với em!
Cô gật đầu, cô đã nói chuyện với Hạ Lâm nhiều lần, tuy có cảm giác quen thuộc nhưng cô vẫn không nhớ rõ. Nhưng lúc này việc cô suy nghĩ nhiều nhất là lời nói của Ngọc Yến.
-Khắc Huy, anh ấy là playboy?
-Không!-Dương Thắng trả lời rất chắc chắn.-Playboy là những kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu chọc các cô gái. Khắc Huy không phải loại đó!
-Vậy tại sao, cô ta lại…-Cô càng nghĩ càng ngu ngơ.
-Khắc Huy là đàn ông, cũng có nhu cầu!-Dương Thắng nói.-Cậu ta chỉ bỏ tiền ra để các cô gái phục vụ nhu cầu, Ngọc Yến là một trong số đó, nhưng khác là cô ta tự nguyện dâng hiến.
Dương Thắng không hề bao che cho người anh em mình. Có sao nói vậy, không hề nói dối.
Nghe vậy cô hơi buồn nhưng dù sao đó cũng là nhu cầu thiết yếu của đàn ông. Cô không quản được.
-Lúc đó, Khắc Huy chưa gặp lại em!-Dương Thắng nói tiếp.-Từ khi gặp lại em, cậu ta rất hạn chế về mặt đó!
Cô nghe vậy có phần hơi vui nhưng bỗng chốc thấy mùi nguy hiểm từ Khắc Huy anh.