…
Tất thảy tình yêu đều có thể từ bỏ, chỉ cần bạn đủ tuyệt vọng!
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Đêm, Diệu Phương ngủ chung với Hạ Lâm. Trán cô ướt đẫm mồ hôi, một giấc mơ, có thể gọi là ác mộng với cô lúc này.
Cô đang đi về một căn nhà tại một vùng quê. Trong căn nhà khá lớn có một người phụ nữ giàu sang đang nói chuyện với một cặp vợ chồng, thấy rõ thấy độ khinh bỉ.
-Con gái của hai người cũng rất biết điều!-Bà ta ném một cộc tiền xuống bàn.-Đây là tiền thù lao của gia đình ông khi bắt con gái rời xa con trai tôi!
-Tuy gia đình tôi nghèo nhưng cũng không muốn trèo cao!-Người đàn ông tức giận thấy rõ.-Con gái tôi rất biết điều! Nên tôi mong Âu phu nhân cất số tiền này!
-Được!-Bà ta nhếch môi khinh bỉ.-Tốt nhất Hạ phu nhân nên quản con gái nếu không tiếp tục ở cái thành phố xa hoa, nó sẽ vẫn bám vào đàn ông, câu dẫn đàn ông để tiếp tục sống!
Nói rồi bà ta nhanh chóng bước đi ra khỏi căn nhà. Người đàn ông đứng tuổi tức giận ôm lấy phần ngực bên trái, nơi trái tim của mình đang đập. Ông ta từ từ khuỵ xuống, người phụ nữ bên cạnh đỡ lấy ông ta, lay lay người, rất lo lắng.
-Ông à, ông sao vậy?
Cô chạy đến chỗ người đàn ông, bất giác khẽ gọi.
-Ba, ba ơi! Ba sao vậy, con đưa ba đến bệnh viện!
Đến bệnh viện tỉnh, sau khi được chăm sóc, ông Hạ cũng tỉnh lại. Ông khẽ vuốt tóc cô.
-Diệu Phương, con gái ngoan của ta! Con đẹp lắm, vì vậy đừng để tuổi xuân lãng phí vì người con trai ấy. Tất thảy tình yêu đều có thể từ bỏ, chỉ cần có đủ tuyệt vọng!
Cô lắng nghe lời nói kia. Mắt hơi rung rung.
Tại một nơi khác, như là vào thời điểm khác, như một thành phố xa hoa, cô đang đi bộ thì gặp một người con gái chặn đường.
-Tôi là Từ Phúc Thanh, em gái của chị Phương Thảo!
Cô chỉ gật đầu,, nhìn vào thì có vẻ cô đã biết người này trước.
-Tôi sẽ nói chuyện thẳng thắng với cô.-Phúc Thanh nói không chút nể nang.-Tôi và anh Khắc Huy đã xảy ra quan hệ, vì vậy chúng tôi sẽ cưới nhau sớm nhất có thể, nên mong cô rời xa anh ấy!
Tim cô nhói lên, cô muốn khóc, nhưng cô không còn khóc được nữa.
-Cô có thể rời xa anh ấy!-Phúc Thanh nói có chút chậm rãi.-Chỉ cần cô có đủ tuyệt vọng đối với tình yêu này!
Một người đàn ông kéo cô đi, cô không nhìn rõ mặt người này, cũng không kịp chào Phúc Thanh.
-Đúng như người đời nói: Chỉ cần có đủ tuyệt vọng thì có thể từ bỏ được tất thảy tình yêu.-Anh nói không chút cảm xúc, ôm cô từ phía sau vì vậy cô không thể thấy được mặt anh.-Em lên giường với người đàn ông khác, đây là điều làm tôi tuyệt vọng. Và sự tuyệt vong này đủ để tôi quên em!
Tim cô nhói lên rất nhiều, điều cô muốn nói không thể nói được, bỗng dưng miệng cô nói mà cô không hề suy nghĩ.
-Mình chia tay nhé!
-Được thôi! Em có người khác tôi cũng chẳng muốn làm khó em!-Anh nói, lúc này cô vẫn không thể nhìn thấy được gương mặt của anh.-Chỉ cần em hạnh phúc!
Anh nói rồi anh sải bước dài bước đi nhanh chống.
“Kít…” “Ầm…”
Mùi tanh của máu lan đến mũi cô, người con trai nằm song soài trên vệ đường, máu tuôn ra rất nhiều. Mọi người xung quanh toán loạn gọi cấp cứu, đến khi chiếc xe cứu thương chở anh đi mất, cô lập tức đến bệnh viện. Đến bệnh viện, cô gặp ngay người phụ nữ giàu sang ở vùng quê.
“Chát…”
Người phụ nữ xuống tay đánh cô thật mạnh, người đàn ông kế bên vội đẩy bà ta ra. Má cô bỗng dưng đau nhói, nhưng trái tim cô lúc này đau hơn, cô chỉ muốn biết tình hình của người trong phòng bệnh.
-Những người đưa đến nói rằng, con trai chúng ta đang nói chuyện với một đứa con gái thì bỗng quay lưng chạy đi do không nhìn đường nên bị tai nạn.-Bà ta hét lớn, giọng thấy rõ sự thù hằng.-Là cô hại con trai tôi bị thế này, tất cả là tại cô! Cô chỉ đem đến xui xẻo cho con trai tôi! Từ nay, tôi cấm cô đến đây thăm nó!
-Xin lỗi!
Cô chỉ nói được hai chữ này rồi khuỵ xuống, dựa người vào góc tường.
-Tình hình của bệnh nhân không mấy khả quan.-Bác sĩ bước ra.-Bệnh nhân cần có thời gian hồi phục! Tốt nhất nên đưa bệnh nhân qua Mỹ để chữa trị bằng y học tiên tiến nhất!
Người phụ nữ lúc nãy đang khóc, bà ta dựa vào người đàn ông kế bên. Miệng không ngừng mắng rủa cái tên Hạ Diệu Phương và đuối cô đi. Cô mệt mỏi lắm rồi, cô từng bước về ký túc xá mệt mỏi. Đến công viên thì trời mưa, cô vào công viên tìm chỗ trú.
Công viên mưa to, không một ai qua lại. Một cô bé đang ở chừng độ tuổi ngồi ở góc khuất nhất ở công viên. Cô đang khóc, khóc rất nhiều, khóc như chưa từng được khóc. Cô tự hứa với lòng đây là lần cuối cùng cô khóc vì anh, người con trai cô yêu. Lần này có lẽ cô đã đủ tuyệt vọng để quên anh.
-Khắc Huy, em xin lỗi! Em là đứa con gái không ra gì, tại sao anh lại yêu em chứ! Khắc Huy, anh phải sống tốt! Anh nhất định là sống tốt rồi, vì em không có bên cạnh anh, không còn gây rắc rối cho anh được nữa! Anh phải hạnh phúc, vì em yêu anh, Khắc Huy!
-Khắc Huy!! Khắc Huy!!-Hạ Diệu Phương bật người dậy.
Trên trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi. Hạ Lâm kế bên cũng tỉnh giấc, lo lắng.
-Diệu Phương cậu mơ thấy ác mộng à? Không sao đâu, chỉ là mơ thôi!
-Không sao!-Sau khi bình tĩnh, cô nói.-Cậu ngủ tiếp đi!
Diệu Phương nằm xuống, Hạ Lâm cũng vậy.
-Hạ Lâm, mình hỏi cậu nhé!-Cô bỗng dưng hỏi.-Làm thế nào để quên được một người!
-Tất thảy tình yêu đều có thể từ bỏ!-Hạ Lâm nói như một lời khuyên.-Chỉ cần cậu có đủ tuyệt vọng!
Gương mặt cô biến sắc khi nghe câu nói đấy.
-Sao vậy? Cậu muốn quên ai?-Hạ Lâm hỏi.-Chẳng phải cậu đang sống rất tốt với Khắc Huy sao?
Cô chỉ gật đầu không nói gì thêm. Thấy cô không muốn nói, Hạ Lâm cũng không ép. Từ khi tỉnh giấc, Diệu Phương không thể ngủ lại được nữa. Trong đầu cô lúc này như đang tua lại rõ ràng những hình ảnh trong giấc mơ và câu nói “Tất thảy tình yêu đều có thể từ bỏ, chỉ cần người đó đủ tuyệt vọng!”. Câu nói này trong giấc mơ từ người đàn ông lạ mặt nhưng rất quen thuộc với cô, mà cô đã gọi là ba trong giấc mơ. Câu nói này cũng từ một cô gái trong giấc mơ tên Từ Phúc Thanh, cái tên này rất quen và cô nhận ra được đây là tên của cô gái mà cô gặp lúc chiều ở gần biệt thự. Câu nói này từ một người đàn ông, à không có lẽ là thanh niên chừng , tuổi. Cô nhớ ra cô có lần đã gọi người thanh niên này là Khắc Huy. Cô nhớ ngay đến anh. Cô và anh thực sự trãi qua thời gian ấy sao? Vậy tại sao bây giờ lại hạnh phúc. Cô nghĩ hoài mà không thể tìm ra đáp án.