… ()
Khi về không khí im lặng, không một tiếng nói. Đến khi cô vào phòng thì đã nhìn thấy anh chuẩn bị gối và mềm. Có lẽ anh anh chuyển sang phòng khác ngủ, có lẽ vì anh chán ghét cô chăng?
Anh đi khỏi phòng không nói với cô một tiếng nào. Cô hơi hụt hẫn, lên giường đắp chăn lại. Vài phút không ngủ được cô chợt lấy chiếc điện thoại ở đầu giường. Lâu rồi không xem tin tức.
Vừa lướt tin tức mới, cô thấy ngay tin tức Dương Thắng công khai yêu đương với một cô gái rất trẻ, có thể chỉ là học sinh cấp ba. Một tin tức được xem là rất hot kế bên, Khắc Huy và Ngọc Yến cùng nhau đi ăn được nhà hàng, nhìn tấm ảnh có vẻ như bị nhà báo nào đó lén lút chụp. Bên dưới là hàng trăm người comment với nhiều nội dung. Chủ yếu là nói hai người xứng đôi vừa lứa.
Cũng phải! Anh là một người khá có tiếng tăm trong giới kinh tế. Ngọc Yến là một người mẫu rất có tiếng tăm. Hai người hợp lại có lẽ rất xứng đôi. Ngón tay đang lướt trên màng hình điện thoại dừng lại ở hai commet. Có người comment rằng anh đã kết hôn với một cô gái không phải Ngọc Yến. Người bên dưới nói tiếp rằng Ngọc Yến đã có thai với anh nên có lẽ người ở trên nhìn nhằm.
Ngọc Yến có thai với anh! Hai người cũng rất xứng đôi! Có lẽ cô sẽ thành toàn cho họ! Gia đình ba người họ sẽ sống hạnh phúc! Nước mắt nhỏ từng giọt xuống bờ má. Cô lấy giấy thoả thuận ly hôn ra, một giọt nước mắt rơi trên giấy. Nếu như cô kí vào, cô đã thành toàn cho anh và người phụ nữ đó! Và sẽ ra đi với một số tiền không nhỏ? Bảy tỷ? Anh muốn bồi thường thiệt hại cho cô sao? Bồi thường cho cuộc đời cô và cả việc mất đứa con đầu lòng kia sao? Cuộc đời của cô, bảy tỷ là quá lớn! Nhưng con của cô, dù có bao nhiêu đi nữa cũng không thể đền bù! Tại sao anh lại nhẫn tâm phá bỏ đi đứa con này! Cũng là con của anh kia mà!
Càng suy nghĩ, nước mắt cô lại rơi nhiều hơn. Cô cầm cây bút lên! Bàn tay run run kí vào tờ giấy. Ba tháng trước, cô đã kí tên lên giấy chứng nhận kết hôn trong niềm vui và hạnh phúc! Bây giờ, cảm giác cô hoàn toàn bị tê liệt, cô kí tên lên tờ giấy!
Sáng hôm sau, anh không gặp cô vì nghĩ rằng cô đang ở trên phòng. Mãi cho đến khi dì Hoà hốt hoảng chạy xuống…
-Cậu chủ! Cô chủ không có trên phòng!
-Sao?-Anh hốt hoảng, đi nhanh lên phòng.
Căn phòng họ đã từng chung sống với nhau. Mùi hương của cô còn lưu lại trong không khí. Anh mở cửa tủ quần áo, không hề có một bộ đồ nào. Trên bàn có hai tờ giấy là một chiếc nhẫn đặt lên trên. Bàn tay anh run run cầm tờ giấy lên…
“Ông xã! Có lẽ đây là lần cuối em được gọi anh là như vậy! Khi anh đọc bức thư này thì em đã rời khỏi căn biệt thự ấm áp của chúng ta. À không, có lẽ sau này sẽ là của anh với một người phụ nữ khác. Em yêu anh, nhưng em không thể ở bên cạnh anh! Anh hãy chăm sóc tốt cho Ngọc Yến, đừng làm khổ bất kì người phụ nữ nào nữa, chỉ một mình em là quá đủ rồi! Về việc đứa con, anh không cần phải ấy nấy, có lẽ anh không muốn em làm mẹ của con anh nên anh đã bỏ nó! Không sao, em vẫn có thể bắt đầu một cuộc sống mới! Dù không có anh, em vẫn có thể sống tốt! Tốt hơn rất nhiều! Tạm biệt!”
Anh đặt lá thư xuống bàn, miệng thở dài. Tay cầm chiếc nhẫn đeo vừa vặn vào ngón út. Mấy ngày nay anh tìm mọi cách để cô kí tên vào tờ giấy này. Nhưng khi đã kí, lòng anh quá đổi nặng nề. Anh và cô chỉ đến đây là kết thúc sao!
Cô về căn nhà nhỏ ở quê của mình. Lâu lắm rồi, cô không quay về nơi này. Nơi mà cô sinh ra và lớn lên. Chính Phong nhận được học bổng toàn phần, đang du học ở ngoài, nên trong nhà chỉ còn cha mẹ cô. Ba mẹ cô vẫn vậy, đã không còn trẻ tuổi! Thì ra mấy tháng nay ông bà biết rằng cô đã có hạnh phúc riêng nên không lo lắng. Bây giờ cô không nỡ làm ba mẹ buồn lòng nên chỉ nói mình về quê chơi mấy hôm.
Lâu rồi không cảm nhận được ấm áp từ gia đình. Thì ra dù cô có như thế nào thì gia đình vẫn chấp nhận cô, vẫn là chỗ dựa trong lòng cô! Nghĩ đến điều đó, cô bất giác mỉm cười. Anh không phải là người thích hợp để cô nương tựa, chỉ có gia đình là thích hợp nhất. Tuy ba mẹ không ngừng hỏi vì sao anh không về. Cô chỉ khéo léo lánh sang chuyện khác.
Ngồi trên cánh đồng lúa, cô có thể ngửi thấy đươc mùi lúa thơm ngát. Mùi hương này lúc nhỏ đã đi theo cô rất lâu, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình xa lạ với nó quá. Cuộc sống làng quê đúng là thoả mái và dễ chịu, cuộc sống bình yên không tranh đua, không đố kị, không ghen ghét!
-Chị xinh đẹp ơi!
Một cậu bé lay lay tay cô. Cô cúi người xuống nhìn cậu bé trìu mếm, bàn tay khẽ xoa đầu cậu nhóc.
-Em là ai? Em biết chị sao? Hình như chị chưa gặp em!
-Dạ vâng! Em chưa gặp chị bao giờ ạ!-Cậu bé híp mắt cười.
-Vậy sao em gọi chị?-Cô nhìn cậu bé thắc mắc.
-Chị xinh đẹp lắm ạ! Bông hoa này rất hợp với chị!-Cậu bé đưa ra một bông hoa.
Là hoa bằng lăng tím. Ở nông thôn, không khó để gặp loài hoa này. Hoa bằng lăng tuy rất đẹp, nhưng căn bản là một loài hoa dại. Cô cũng chỉ như loài hoa dại! Nhưng cô may mắn được anh ghé mắt đến, nhưng anh cũng đã bỏ đi! Cô cầm bông hoa, ngón tay nâng niu từng cánh hoa.
-Em năm nay bao nhiêu tuổi?-Cô xoa đầu cậu bé.
-Dạ! Em bảy tuổi ạ!-Cậu bé lại cười híp mắt.
Một cậu bé bảy tuổi mà lại lanh lợi và dễ thương thế này! Nhìn cậu bé, cô bất giác nhớ lại trong bụng cô cũng từng xuất hiện một thiên thần, tay cô bất giác đặt lên bụng.
Một người phụ nữ đến gọi cậu bé, có vẻ là mẹ của cậu, cậu chào cô ríu rít rồi đi cùng mẹ mình. Trên tay nâng niu bông hoa bằng lăng, cô rảo bước về nhà.
Paris, Pháp
Căn nhà ở trung tâm thành phố, Tiêu Vân bất ngờ đến nhà Phương Thảo để thăm hai cô gái. Bảo Anh không lãng tránh, cũng gặp gỡ nói chuyện như bạn bình thường. Trong nhà bếp, hai cô gái thủ thỉ với nhau.
-Cậu mời Tiêu Vân sao?-Bảo Anh hơi khó chịu.
-Không! Mình không mời!-Phương Thảo nói.-Cậu có vẻ không thích anh ta?
-Không phải cứ nói thích là sẽ thích!-Bảo Anh lưỡng lự, bàn tay xoa xoa bụng.-Đối với mình bây giờ, chỉ có Tuấn Huy là niềm sống lớn nhất!
-Tuấn Huy? Là con trai sao? Chúc mừng cậu!-Phương Thảo cười.
Trần gia tuy mất con trai, nhưng lại được con dâu chưa cưới sinh ra một giọt máu của Trần gia, lại là con trai! Đây chẳng phải trong có rủi có cái may sao?
-Thật ra trai hay gái không quan trọng! Nhưng con trai sẽ giống anh ấy hơn!-Bảo Anh cười nhạt, dường như đã quen với nổi đau hơn xát muối này.
Tiêu Vân hắng giọng bước vào nhà bếp.
-Hai em làm gì vậy? Cần anh giúp không?
-Anh là khách! Không cần phải thế!-Phương Thảo nói.
-Được! Vậy anh ra phòng khách chờ, nhanh nhé!-Tiêu Vân cười cười.
Sau khi ăn uống, Bảo Anh nói là mệt nên lên phòng nghĩ, Tiêu Vân cũng về. Phương Thảo tiễn Tiêu Vân ra cửa.
-Có lẽ anh đã thua cuộc! Dù Tuấn Anh có xuất hiện hay không!
Tiêu Vân chỉ cười khổ rồi láy xe rời đi. Phương Thảo đang định đóng cửa thì một bàn tay rắn chắc giữ cửa lại. Phương Thảo ngước mặt lên hốt hoảng, dùng hết sức đẩy cánh cửa đóng lại nhưng không được vì sức nam và sức nữ chênh lệch nhau quá!
Nhật Hào vào bên trong, tiện tay đóng cửa lại. Gương mặt hắn tối sầm, tỏ rõ vẻ khó chịu.
-Sao… sao anh lại ở đây?-Phương Thảo hỏi.
-Tôi tìm em!
Ba chữ này rất bình thường, nhưng đánh vào tâm lý cũng như trái tim Phương Thảo rất mạnh.
-Không hề không gặp em chỉ mới ba tháng mà em đã có người đàn ông mới!-Anh nhếch môi rõ vẻ khinh khi.
-Anh… không được phép sĩ nhục tôi như vậy!-Phương Thảo bất mãn.
-Thật sao? Nhưng làm nhục em, thì có thể chứ?
Nhật Hào mạnh tay nâng cằm Phương Thảo lên làm cho cằm cô gái đau buốt. Phương Thảo cố gắng thoát khỏi bàn tay đáng sợ kia nhưng vô ích, lời nói của hắn lại làm cho cô gái sợ hãi. Nhật Hào đẩy mạnh Phương Thảo vào trong nhà. Động tác bạo lực, không hề có sự dịu dàng hay khoan nhượng. Hắn đẩy Phương Thảo ngã xuống cái bàn trống gần đó, vô tình cạnh bàn trúng bụng của cô.
-A…
Tiếng la của Phương Thảo khá to, làm Bảo Anh từ trên lầu chạy xuống, thấy cảnh này thì hốt hoảng.
-Bảo Anh…-Miệng Phương Thảo thuề thào.-Mình đau quá…
Bảo Anh vội vàng chạy đến xô Nhật Hào ra. Nhật Hào vì bất ngờ trước sự có mặt của Bảo Anh nên bị đờ ra. Hắn cứ tưởng đây là chốn của Tiêu Vân và Phương Thảo nên khi Tiêu Vân vừa bước ra, hắn tức tối chạy đến gặp Phương Thảo.
-Cậu không sau chứ?-Bảo Anh lo lắng.
-Bụng mình… đau quá! Giúp mình với!-Giọng Phương Thảo yếu ớt nhưng khẩn trương.-Mình không muốn mất nó!
-Nhật Hào! Làm ơn giúp tôi đưa Phương Thảo vào bệnh viện!
Một chút máu chảy ra từ giữa đùi Phương Thảo làm Bảo Anh quýnh quáng lên. Nhật Hào vội bế Phươn Thảo ra ngoài vào xe hắn, cả Bảo Anh cũng không đuổi kịp để đi cùng xe với hắn.
Ngồi trong chiếc xe thể thao, áo sơ mi xám của Nhật Hào đã nhuộm màu đỏ từ máu của Phương Thảo. Hắn nhìn thật kĩ bụng của Phương Thảo. Chết tiệt, sao hắn không nhận ra bụng Phương Thảo có phần hơi nhô lên, cơ thể đẩy đà hơn, lẽ ra hắn phải nhận thấy là cô gái này đang mang thai. Trước giờ hắn đổi xử với phụ nữ như thế là rất nhẹ nhàng, nhưng Phương Thảo đang mang thai… Có lẽ hắn đã quá nóng nảy, và người làm hắn nóng nảy là không suy nghĩ được thế này thì chỉ có một người…