Cả bọn theo bước chân Khang đi qua rất nhiều ngõ ngách, tuyệt nhiên không thấy bóng quái vật nào cả ngoại trừ đống xác chết trong căn phòng lúc nãy, khi bước qua xác mấy chục con quái vật, Khang xuýt xoa: “Các người làm hao tổn của tôi hơi nhiều quái vật rồi đấy!”“ Nếu không giết thì bây giờ bọn em chết cả rồi!” - Vi nhìn mấy cái xác, bĩu môi.“ Oh… cũng đúng, tôi chịu hao tổn lần vậy! Các người đúng là phiền não!” - Khang suy nghĩ lúc rồi nói lơ đễnh.“ Hì hì!” - Vi cười cho qua, nụ cười thiên thần ấy khiến cho tim Khang lệch nhịp.Khang không trả lời, rảo bước qua xác đám quái vật. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy được sự bất thường ở gương mặt cậu.
Bọn họ đi trên hành lang của tòa nhà cấm,nơi đây tối mịt, chỉ thấy ánh sáng le lói của trăng rọi vào, bỗng chốc làn gió lạnh thấu tâm can lướt qua.An thoáng rùng mình , khẽ nép người về phía Huy, nắm lấy tóc cậu, Huy chau mày: “Cô làm gì thế?”“ Tôi… tôi lạnh!” - An lí nhí, víu tóc Huy mạnh hơn làm cậu đau điếng.“ Lạnh có cần nắm tóc tôi không vậy? Đau chết được!” “ Chứ anh có mặc áo đâu! Anh bắt tôi nắm tay anh à?” - An cãi.“ Hừ! Cô phiền chết được!” - Huy quạu rồi bàn tay to, ấm nóng của cậu tìm đến bàn tay nhỏ bé của An, hai bàn tay đan xen vào nhau. An cảm nhận rõ hơi ấm từ bàn tay cậu, thoáng bất ngờ! Cô không nghĩ cậu lại nắm tay mình, nhưng… ấm quá! Cô siết chặt bàn tay to, rắn chắc đó hơn nữa, muốn cảm nhận hơi ấm đó nhiều hơn nữa… Cô không biết cảm giác ham muốn này là gì, cô cũng không biết tại sao lại như thế, cô chỉ biết… bàn tay cậu mang lại sự an toàn và ấm áp cho cô!Chỉ có vậy!
Huy thoáng ngạc nhiên vì bàn tay nhỏ bé của An siết lấy tay mình, chặt hơn! Cậu chỉ định nắm tay An để cô không víu tóc cậu nữa nhưng không ngờ cô lại siết tay cậu. Mặt cậu đột nhiên ửng đỏ, không thể kiểm soát được, kế đó là nhịp tim! Nhịp tim cậu không đều nữa rồi, nó cứ đập loạn xạ, vì người con gái đó ư? Đôi tay cậu đã nắm không ít những đôi tay mịn màng, kiêu sa, xinh đẹp,nhưng chưa có bàn tay nào mang đến cho cậu cảm giác bình yên, ấm áp lạ kì này, chưa có bàn tay nào lại rụt rè siết lấy tay cậu cả, chưa từng có! Cho đến bây giờ! Cho đến lúc tay cô đan vào tay cậu,cho đến lúc tim cậu lạc nhịp…
Nơi đó, cảm giác lạ lẫm, ấm áp không chỉ đến với con người ấy, nó cũng len lỏi, trà trộn vào con người khác. Họ đi bên nhau, không nắm tay, chỉ song hành thôi! Chỉ có vậy! Nhưng… an toàn lắm! Dễ chịu lắm! Cái khoảnh khắc con người bước đi cạnh nhau, trái tim chung nhịp đập. Dương và Vi, họ đi bên nhau, song hành với nhau trên hành lang lạnh giá, im lặng, cảm nhận rõ nhịp tim của đối phương, lắng nghe cái sự rạo rực, an toàn đến từ đối phương, không mạnh bạo, không mãnh liệt, không thiêu đốt, không lạnh lẽo, chỉ có cảm giác an toàn vây quanh họ thôi. Giây phút người con trai quay sang ngắm nghía khuôn mặt người con gái, cũng là lúc ánh mắt chạm nhau, khuôn mặt cùng đỏ bừng quay sang hướng khác.
Lướt qua sự bình yên,chở che của con người kia, là sự ấm áp đến thiêu đốt của con người khác,đó là Vân và Phong.Cảm giác như có thứ ánh mặt trời ấp ám chiếu sáng trái tim băng giá của Phong, làm tan dần những tảng băng lạnh giá,thiêu đốt cái vỏ bọc lạnh lẽo của cậu, để trái tim cậu được sống, được vẫy vùng trong miền hạnh phúc, được giải thoát khỏi cái vỏ bọc dìm chết con người cậu, và cũng làm dâng lên trong người cậu thứ cảm giác ham muốn, thứ cảm giác muốn độc chiếm ánh mặt trời đó-là Vân. Cái cảm giác lạ kỳ ấy đến khi bàn tay ấm của Vân nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo, không sức sống của cậu, truyền thứ hơi ấm như ánh mặt trời đến cơ thể cậu, chỉ là… nắm tay thôi mà! Cách đây vài giây cậu còn định vùng tay ra khỏi hơi ấm đó, nhưng Vân không tha cho cậu,cô cứ siết chặt tay cậu, với lý do hết sức đơn giản, lạnh thì nắm tay, chỉ vậy thôi!
Cô không hề biết, hơi ấm từ tay mình, đang sưởi ấm con tim Phong, không hề biết!
con người, tính cách, có lẽ họ đã tìm được định mệnh của riêng mình, nhận ra… hay không nhận ra… họ vẫn đang đi bên nhau, lắng nghe nhịp đập hạnh phúc của trái tim mình, cảm nhận thứ cảm giác lạ lẫm của chữ mang tên “tình yêu”. Còn kẻ thống lĩnh của chúng ta, vẫn mang dáng vẻ của kẻ thống lĩnh cô độc. năm rồi! Đã năm từ cái ngày cậu ngu xuẩn tiêm thứ chất độc MTxx vào người chỉ để đánh bại những kẻ bắt nạt mình, sau đó cậu đã phải chịu nỗi đau quằn quại dường như tan da nát thịt, phải chịu nỗi cô đơn quạnh vắng, để rồi dần trở thành kẻ thống lĩnh, chôn chân nơi gớm ghiếc chỉ toàn mùi tanh sộc của những cái xác, nghe tiếng rít kinh tởm của những kẻ đến giới hạn, dìm mình nơi hố sâu của tuyệt vọng. Để con tim còm cõi, lụi tàn,chôn sâu những cảm xúc của bản thân, vùi dập nụ cười của chính mình. Mặc cho nỗi cô đơn ngày ngày gặm nhấm thân xác cô độc của cậu…