“Đó có phải con nhỏ được anh Huy bế vào phòng y tế không?”“Nó cũng xinh ấy chứ!”“Cho dù có xinh thật, nhưng phải có chiêu trò gì nó mới quyến rũ được anh Huy, nếu không thì làm sao nó có diễm phúc đó?”
“Đúng là một con nhỏ mặt dày! Dám cướp anh Huy của chúng ta!”“Nó nghĩ nó là ai chứ?”“Đồ mặt dày!”
“Đồ chảnh chọe! Coi cái mặt xấc xược của nó kìa!”“Tức quá đi! Nếu được tao sẽ rạch mặt cho nó biết tay!”“Tao nữa, tao cũng muốn!”
Những tiếng xì xầm cùng vô vàn ánh mắt đố kị, ghen ghét, khó chịu của những cô gái xung quanh đang đè bẹp An, nó khiến cô sợ.
“V…Vân ơi! Tớ… tớ sợ quá!” - Cô nép vào người Vân.“Cậu đừng bận tâm lời bọn tép riu đó! Bọn nó ghen tỵ với cậu nên nói vậy thôi! Cậu không cần phải sợ!” - Vân hùng hổ nói.
“Đúng đó, xem như họ là không khí là ổn cả mà!” - Vi nắm lấy tay cô,mỉm cười.“Cậu đừng có sợ! Bọn nó nói kệ bọn nó, đứa nào dám đụng vào cậu là không yên với Dương này đâu!” - Dương giơ nắm đấm, nói chắc nịch.
“Uhm… cám ơn mọi người!” - An nở một nụ cười ấm áp, siết lấy tay Vi, tay còn lại thì nắm lấy tay Vân. Bên cạnh những người bạn này, cô thấy an toàn, thấy ấm áp lắm…
“Uhm… Nhưng mà… Dù đã cố gắng xem bọn nó như không khí nhưng tớ vẫn thấy khó chịu lắm! Nếu còn ở đây lâu có thể tớ sẽ không kìm được mà lao ra đấm vào mặt từng đứa mất!” - Vân mỉm cười với An.
“Uhm… Uhm…Tớ cũng vậy! Nghe mấy câu kinh tởm đó, tay tớ sắp ù lên luôn này!” - Vi chỉ vào tai, tinh nghịch nói.
“Nếu có thể đánh hết tụi nó mà không bị kỷ luật, tôi đã cho vào bệnh viện hết từ lâu rồi!” - Dương nhìn mấy đứa nói xấu An, hung hăng nói.
“Hihi… anh bạo lực quá đó!” - Vân chọc cậu.“Miễn không bạo lực với ba cô nương ở đây là được rồi!”“Uhm… bạo lực của cậu là dùng để bảo vệ bọn này! Đúng không?” - An cười tươi rói.
“Đúng % luôn đó!” - Dương giơ nắm đấm, hăng hái nói.“Hihi, bọn này cám ơn cậu nhiều lắm!” - Vi nói dịu dàng.
“Trách nhiệm của một tên con trai thôi mà!” - Cậu mỉm cười.“Uhm… nhưng anh trai của em ơi! Tới lớp rồi đó!” - Vân nũng nịu nói, trông điệu bộ quá sức cute luôn!
Khi bốn người bọn họ vào lớp, lập tức nhận được những cái lườm nguýt cùng ánh mắt hình viên đạn của bọn con gái, đa phần những thứ đó đều nhằm thẳng vào An.
“Nhìn cái gì? Chưa từng thấy người xinh hay sao mà nhìn hả?” - Vân phùng mang trợn má, đứng chắn trước An.
“Ha ha ha ha! Nói về độ xinh thì tôi xinh hơn cô ta nhiều!” - Đột nhiên có một giọng the thé vang lên nơi cửa lớp.
“Đúng ! Sally của bọn tao xinh hơn con nhỏ đó nhiều!” - Giọng khó nghe của một đứa con gái với thân hình quá khổ đứng bên phải người tên Sally vang lên.
“Sally? Sally là con nhỏ nào chứ? Vác mặt ra đây coi!” - Dương tiến lại phía cửa, hung hăng nói.
“Là tôi!” – Đứa con gái với mái tóc xoăn màu nâu sữa kiểu búp bê cất cái giọng the thé.
“Người gì đâu mà xấu hoắc! Giọng nói thì khó nghe, mặt trét phấn trắng bệch! Tôi nghĩ cô cũng tốn không ít phấn cho khuôn mặt đó nhỉ?” - Vân chắn trước anh trai mình, đứng đối diện với Sally. Lên tiếng chê bai thậm tệ. (mặc dù Sally cũng khá xinh).
“Sao cô dám nói người đứng đầu fan club của anh Gia Huy như vậy hả?” - Người đứng bên trái lên tiếng.
“Các người như vậy mà gọi là fan club của anh Huy à? Nếu các người thật sự hâm mộ anh ấy thì khi thấy chuyện này phải vui vẻ chúc mừng chứ? Sao lại đến lớp bọn tôi gây chuyện?” - Vi bước ra, dùng lời nói nhẹ nhàng lấn át cái giọng the thé của đứa con gái đó.
“Thì sao chứ? Cô là ai mà đứng đó thuyết giáo vậy? Cô là cái thá gì chứ? Cô là gì của anh Huy hả? Không là gì thì đừng có đứng đó dạy đời người khác!” - Đứa con gái với thân hình quá khổ cất cái giọng khó nghe, mỗi câu lại bước thêm một bước, dồn Vi vào góc tường.
“Tôi là em họ của anh Huy! Trần Nhật Vi!” - Cô nổi sát khí, nói lạnh băng.“E… em họ sao?” - Đứa con gái đó cứng họng, mặt tái đi.
“Đúng vậy! Và xin cô ra khỏi lớp tôi!” Dương đẩy cô ta ra khỏi lớp.“A… anh dám!” “Đi!” - Cậu nói, giọng đanh thép.
“S… Sao chúng tôi phải đi?” - Sally cất giọng the thé.“Tôi bảo các người đi khỏi đây! Mau!” - Dương trợn mắt, hét vào mặt Sally, giọng dữ tợn như hổ gầm.
“Đ… đi thôi Rose, Jane!” - Sally nói nhỏ,khoác tay ra dấu rút lui. Cả bọn lập tức phắn đi trong vòng một nốt nhạc.
Ngay khi bọn họ quay đi, tiếng chuông kết thúc giờ ra chơi cũng vang lên.
“An, cậu không sao chứ?” - Vi ngồi vào chỗ, quay sang phía An hỏi.“Không… tớ không sao!! Nếu lúc nãy mà không có các cậu… tớ sẽ sợ lắm!” - An nói nhỏ.
“Cậu không được nói "nếu" này "nếu" nọ đâu đấy! Bọn tớ luôn ở đây mà!” - Dương mỉm cười, khác hẳn thái độ giận dữ lúc nãy.
“Uhm… Mà Dương nè, sao lúc nãy cậu lại nổi giận vậy?” - Vi hỏi cậu.“Ờ thì… !” – Cậu nhìn sang phía khác.“Vì anh ấy thấy cậu bị con nhỏ mập đó dồn vào tường ấy!” - Vân mỉm cười tinh nghịch, nói với cô.
“Nè! Vậy là cậu đuổi bọn họ đi không phải vì tớ á?” - An bĩu môi.“Eh… không phải mà!” - Dương xua xua tay.
“Vậy là không phải vì tớ ư?” - Vi hùa theo An.
“Không phải luôn!” - Dương đang dần bị đưa vào tình thế rất ư là bi đát.“Vậy thì vì ai?” - An và Vi dồng thanh, dí mặt sát vào mặt cậu.“V…Vì cả hai!” - Cậu nói rồi quay lên.
“Hihihi! Xem bộ mặt khó xử của anh kìa!” - Vân trêu Dương.“…H… Học đi! Cô vào rồi!” – Cậu nhìn sang phía khác.
“…Cảm ơn cậu!” - Vi nói khẽ, khẽ đến mức chỉ mình cô có thể nghe thấy, có thể cô cảm ơn Dương vì chuyện lúc nãy, cũng có thể là vì… một chuyện khác…
Ở bên cạnh cô, có một nụ cười ấm áp rơi trên khuôn mặt An. An vớ tay nắm lấy mặt sợi dây chuyền bạc, bấm vào một cái nút nhỏ. Hình ảnh một đứa bé đang nằm trên tay một người đàn ông, có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đứng cạnh ông ta hiện ra. Cả ba người trong ảnh đều cười rất ấm áp… Ba ơi! Ba có thấy không? Con đã tìm được những người bạn tốt rồi! Con đã tìm được những người bạn thật sự bên cạnh và sẵn sàng chở che cho con rồi! Và… cả người con yêu nhất nữa! Ba có vui không hả ba?...
Con không thể biết được ba có vui hay không… nhưng mà… Con hạnh phúc lắm ba à… Ba có nghe được những dòng cảm xúc này của con không? Con… nhớ ba… nhiều lắm…Ba ơi…
Giọt nước trong suốt, ấm nóng đột nhiên rơi vào bức ảnh đó. An khẽ đưa tay lên mặt và nhận ra…có một giọt nước mắt trong suốt đang bám lấy ngón tay của cô.
Mình… khóc sao?