Ngày hôm đó sẽ là một ngày yên ổn đối với An, Vi,Vân,Dương nếu như bọn Sally không xuất hiện trước mặt họ ở căn tin vào giờ giải lao…
“Trương Mỹ An!” - Đang ngồi nói chuyện với Vân thì bỗng vang lên cái giọng the thé trước mặt An. Kế đó là Sally, Jane, Rose cùng một đám ô hợp không quen biết tiến về phía An.
Ngay lập tức vang lên tiếng xì xầm bàn tán của đám học sinh xung quanh cùng những người bán hàng trong căn tin.
“Gì nữa đây? Ăn không rảnh rỗi không có gì làm tới gây sự hả?” - Vân đứng phắt dậy, đặt một chân lên bàn, hung hăng nói.“Không phải chuyện của mày, tránh ra đi con nhỏ tóc vàng!” - Đứa con gái tên Jane tiến lên, trừng mắt nhìn Vân, nói như đe dọa.“Chuyện của bạn tao cũng là chuyện của tao! Nếu muốn động vào bạn tao thì bước qua xác con này đã nhé!” - Vân đạp mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn Jane.
“Oh my god! Cái bọn không biết nhục hôm qua bị tao đuổi mà giờ còn dám vác mặt tới đây nữa cơ đấy! Sao? Muốn gì đây hả?” - Dương đá phăng cái ghế, bước tới đứng đối mặt với đứa con gái quá khổ tên Rose.
“Bọn mày muốn bao che cho con nhỏ xấc xược dám quyến rũ anh Huy này cũng được, nhưng đừng trách bọn tao độc ác!” - Sally cất cái giọng the thé khó ưa.
“Đây là việc fan club của anh Huy nên làm sao? Vừa nghe tin anh ấy bế một cô gái vào phòng y tế đã nổi thói ghen tỵ mà đến đây gây sự rồi, các người chẳng khác gì một lũ đáng khinh!” - Vi chống tay lên bàn, nói bằng giọng trong vắt của thiên thần nhưng ẩn chứa trong đấy là một sự khinh miệt và có phần kiềm chế.
“À, Trần Nhật Vi! Tao nói cho mày biết! Nếu mày còn tiếp tục bênh vực con nhỏ xấc xược này nữa thì cho dù mày có là em họ của anh Huy đi chăng nữa thì cũng đừng mong bọn tao nhẹ tay nhá!” - Sally lấy tay vỗ vào ngực Vi vẻ giễu cợt.
“Đủ rồi đó nha con chằn cái! Ai cần đám ô hợp bọn mày nhẹ tay chứ? Thích thì nhào hết vô đây! Bỏ ngay cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người cô ấy!” - Dương điên tiết xông tới gỡ phăng tay Sally ra khỏi người Vi.
“Mày bảo ai là chằn cái hả?” - Sally điên tiết gào .“Tao nói mày đó!” “Mày…”
“Thôi đủ rồi!” - An đập mạnh tay lên bàn, đứng phắt dậy, lập tức tất cả tiếng nói xung quanh tắt hẳn. “Nói đi… Nói mau đi… Rốt cuộc các người muốn gì ở tôi hả? Các người muốn sao mới chịu tha cho tôi đây hả?” - Cô nói như gào, giọng nói dường như lạc hẳn đi.
“Ha ha ha! Coi cái mặt làm bộ ra vẻ ngây ngô đến tức cười của nó kìa tụi bây!” - Sally cười to rồi nói với giọng điệu khinh bỉ, kế đó là tiếng cười hỗn độn của đám người đó.
“Cái đám ô hợp chết tiệt này!” - Dương nói rồi tiến tới định đấm vào bộ mặt đang cười nhăn nhở của Sally nhưng có một bàn tay nắm lấy tay cậu nhằm ngăn cản hành động đó. Cậu khó hiểu quay lại, lập tức nhận được cái lắc đầu của Vi. Thế là cậu không còn cách nào khác ngoài nắm chặt tay thành hình nắm đấm mà đứng yên cố kiềm chế cơn giận sôi gan trong người mình.
“Bọn mày cười cái gì hả? Có gì đáng cười chứ?” - Vân hết kiên nhẫn, chực nhào tới bọn khốn đó nhưng An đã ngăn lại.“Cậu buông ra! Tớ phải cho đám đười ươi với con chằn tinh này biết tay!” - Vân khó chịu nói với An.
“… Không! Đừng làm vậy… Tớ xin cậu!” - An cúi gằm mặt, nói giọng yếu ớt, bàn tay nắm lấy vạt áo Vân thoáng run.
Vân yên lặng nhìn An.
Khoảng s trôi qua…
“… Uhm… Tớ biết rồi!” - Câu nói đó thoát khỏi miệng Vân rồi tan vào bầu không khí khó chịu đang rộ lên những tiếng cười khô khan nơi đây. Cô chẳng biết làm gì hơn ngoài việc lặng yên dùng ánh mắt căm phẫn tột độ nhìn vào đám khốn trước mặt, bất lực, không thể làm gì hơn.
Một lúc sau, các tiếng cười giảm dần rồi tắt hẳn. Sally hất càm về phía cái bàn trước mặt An, lập tức một tên con trai bước tới đá văng nó tít ra xa. Ả tiến về phía An, dùng bàn tay thon dài nâng cằm cô lên.
“Mày hỏi bọn tao muốn gì hả? Tất nhiên là tránh xa anh Huy của bọn tao ra rồi! Còn nữa, dẹp ngay cái bản mặt xấc xược này đi! Biết không hả?” - Giọng nói đó rất dịu dàng, nhưng trong ngữ cảnh này nó trở nên thật đắng chát và chua ngoa, nó đặc sệt âm điệu giễu cợt và đâu đó vang lên mùi rác rưởi.
“Mấy lời đó mà cũng nói được nữa hả chằn cái?” - Dương nổi điên, chực lao về phía Sally.“Đừng Dương, để bọn họ tự giải quyết!” - Vi siết chặt tay Dương khiến cậu không thể thực hiện ý dồ được.“Geez, biết là thế nhưng ức chế quá!” - Dương cau có nói nhưng cũng đứng yên.Vi chỉ biết cười trừ.
“Không được, gì cũng được nhưng chuyện đó thì không!” - An nói rồi đưa tay giật phắt tay Sally ra khỏi người mình.
“Các người chẳng khác gì một lũ đê hèn cố gắng đoạt được thứ mình không thể có bằng cách tước đi của người khác cả! Gia Huy của các người ư? Nực cười, chính miệng anh ta nói điều đó? Hay chỉ là các người bịa ra để thỏa mãn sự cuồng loạn của mình? Các người tự lập ra một cái fan club rồi lại dùng danh nghĩa đó để ép buộc tất cả những cô gái mà anh ta tiếp xúc phải tránh xa anh ta! Các người tự nhận mình là fan của anh ta để làm gì chứ? Chiếm đoạt anh ta ư? Dùng cái danh đó để khoe khoang khắp nơi rằng anh ta của mình à? Thật đáng thương!”- Cô nói tất cả những gì mình nghĩ, biến đổi sự chịu đựng từ nãy đến giờ thành lời nói trước đám người này.
“Á à! Bây giờ còn lên tiếng dạy đời tao nữa cơ đấy! Tao là người lập ra fan club, tao có quyền làm như vậy! Ý kiến gì nữa không?”
“ … Một lũ thảm hại!” - An nói nhẹ đủ để Sally tức điên, ả ta lồng lộn nhào tới bóp lấy cái cổ trắng nõn của cô.“Mày nói gì hả? Mày dám bảo bọn tao thảm hại sao? Mày chán sống rồi!” - Sally hét to trong khi tay siết chặt cổ An. Đôi mắt mở to, hằn lên những tia máu đỏ lòm. Trông ả ta lúc này chẳng khác gì một con ác quỷ đội lốt người.
“Ưm… Bu… buông… ra!” - An khó nhọc nói, đôi tay yếu ớt cố gắng gỡ cái gọng kìm đang siết chặt cổ mình ra. Môi cô tái đi, cô thấy hơi thở đang dần lìa khỏi mình.
“Con khốn! Bỏ đôi tay gớm ghiếc của mày ra!” - Vân hét to rồi lao về phía Sally nhưng bị Jane chặn lại.
“Tụi bây! Đừng để nó đến gần Sally!” - Rose đứng chắn trước Dương lúc này chẳng khác gì con hổ đói điên tiết nhào tới, hét to ra hiệu cho đám đàn em tấn công rồi lùi về phía sau. Lập tức cả đám lao về phía Dương và Vân. Hai người họ điên tiết lao vào đánh tất cả những tên cản đường bằng các thế võ Karate của mình. Một trận hỗn chiến diễn ra ngay tại căn tin trường THPT New World mà đối tượng là một đám du côn với hai người một nam một nữ. Đám học sinh chạy tán loạn nhằm tránh những tàn dư của trận chiến, không ai dám xen vào.
“Nào! Để xem bây giờ ai có thể cứu mày!” - Sally nói, giọng đắc thắng trong khi tay vẫn bóp chặt cổ An nhằm cướp đi sự sống từ cô. Ả ta không cần biết hậu quả sẽ như thế nào nếu cướp đi mạng sống của một con người, tất cả những lý trí đó đã biến mất! Thứ duy nhất còn đọng lại trong ả là ý định giết chết đứa con gái trước mặt. Ả ta không nhận ra rằng mọi chuyện đã đi quá xa và giờ đây ả sắp giết chết An.
An thấy mọi thứ đang trở nên nhạt nhòa, những tiếng binh bốp hỗn loạn xung quanh cũng dường như biến mất, cô thấy sự sống đang dần lìa xa mình, đôi bàn tay yếu ớt vẫn cố ghì chặt tay Sally nhằm giải thoát cho cái cổ đáng thương. Mình… sẽ chết thế này sao? Sẽ chết tại nơi này thật sao? Khó… thở quá! Làm sao đây? Mình không muốn chết dưới tay con người này! Không muốn!
“G… Gia Huy… cứu!” - An thều thào, cố dùng tí hơi sức cuối cùng để gọi tên Huy. Giờ đây, trong khoảnh khắc này, cô muốn cậu cứu mình, cô muốn ôm lấy bờ vai vững chắc của cậu, muốn tìm cảm giác an toàn từ cậu, đó là tất cả mong muốn lúc này của một con người sắp bị sự sống bỏ rơi.
“Lúc này mà mày còn gọi tên anh Huy nữa à? Chết đi con nhỏ xấc láo!” - Sally hét lên rồi bóp chặt cái cổ trắng nõn của An, đôi tay An buông lỏng, tí sức cuối cùng cô cũng đã trút hết. Đôi môi tái đi, đôi mắt trong veo màu nâu sẫm mờ dần… mờ dần… hơi thở lúc này trở nên thật xa xỉ đối với cô… cô thấy… sự sống đang bỏ rơi mình, thấy cái bóng đen của Tử Thần đang lơ lửng trước mặt… Sắp… sắp rồi… Tử Thần sắp nuốt chửng linh hồn thuần khiết của cô rồi… Đúng vậy… chỉ vài giây nữa thôi…