Mắt An lập tức mở to, gì chứ? Cái lão già độc ác đó đến đây làm gì? Ông ta gây ra biết bao nhiêu chuyện như vậy… Còn chưa thấy hài lòng sao? …
Chuỗi suy nghĩ đã hiện ra khi hình ảnh máu me như một thiên thần gãy cánh của Vi bủa vây tâm trí cô, một cảm giác hoang mang xen lẫn căm phẫn cũng từ đó mà dấy lên, cứ thế chiếm trọng lấy lồng ngực cô.
Lòng hoang mang là vậy, nhưng cô vẫn điềm tĩnh đáp lời cậu sau vài giây trầm mặc:
“Em không nghĩ là ông ta lo cho Vi, bởi vì phòng bệnh của cậu ấy đâu phải hướng đó.”
“Hừm… Đó là hướng đến phòng xét nghiệm ADN, ông ta đến đó làm gì?” - Cậu nhíu chặt mày đáp, mắt vẫn nhìn chăm chú theo hướng đi của Trần Vũ Khánh, trong lòng hiện lên rất nhiều khúc mắc xen lẫn sự hoang mang tột độ…
“Lại là đích thân đến, chuyện này chắc chắn rất quan trọng với ông ta.”
“...” - Cậu im lặng không đáp lời cô, bởi vì hiện tại trong lòng cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu. Ông ta xét nghiệm ADN để làm gì? Sau tất cả những chuyện mà ông ta đã gây ra trước đây, ông ta vẫn không chịu buông tha cho mình và An sao? Rốt cuộc ông định mưu tính gì nữa đây hả Trần Vũ Khánh?
Nghĩ đoạn, cậu đã không thể chịu được nữa mà sải bước nhanh về phía khu xét nghiệm ADN, nhưng mới vừa bước được vài đước thì tay cậu đã bị An nắm lại, siết chặt lấy.
Cậu khó hiểu quay lại nhìn cô:
“Em…”
“Anh đến đó thì được gì? Đối mặt nói chuyện mới ông ta thì được gì? Chúng ta có biết ông ta định làm gì không? Bây giờ tốt hơn hết vẫn là chờ đợi động tĩnh từ ông ta!” - Cô tức giận ngắt ngang lời cậu.
Đôi mắt màu hổ phách sáng rực như hổ dữ của cậu bỗng ánh lên một tia thâm trầm, như thể muốn xoáy sâu vào đôi đồng tử trong veo màu nâu sẫm của cô. Nhưng cô không hề né tránh ánh mắt đó, vẫn cứ dùng ánh mắt vừa kiên định vừa có chút như van nài nhìn sâu vào đáy mắt cậu, lòng ôm ấp hi vọng rằng cậu sẽ ngưng ngay cái hành động ngu ngốc đó lại.
Thời gian cũng vì vậy mà như lắng đọng…. Trong sự căng thẳng tột cùng của đôi tình nhân kia.
Cậu cứ thế nhìn cô một lúc lâu trong khi gạt bỏ cả ánh trăng tàn sang một bên, sau đó mới cất giọng trầm đục:
“Anh sẽ ngăn ông ta bằng mọi cách. Vậy nên, hãy để anh đi đi, có được không?” - Giọng nói của cậu không hề có ý van nài hay mềm mỏng, mà chính là giọng nói của một người sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để người mình yêu được an toàn, để gã đàn ông độc ác kia không thể làm hại cô.
Đủ rồi, quá đủ rồi… Những cơn đau mà ông ta đã gây nên cho em là quá đủ rồi! Bây giờ anh không muốn chỉ vì một phút do dự hôm nay, mà hôm sau sẽ mất em mãi mãi… Đừng ngăn cản anh nữa…
Nghe được giọng nói kiên quyết của cậu, đôi mày thanh tú của cô đã không chịu được mà nhíu lại, tay cũng bất giác siết lấy tay cậu chặt hơn… Không hiểu sao nhưng cô lại cảm thấy… Nếu bây giờ để cậu đi, thì mình nhất định sẽ mất cậu mãi mãi…
“Nhưng…”
Cảm nhận được sự lo lắng từ cái nhíu mày do dự của cô, cậu đột nhiên kéo cô ôm chặt vào lòng, len tay vào làn tóc mềm mà vuốt ve, miệng dịu dàng thốt ra một chữ:
“Ngoan.”
Nói rồi không đợi cô trả lời, cậu đã thả tay cô ra mà chạy thật nhanh về phía khu xét nghiệm, nơi gã đàn ông tàn độc nhất thế gian đang mưu tính bên trong.
An vẫn chưa thoát khỏi mùi hương dễ chịu trên người cậu, chỉ ngây ngốc đứng đó nhìn người yêu của mình đang xa… Dần xa… Dần biến khỏi tầm mắt như đang chạy về một con đường đen tối mịt mờ…
Cô có cảm giác… Sự thật đã sắp được phơi bày…
Và cũng chính cảm giác đó khiến đôi chân vốn đang cứng đờ tại chỗ của cô vội vã chạy theo cậu, cùng cậu chạy vào con đường vốn mịt mờ đến mức không lối thoát…
“Thưa ông, kết quả xét nghiệm ADN cho thấy cô Trương Mỹ An quả thật là con gái ruột của ông.” - Cái giọng trầm đục của vị bác sĩ già mặc blouse trắng vang lên giữa không gian sực nứt mùi thuốc khử trùng, đồng thời trôi tuột vào trong tai An… Mang cái nội dung tàn nhẫn đó đâm mạnh vào trong màng nhĩ cô khiến nó rỉ máu…
Đôi đồng tử cô mở rộng hết mức… Ngỡ ngàng, sửng sốt, bàng hoàng và cả sự sợ hãi đến run rẩy nữa… Tất cả, tất cả những cảm xúc đó đang chen nhau in sâu lên võng mạc khốn khổ của cô, thi nhau nghiến sâu sự thật kinh khủng đó vào lòng cô như một cái khoan đẫm máu vô hình… Hả hê bóp nát tim cô, khiến cô cảm thấy từ ngực dâng lên một cơn quặn thắt dữ dội mà dựa lưng vào tường thở dốc… Tay bóp chặt lấy nơi ngực trái khốn khổ...
Đau… Đau quá… Cơn đau này…. Giống như bị ngàn lưỡi kiếm vô hình đâm xuyên người vậy… Khó… Khó thở quá… Đau quá...
Nhưng cô không khóc...
Nếu là Trương Mỹ An trước đây, nhất định cô sẽ khóc rống lên mà phá nát mọi thứ sau đó lao qua lan can bệnh viện mà tự sát. Nhưng cô bây giờ đã khác trước rồi, cô không còn là một con nhỏ yếu đuối như vậy nữa! Cho nên hiện tại dù đó đau đớn cỡ nào cô cũng không được khóc! Nhất định phải làm rõ cái chuyện quỷ quái này mới được, biết đâu… biết đâu đây cũng chính là âm mưu của ông ta nhằm chia cắt cô với Huy… Biết đâu là như vậy...
Và thế là cô đã tự tạo nên một cái cớ cho bản thân mình để không tin vào câu nói tàn độc đó. Cô không tin! Tuyệt đối không thể tin gã đàn ông ác như rắn độc này là ba mình! Tuyệt đối không…
Rồi cái cớ đó đã khiến cô đè nén cơn đau đến tận xương tủy vào trong lòng, tay siết chặt lấy nắm đấm cửa trong sự bất ngờ xen lẫn khó hiểu của Huy rồi mở tung ra, nén hết nỗi thống khổ vào bên trong sau đó tự đeo cho mình chiếc mặt nạ bình tĩnh đến không ngờ... Cố gắng ép dòng nước mắt nóng hổi chảy ngược vào trong...
Đúng vậy, giây phút này… Mình không được phép yếu đuối, mình không được phép khóc khi chưa biết rõ mọi thứ… Đúng vậy, phải đối mặt thôi.
Cô siết chặt tay lại thành hình nắm đấm đến mức những sợi gân xanh nhạt cũng nổi bật lên trên cánh tay trắng nõn nà, khẽ bước vào trong, Huy ở bên cạnh hơi nhíu mày nhưng cũng đi vào theo cô.
“Cô là…” - Vị bác sĩ hơi khó hiểu nhìn cô, ông ta không cách nào nhớ nổi là mình đã từng gặp qua người con gái xinh đẹp như vậy.
“Trần Vũ Khánh, chuyện này là sao?” - Giọng nói bình tĩnh đến không ngờ rơi khỏi bờ môi cô, bình tĩnh đến mức vô tâm…
Gã đàn ông đầu lốm đốm bạc bất ngờ xoay sang nhìn cô, nhìn sâu vào đáy mắt kiên cường đang cố giấu nhẹm sự bi ai vào sâu trong tâm khảm của cô, sau đó bỗng nhếch môi cười đểu:
“Thôi nào con gái, đừng xù lông như vậy chứ, đến đây ta ôm cái nào.” - Ông ta nhấn mạnh hai chữ “con gái” khiến một đợt ớn lạnh xen lẫn kinh tởm chạy dọc sống lưng cô, tởm lợm! Và đi kèm với nó là hành động dang tay như thể sẵn sàng đón cô vào lòng bất cứ lúc nào…
Cô siết chặt tay hơn như thể cố nén lấy cơn thống giận đang dần chiếm lấy mình như quỷ dữ, ngăn bản thân lao vào đánh chết tên khốn đó! Căm phẫn tột độ là cảm giác của cô lúc này... Nhưng cô lại không làm gì mà chỉ đứng yên đó, dồn hết sự căm phẫn kiêm khinh bỉ vào trong các đầu móng tay, khiến nó đâm sâu vào da thịt, đau rát…
“...Ông nói dối! Ba tôi chính là Trương Vũ Thiên, không phải tên khốn như ông!” - Cô trừng mắt nhìn ông ta, hét to.
Giọng điệu mạnh mẽ là vậy… Ngoan cường là vậy… Nhưng chính cô cũng không biết là giọng của mình đang run rẩy đến thảm thương… Chỉ biết nhìn sâu vào mắt ông ta, cố gắng không ngã khuỵu mà tìm ra chân tướng của tất cả nỗi đau này…
“Hay cho hai chữ “tên khốn”, con chửi hay, hay lắm con gái à…” - Nhìn ánh mắt lạnh lùng như đã chết của cô, Trần Vũ Khánh bỗng cảm thấy tim mình nhói đau… Nhưng rất nhanh ông đã khôi phục lại nụ cười đểu cán của mình, vỗ vỗ tay vừa ra vẻ như khen ngợi, vừa lại như chế giễu mà tiếp lời. - “Nhưng tiếc là tên khốn đó không phải là ba của con, ba ruột của con là ta, là chủ tịch tập đoàn SPO hùng mạnh ta! Chưa bao giờ là cái tên khố rách áo ôm lại còn bệnh tật đó. Con nên ngoan ngoãn chia tay anh con mà trở về với ta, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc. Ngoan nào, ta sẽ cho con là tiểu thư của tập đoàn này, trao cho con mọi thứ con muốn. Nào, gọi Huy một tiếng “anh” đi và đừng yêu nó nữa, con sẽ được hạnh phúc, nào.. Nào Tiểu An xinh đẹp của ta.”
“Lão khốn! Còn lâu tôi mới tin lời ông!” - An đã không chịu đựng được nữa mà tát một cú thật kêu vào gương mặt đê hèn của ông ta. Để rồi khi cô hốt hoảng nhận ra... Đã thấy nơi khóe môi khô ráp của ông chảy máu, còn gương mặt thì hằn rõ năm ngón tay đỏ ửng…
Cô lập tức thu tay về, điên dại lắc đầu lia lịa trong khi liên tiếp lùi về phía sau như thể muốn phủ định vết thương trên má ông ta là do mình gây ra, như muốn chối bỏ sự thật rằng chính tay mình đã đánh BA RUỘT của mình đến chảy máu…
À mà… Có lẽ ông ta không xem cô là con ruột…
Bởi vì ngay khi phát hiện môi mình chảy máu, ông ta liền thét lên:
“Con khốn!” Rồi co chân đạp mạnh vào bụng khiến An ngã lăn ra đất, đầu đập mạnh vào cạnh bàn mà bị thương một mảng lớn, kéo theo một vệt máu lăn dài trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần…
Còn ông ta thì run rẩy thu chân lại… Bối rối nhìn máu đang không ngừng chảy ra… liên tục hóa thành giọt rơi xuống sàn, khó xử đến mức ngớ người nhìn cô…
Huy lập tức xông vào đẩy mạnh ong ta ngã ra sàn mặc cho những tên vệ sĩ đang dùng sức kéo mình ra, hét lên: “Ông làm cái quái gì vậy hả?” - Tiếng hét đó vừa cứng rắn.. Lai vừa run rẩy đến thê lương...
“Ta không cố ý…”
Ông bác sĩ vốn run rẩy đứng một bên bởi vì kinh hãi mà đánh rơi tập hồ sơ trong tay… Để dòng chữ đen lạnh lùng hằn sâu vào giác mạc cô…
[Trương Mỹ An là con của Trần Vũ Khánh (xác suất ,%)]
Ha ha ha… Chết… Chết rồi… Tim của Trương Mỹ An… Chết rồi! Ha ha ha… Cái gì là gia đình? Cái gì là người yêu? Dối… Dối trá cả thôi!...
Vỡ! Vỡ rồi! Vỡ hết rồi… Ha ha ha ha ha…. Cái gì mà người ba mình kính yêu nhất trên đời không phải là ba ruột của mình, còn kẻ thù không từ mọi thủ đoạn để hại mình là BA RUỘT của mình, mẹ mình thì lừa dối mình suốt mười bảy năm…
Ha ha… Ha ha ha… Đây đúng là một chuyện nực cười nhất thế gian mà!
“Ha ha ha ha ha… Nực cười…. Nực cười chết mất!” - Cô cười điên dại mặc cho dòng nước mắt nóng hổi lăn trên mặt mình, hòa cả vào dòng máu đang nhỏ từng giọt,... Từng giọt xuống sàn nhà lạnh ngắt…
Cười to… To… To hơn nữa… Bởi vì đây thật sự là một chuyện quá sức bi hài… Cô cười đến mức sưng cả mắt, cười đến mức nước mắt lăn ra ngày càng nhiều hơn nữa, đến mức khàn cả giọng nhưng vẫn cười… Cười và cười mặc cho nước mắt cùng cơn đau khốn khổ trong tim đang cố nhấn chìm nụ cười đó… Đắng ngắt…
Cô cứ thế vừa cười điên dại vừa nhìn Huy lao như điên vào đánh cái gã đàn ông thối tha đó, mặc cho cậu la hét những câu từ vô âm trong khi đánh gục hết đám vệ sĩ xung quanh sau đó gào thật to như tiếng hét của đứa trẻ thê lương:
“Ông chết đi! Chết đi! Người như ông không xứng đáng làm ba của chúng tôi! Ông chỉ là một tên cặn bã thôi! Kẻ nào làm hại đến người tôi yêu đều là cặn bã! Khi nhỏ ông không cho tôi yêu Linh Nhi rồi giết cô ấy ngay trước mặt tôi chỉ vì tôi là cậu chủ còn cô ấy là con của người hầu! Lớn lên ông lại ngăn cản tôi yêu Mỹ An vì em là em gái cùng cha khác mẹ với tôi? Hah, nói đi! Rốt cuộc ông có xem tôi là con không vậy hả lão khốn này!” - Cậu xốc mạnh cổ áo Trần Vũ Khánh rồi nổi gân ấn mạnh ông ta vào tường, đem hết bao nhiêu uất ức từ nhỏ đến lớn dồn hết vào cơn giận dự tột cùng này… Để con ác ma mang tên “căm phẫn” nuốt chửng linh hồn mình… Sẵn sàng mang trên vai tội danh bất hiếu để bảo vệ cho người con gái của mình, can đảm đối mặt với định mệnh tàn khốc…
Không ai, không một ai có thể làm hại đến cô gái của tôi một lần nữa!
An ở bên cạnh chứng kiến cảnh đó nhưng cô không hề ngăn cản mà chỉ cười… Cười nụ cười cay nghiệt mà đắng chát…
Chúa Trời à… Tại sao người lại trừng phạt chúng con như vậy? Chúng con chỉ là muốn yêu… yêu và được yêu thôi mà… Tại sao lại gán tội danh nghịch luân này cho chúng con? Chúng con yêu nhau là sai… Là tội lỗi sao? Nếu vậy… Tại sao người lại sắp đặt cho chúng con yêu nhau? Để rồi bây giờ con muốn khóc không thể khóc.. Muốn cười cũng không thể cười… Tại sao? Tại sao chứ?
Tại sao người đàn ông đó lại là cha của con?
Tại sao mẹ lại lừa dối con?..
Và…
“Tại sao người ấy lại là ANH của con?” - Cô đã không chịu được nữa mà hét lên… Vang vọng giữa thời không… Mặc cho những ánh mắt hiếu kì bên ngoài nhìn vào… Mặc cho sự đau khổ cùng cực vây lấy thân mình, mặc kệ… Mặc kệ hết!
Ha… Rồi nụ cười cũng dần tắt ngấm trên gương mặt cô... Chịu thua trước dòng nước mắt đang không ngừng tuôn rơi… Cô không đủ sức để cười nữa, bởi vì tim cô vỡ nát rồi… Cô hiện tại rất đau… Đau hơn bất cứ nỗi đau nào trên đời! Và rồi cô đã không thể kiềm chế được nữa mà khóc rống lên như một đứa trẻ, trong khi nhìn đứa trẻ khác đang trấn áp chính ba ruột của mình…
Trong khi gã đàn ông tội lỗi kia im lặng... Để mặc cho cậu con trai quý tử của mình đánh thỏa thích… Bởi vì trong lòng ông lúc bấy giờ là một mớ hỗn độn, hai đứa con của quá khứ và thực tại đang đau khổ trước mặt ông... Ông có là sói dữ, có là người độc ác và mưu mô cỡ nào đi chăng nữa… Nhìn kết tinh giữa người con gái mình yêu, người con gái mình kết hôn với mình đang vùng vẫy trong cơn đau trước mặt mình như bây giờ… Ông chỉ biết lặng thinh… Bởi vì sau tất cả, người sai luôn là ông! Hai đứa trẻ này.. Ha ha.. Chúng hoàn toàn chẳng có lỗi lầm gì cả… Chúng không đáng chịu đựng thứ đau đớn xé tim gan này…
Vậy nên…