Thích một người là như thế nào nhỉ? Hay yêu một người là như thế nào? Cái cảm giác này nó ra sao?
Thích - Thương - Yêu đó là ba từ mà cả cuộc đời này Linh không muốn mơ đến hay nói đúng hơn Linh sợ phải thương, phải yêu một người nào đó... Vì trong Linh lúc nào cũng có một nỗi sợ vô hình...
Chợt nhận ra mình đã có chút cảm giác gì đó với Phong, Linh tìm cớ tránh mặt Phong. Vờ như không quan tâm anh, vờ như không có gì và luôn nghĩ rằng mình chẳng là gì chỉ là một vật thí nghiệm mà thôi.
Người anh ta yêu là Nhã Uyên, đừng mơ tưởng nữa Linh à!
Linh ơi là Linh mày đã chết từ năm năm trước rồi! Bây giờ mày tên là Bảo Lam, Trần Bảo Lam!
Aaaaahhh! Khó chịu quá!
Linh mới vừa bị tiêm thuốc, chẳng biết lại là thuốc gì mà bây giờ người cô như lò lửa, người bị mất sức thế là cô nằm luôn trên giường. Bên ngoài là hai tên lính gác. Bọn chúng cứ chốc chốc lại nhìn vào phòng. Đoán bản thân sẽ gặp chuyện không lành Linh đưa tay xuống bắp đùi rút súng ra kiểm tra... Chỉ còn lại năm viên đạn, làm sao mà đủ làm hai tên lực lưỡng kia ngã khuỵ đây?
Linh dùng hết sức bình sinh ngồi dậy, cơn chóng mặt ập đến, cô đang phát sốt. Mà bị sốt thì cô không thể làm được gì.
Cạch!
Một trong hai tên canh cửa đi vào, hắn nhìn cô với ánh mắt dã thú. Biết ngay mà! Nhã Uyên cô ta thâm thật!
"Mày muốn gì?"-Linh chĩa súng vào hắn.
"Tao nghĩ mày biết tao muốn gì?"-hắn đang từ từ lại gần Linh.
"Mày không đạt được mục đích đâu!"-Linh nhắm thẳng vào tim hắn, bóp còi nhưng hụt. Viên đạn làm bả vai hắn chảy máu nhưng hắn không hề hấn gì, vẫn cứ bình thản đi tới.
Lần này Linh nhằm thẳng vào đầu vừa định bóp còi hắn đã đỗ sụp xuống sàn nhà. Đầu hắn bị một cây dao đâm xuyên từ phía sau, máu tuôn ra đỏ thẫm miếng thảm trải sàn.
Linh sững sờ nhìn chủ nhân của cây dao kia, trong phút chốc nước mắt cô chực trào ra. Nếu Hàn Phong không đến kịp coi như cô đã tận mạng ở cái tuổi hai mươi này rồi cũng nên.
"Không sao chứ?"
Linh lắc đầu.
Phong ôm choàng lấy cô "Không sao rồi! không sao!"
Nhã Uyên là con gái nhưng con lại quá tham vọng và độc đoán, con nghĩ chỉ cần như vậy là con sẽ có tất cả ư? Con sai rồi con gái à!
Thế giới ngầm vốn đầy rẫy những cạn bẫy, chỉ cần một phút lơ là thì sẽ mất hết tất cả. Thế giới này tồn tại theo quy luật thắng làm vua thua làm giặc hoặc thắng thì được sống thua thì phải chết. Vậy nên những kẻ ngu ngốc một khi quyết định bước vào đây muốn quay trở lại cũng khó vì họ đã lạc vào bẫy mất rồi.
"Tuyết Linh ngủ rồi!" -Phong nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
"Bọn họ tiêm thứ gì vào người cô ấy?" -Thiên Ưng lo lắng hỏi.
"Một loại thuốc tê liệt khiến cô ấy không cử động được. May là cô nhóc được huấn luyện đặc biệt nên còn có thể cầm súng lên tự vệ."
"Không thể để Linh về đó nữa!" - Bảo Ngọc nghiêm giọng nói.
"Linh vẫn còn trong phạm vi của tổ chức điều này không thể."-Alice nói.
"Ở đây tôi là chủ quyền quyết định thuộc về tôi!"
"Nhưng con bé thuộc sở hữu của The Death!"
"Ồn quá!"-cửa phòng mở ra, Linh chậm rãi đi ra nhìn mọi người.
Phong nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Linh "Em đang mất bình tĩnh!"
"Đang rất bình tĩnh!"
"Em chắc không, Linh?"
"Tôi mệt!"-Linh chẳng buồn nói chuyện kiểu cộc lốc với Phong, cô quay lại giường.
Phong theo cô vào phòng, để lại ở ngoài mấy con người đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Linh nằm dài ra giường, cô cuộn tròn cái chăn để nó quấn quanh người mình. Phong nằm xuống cạnh cô, anh lấy tay kéo cái chăn làm Linh lăn một vòng rồi lăn sát vào người anh.
"Tôi không phải đồ chơi!"-Linh khó chịu nói.
"Đừng về The Death!" - Phong nói.
"Tại sao?"
"Tôi không yên tâm!"
Sau câu trả lời của Hàn Phong cả hai lại chìm vào im lặng. Phong nhẹ nhàng ôm Linh vào lòng, để cô từ từ thiếp đi trong vòng tay của mình.
Buổi chiều là lúc quán cà phê của Bảo Ngọc đông khách nhất nên cũng là lúc quán trở nên nhộn nhịp hơn nhưng trong góc phòng đang có hai người con trai ngồi đối diện nhau, vẻ mặt sầu thảm.
Thiên Ưng thở dài, tay khuấy nhẹ ly capuchino, mắt anh hướng ra ngoài cửa kính nhìn ánh hoàng hôn đang tắt dần.
Hàn Phong im lặng mắt chăm chăm nhìn vào cái laptop, tay liên tục gõ máy.
Hai người chẳng ai nói với ai một lời nào nhưng trong tâm thì mang cùng một suy nghĩ "Làm thế nào để bảo vệ Tuyết Linh?"
"Cậu chủ! Cậu Thiên Ưng!"-Alice đi vào.
Thiên Ưng gật đầu đáp lễ, Hàn Phong hỏi: "Chuyện gì?"
"Nhã Uyên tiểu thư muốn bàn bạc về hôn ước."
"Ta không rảnh, bảo cô ta dời việc đó sang một bên."
"Anh không rảnh ư?-chất giọng đầy kiêu ngạo vang lên từ phía cửa, Phong ngoái nhìn chủ nhân của giọng nói. Không ai khác chính là Nhã Uyên.
Vừa thấy Nhã Uyên, Bảo Ngọc liền trừng mắt nhìn cô ta - "Đây là nơi làm ăn của tôi, nếu cô muốn kiếm chuyện thì phiền đi nơi khác cho."
Nhã Uyên quay sang nhìn Bảo Ngọc - "Ái chà! Đường đường là nữ chủ nhân của Blue Rose, không ngờ cô lại đi hạ mình để tự đi kiếm tiền nuôi sống bản thân như thế này!"
"Ý cô là gì?" - Thiên Ưng lạnh lùng nhìn Nhã Uyên.
"Ở đây không đến lượt cậu lên tiếng đâu!" - Nhã Uyên đáp trả bằng giọng điệu phách lối.
"Tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây đều có dù tư cách để nói chuyện với em."- lại thêm một nhân vật nữa xuất hiện.
"Kim Vũ Thiên?"-Bảo Ngọc ngạc nhiên.
"Chào! Bảo Ngọc tiểu thư!"-Kim Vũ Thiên cúi chào lịch sự.
"Kim Vũ Thiên! Ngươi còn dám đến gặp ta?"- vừa nhìn thấy Vũ Thiên, Nhã Uyên đã đùng đùng tức giận.
Nhưng trái với sự tức giận của cô ta, Thiên rất bình tĩnh và nhã nhặn - "Liệu chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"
Nhã Uyên nhìn có vẻ căng thẳng nhưng rồi cô ta bỏ ra ngoài. Những người còn lại chỉ nhìn theo, họ thấy Vũ Thiên chở Nhã Uyên đi nhưng đi đâu có lẽ chỉ hai người họ biết.
"Hừ! Khách trong quán tôi bị mấy người hù đến nỗi bỏ về hết rồi!" -bây giờ Ngọc mới nhận ra khách trong quán cô đã về sạch chỉ còn lại Thiên Ưng, Hàn Phong và Alice.
"Đóng cửa sớm đi!"-Thiên Ưng nói.
Bảo Ngọc thở dài - "Đành vậy!"
Hàn Phong đóng laptop lại định về thì Alice gọi anh quay lại - "Cậu chủ! Bảo Lam đang ở chỗ cậu phải không?"
"Phải!"
"Phiền cậu sớm đưa cô ấy về lại tổ chức."
Hàn Phong không trả lời chỉ ngoảnh mặt bỏ đi.
Nếu đã là quá khứ thì hãy để nó trôi vào dĩ vãng...