Hôm sau
Tuyết Linh đã dậy từ sớm nhưng vẫn cứ nằm lì không chịu dậy. Nàng mèo lười này cứ lăn qua lăn lại trên giường mãi, làm cho mền gối nhăn nheo lộn xộn cả lên.
Tên nam nhân đêm qua đưa cô về nhà mở cửa đi vào. Linh thay đổi một trăm tám mươi độ, lập tức ngồi dậy.
Hắn nhìn Linh rồi đặt tô cháo trên tay xuống "Ăn nhanh còn uống thuốc!"
Tuyết Linh ngẩn ngơ nhìn người con trai trước mặt. Trong đầu cô hiện lên hàng chục câu hỏi.
Tại sao lại chăm sóc mình? Tổ chức có ý đồ gì ư? Mà tên này rốt cuộc là ai, sao hắn biết mình rồi còn đưa mình về tận nhà? Hắn nhìn vừa lạ vừa có chút quen, mà hắn tên gì nhỉ?
Ừ! Đúng rồi! Hắn tên gì?
Nghĩ là nói. Linh liền mở miệng hỏi "Anh tên gì?"
Nam nhân có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng hé miệng trả lời.
"Hàn Phong."
Linh tròn mắt nhìn, tên này... Hắn... Linh bất động luôn rồi!
Hàn Phong thấy Linh vừa nghe đến tên mình đã ngơ người, không động đậy. Anh đành cầm tô cháo lên, múc từng muỗng cháo đút cô ăn. Mà không hiểu sao Linh cũng ngoan ngoãn ngồi yên ăn hết cháo.
Ăn xong Linh mới hoàn hồn trở lại. Linh ngước mắt nhìn người con trai kia, anh ta là người thừa kế trong tổ chức. Anh ta cũng là người quản lý những giai đoạn cô bị đưa lên bàn thí nghiệm trong ba năm trở lại đây.
"Anh có ý đồ gì chăng? " - Linh thẳng thừng hỏi.
"Em nghĩ tôi làm vậy là có ý đồ?" - Hàn Phong lạnh lùng trả lời.
"Cái tổ chức đó chẳng ai tốt lành!" - Linh biễu môi.
"Tôi cũng thừa nhận mình không tốt nhưng ít ra tôi còn được hơn những kẻ khốn nạn trong cái tổ chức đó. Hiểu chưa?" - Phong nói xong liền đi ra ngoài.
Linh ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ nhưng rồi cũng thôi vì... Mình cũng chỉ là một con 'chuột bạch' dùng để thí nghiệm thôi cùng lắm nếu hết khả năng lợi dụng rồi thì sẽ bị vứt đi. Đó vốn dĩ là luật trong thế giới ngầm.
Cả ngày hôm nay Linh chỉ nằm dài trên giường đến tận chiều tối mới chịu lết xuống lầu. Bộ dạng cô nhìn tơi tả cứ như kẻ ăn mày, quần áo nhăn nheo, tóc tai rối bù. Phong nhìn thấy mà còn phát ngán lên huống chi là bản thân của cô nàng.
"Nè! Có phải anh sẽ ở chung với tôi?"
Phong gật đầu.
Linh nhăn mặt nhíu mày rồi lại quay lên phòng tắm thay đồ.
Lúc nàng ta quay trở xuống thì trên bàn đã bày đủ thứ đồ ăn... Tuy nhiên...
"Sao lại không cho tôi ăn?" - Linh bức xúc khi Hàn Phong không cho cô ăn món nào mà chỉ cho cô ăn duy nhất cháo trắng, mà cháo là món cô ghét.
"Đang bệnh mà ăn cái gì? Mau ăn hết tô cháo này nhanh lên!"
Linh giận dỗi, bực dọc quay trở về phòng. Không cho cô ăn, cô nhịn đói, sợ gì? Đó giờ cô là đứa nhịn đói siêu cấp mà.
Gần mấy tiếng đồng hồ sau...
Linh đang ngồi vẽ vời trên bàn thì tên nào đó bước vô một cách không lịch sự.
Linh để ý thấy hắn cầm trên tay khay đựng đồ ăn còn trong đó là gì Linh không biết. Cô nhóc vờ như không quan tâm, tiếp tục vẽ vời.
Phong lại gần, không kêu không gọi hay làm gì Linh, anh ta chỉ đứng đó nhìn Linh chằm chằm.
Được hơn năm phút Linh khó chịu đứng dậy lườm Phong.
"Anh làm gì mà cứ đứng đây nhìn tôi chằm chằm vậy hả?"
"Em chỉ cần ngoan ngoãn một chút thì tôi sẽ không nhìn em nữa."
Linh mặt mày nhăn nhó ngậm ngùi ăn hết tô cháo do Hàn Phong đem lên. Ăn xong anh ta lấy từ trong túi áo ra vài viện kẹo. Mà nếu đã có kẹo thì cũng sẽ có thuốc. Linh lại tiếp tục ngậm ngùi làm 'nô lệ' để hắn 'hành xác'.
Ăn uống xong Linh lại nằm dài ra ngủ. Tuyết Linh à! Cứ ăn rồi ngủ liên tục như vậy thì mày sẽ thành heo mất!
Hôm sau nữa
Tuyết Linh đã dậy từ sớm vì sức khỏe hồi phục. Cô dậy sớm làm đồ ăn sáng rồi đi học. Tất cả mọi việc đều diễn ra trong im lặng vì Linh không muốn làm phiền đến tên kia.
Linh đến trường vào lớp như bình thường. Cô bình thản như không có gì xảy ra.
Lúc Thiên Ưng vào lớp, anh có để ý đến Tuyết Linh, cô có thấy nhưng lại vờ như không có gì. Cô vẫn bình tĩnh đeo hear phone vào rồi úp mặt xuống bàn ngủ.
Mọi chuyện vẫn bình yên cho đến lúc lớp học kết thúc.
Linh vì sợ lại vướng víu sinh thêm chuyện nên nhanh chóng dọn tập vở rồi chạy ù ra khỏi lớp. Thiên Ưng chỉ im lặng nhìn theo.
Về đến nhà, ai đó chạy tọt lên phòng mặc cho ở dưới lầu có kẻ đang hậm hực vì người trên lầu.
"Nhỏ kia!" - Phong gõ cửa.
Không có tiếng động.
"Nè! Nhỏ!" - Phong lại tiếp tục gõ cửa.
"Anh ồn ào quá!" - Linh ở trong phòng hét lên.
Hàn Phong im lặng đi xuống lầu.
Căn nhà mới ồn ào được một ngày thì hôm nay lại trở nên im lặng như mọi khi.
Tối
Linh rón rén mở cửa phòng...
Cạch!
Linh định xuống nhà tìm đồ ăn mà chưa gì đã có người đem lên sẵn. Tuyết Linh tròn mắt nhìn Hàn Phong.
"Anh..."
"Ăn đi!"
Chỉ vỏn vẹn hai từ nhưng cũng đủ làm cho cô nhóc này bật khóc.
Phong bối rối dỗ cô nín rồi lấy cơm cho cô ăn. Linh như một con mèo con ngoan ngoan ngoãn ăn hết không nói lời nào.
Linh ăn xong, Phong dọn chén dĩa đem xuống bếp. Trước khi ra khỏi phòng anh nói: " Nếu nói được hãy nói tôi nghe!"
Linh gật đầu, mặt không biểu hiện gì.
Tại sao em lại buồn như vậy?
Có cách nào để tôi đối mặt với mọi chuyện mà vẫn không làm tổn thương mọi người?
Tại sao tôi lại thả em đi? Chẳng lẽ vì tôi còn yêu em?