Sau Trúc Cơ, chính là Kết Đan. Chín tầng đạo đài đại biểu cửu trùng thiên, xuyên phá cửu trùng thiên chính là ngư dược long môn, chân chính bước vào giới tu sĩ, phá thiên mà đi. Kết Đan kì là một bước đi rất quan trọng, nếu không có sự việc ngoài ý muốn thì khi ngươi Kết Đan thành công cũng biểu thị cho việc trong tương lai ngươi đi được bao xa.
Đột phá Kết Đan chính là quá trình hủy đạo đài, tạo kim đan. Một khi Kết Đan không thành công cũng đồng nghĩa với việc thân tử đạo tiêu, nếu may mắn hoặc có người bảo vệ sẽ giữ lại được tính mạng, nhưng từ đó vĩnh viễn không thể tu chân, bởi vì đạo đài Trúc Cơ chính là căn cơ, một khi căn cơ đã vỡ thì không cách nào dựng lại, trừ phi có tiên dược phục dụng.
Trên Kim Đan sẽ có chín đạo long văn, đại biểu cho số lượng trọng thiên ngươi phá được để Kết Đan, cũng biểu thị con đường mà ngươi tu luyện được bao xa, bởi vì con đường tu luyện càng về sau càng gian nan, một lần không thể nghịch thiên thì sau này lại làm sao nghịch thiên, trừ phi có biến số xảy ra.
Thông thường tu sĩ Kết Đan chỉ có văn đến văn, chỉ có tu sĩ Kết Đan tại tông phái, gia tộc lớn hoặc tu chân quốc cấp cao thì có thể xông phá đến tầng thiên, đây là so đấu về nội tình, nội tình càng lớn, càng vững chắc thì càng có khả năng nghịch thiên, tu chân vốn là như vậy, không có công bằng.
Những tu sĩ kim đan văn cùng văn thành tựu cuối cùng cũng chỉ là Kết Đan kì, văn đến văn tu sĩ thì sẽ đột phá tới Nguyên Anh kì, thậm chí Hóa Thần kì. Những người đạt được văn cùng văn đều là thiên kiêu trong thiên kiêu, nếu không vẫn lạc giữa đường, thành tiên đã không còn là mộng tưởng. Bất quá trong giới tu chân thì không ai nói được điều gì, kì ngộ vô số, đại đạo vô biên, rất nhiều chuyện không có khả năng đều có thể xảy ra, nhưng tóm lại hầu hết đều như vậy.
Về phần kim đan chín long văn thì chưa từng nghe qua có một ai xuyên phá cả cửu trọng thiên, bởi vì hầu hết mọi người đều tu luyện dựa vào linh lực trong thiên địa, cũng có nghĩa là phụ thuộc vào thiên, làm sao có thể hoàn toàn nghịch thiên. Muốn hoàn thành kim đan cửu văn, ngươi phải chân chính vượt qua thiên, nghịch thiên ngay từ bước đầu tiên, đó chính là nghịch thiên từ Ngưng Khí kì, thành tựu Hoàn Mỹ Trúc Cơ.
Hoàn Mỹ Trúc Cơ cũng chỉ là một điều kiện để đạt được cửu văn kim đan nhưng từ thời thượng cổ, khi Hoàn Mỹ Trúc Cơ không phải hiếm thấy thì người đạt được cửu văn kim đan cũng là phượng mao lân giác, chỉ những người đạt được kì ngộ vô cùng lớn, nội tình cực kì sâu mới có thể đạt tới độ cao này.
Hiện tại Mộ Dung Tuyết tu luyện không theo một quy luật nào, tại Trúc Cơ kì đạo đài của nàng cũng không rõ ràng, đan khí cũng không phải linh lực, tu luyện càng không dựa vào linh khí thiên địa, vậy khi nàng đột phá Kim Đan sẽ là dạng gì, Lâm Phong cũng rất tò mò.
Lúc này Mộ Dung Tuyết đang chìm đắm trong cảm ngộ, đồng thời cố gắng không để cho sinh mệnh chi lực tràn ra ngoài, cơ thể nàng giống như một quả bóng căng phồng, một chút ngoại lực liền khiến nàng nổ tung. Lâm Phong một bên hộ pháp cho Mộ Dung Tuyết, một bên cũng áp chế linh lực của mình, linh lực của hắn hiện tại cũng giống Mộ Dung Tuyết, đều tích lũy quá nhiều, phải mau chóng đột phá.
May mắn là Lâm Phong có hỗn độn đan điền cùng Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng, hai vật này đều có thể tích trữ năng lượng tạm thời nhưng để lâu cũng không tốt a, một khi Mộ Dung Tuyết đột phá thành công hắn cũng phải bế quan đột phá. Lâm Phong không rời mắt khỏi Mộ Dung Tuyết, nếu nàng không đột phá thành công hắn sẽ cưỡng ép sử dụng Thiên Biến Vạn Hóa pháp lôi phần sinh mệnh chi lực thừa kia ra ngoài, ít nhất sẽ không xuất hiện tình trạng bạo thể.
Cũng không biết do tình huống cấp bách bắt buộc phải đột phá hay không mà lần này Mộ Dung Tuyết cảm ngộ rất mau chóng, khí thế đang không ngừng được kéo lên. Lúc trước nàng đã có một chút suy nghĩ về sinh cùng tử, đó là khi dùng tử thảo luyện đan, hay khi Lâm Phong luyện chế Tử Đan.
Lần này lại có Lâm Phong gợi ý, “tử cực hạn chính là sinh” thì nàng đã hiểu ra, tại sao khi thành đan lại có đan khí, tại sao đan khí lại tương tự với sinh mệnh chi lực, tại sao Tử Đan mang theo khí tức tử vong nhưng lại có sinh mệnh.
Bởi vì khi Lâm Phong hay Mộ Dung Tuyết luyện đan đều có đan khí từ Mộ Dung Tuyết gia nhập linh đan, khiến cho linh thảo có sinh mệnh, từ đó đan cũng có sinh mệnh. Sinh mệnh này không hề kéo dài nhưng chung quy vẫn có sinh mệnh. Sau đó đan liền tử vong, nhưng sinh mệnh chi lực của đan không hề biến mất, chỉ chuyển thành một dạng khác, đó là đan khí.
Tử Đan cũng vậy, bản thân nó chứa tử vong chi lực nhưng tử vong chi lực kia lại là căn cơ sinh mệnh của nó, thực chất nó không phải “tử”, mà chính là sinh. Đồng thời nếu nó được nàng sử dụng, Tử Đan bộc phát, thời điểm này là nó chân chính tử, nhưng cái chết của nó lại được Mộ Dung Tuyết nhớ rõ, bởi vì nó đã cứu nàng, đem lại cho nàng sinh cơ.
Tử, chính là mất đi sinh mệnh nhưng nếu sinh mệnh đó không “vong” mà vẫn còn tồn tại, được Mộ Dung Tuyết hấp thu dưới dạng đan khí thì lại là “sinh”. Dù đã tử nhưng vẫn được Mộ Dung Tuyết nhớ rõ, đó không phải là tử, mà lại là sinh, tồn tại trong chính Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết không biết sau tử vong là gì, điều này quá xa vời với nàng, nhưng hiện tại, mối liên hệ giữa sinh và tử đã có, tử cực hạn chính là sinh, như vậy là đủ rồi.
Ngay lúc này, đan mạch tiến hóa, đan khí trùng thiên. Sinh mệnh chi lực từ thể nội Mộ Dung Tuyết bộc phát, xông thẳng lên trời, tạo thành một vòng xoáy kinh thiên. Nhưng đây không phải là Mộ Dung Tuyết thất bại đẩy sinh mệnh chi lực ra ngoài, mà vòng xoáy kia đang điên cuồng hấp thu sinh mệnh chi lực tại đây, cỏ cây cũng tốt, đất đá cũng được, dù là sinh hay tử cũng thế, một tia sinh mệnh lực từ chúng nó đều được rút ra, bị hút vào vòng xoáy kia, sau đó truyền về đan mạch.
Lại một vòng đan mạch hiện ra, tam chuyển đan mạch, đan ý tầng ba, tử ý đại thành, sinh ý tầng bốn, bắt đầu hiển lộ. Cùng với việc thu về sinh mệnh chi lực kia, Mộ Dung Tuyết lại hiểu hơn về sinh ý hơn một chút, dù sao đan khí cũng là sinh mệnh chi lực, cảm ngộ về sinh ý sẽ dễ dàng hơn tử ý rất nhiều. Vòng đan mạch thứ ba được sinh mệnh chi lực bồi bổ cũng càng ngày càng ngưng thực hơn.
Tiểu Mộ Dung Tuyết lúc này cũng bay ra, mở miệng khẽ hấp, bản nguyên hỏa chủng của nàng là sinh mệnh chi lực, sinh mệnh lực từ vòng xoáy kia cũng là vật đại bổ a. Tiểu Mộ Dung Tuyết cũng ngưng thực hơn rất nhiều, quay trở về thể nội Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết nhả ra một ngụm trọc khí, đồng thời cũng nhả ra Kim Đan của mình, nàng rất muốn biết của nàng là Kim Đan mấy văn.
Kì quái chính là Kim Đan của Mộ Dung Tuyết không có long văn nào, cũng đúng bởi vì lúc nàng Trúc Cơ kì hình thái của Đạo Đài cũng rất mờ ảo, Kim Đan của nàng lại có ba đạo vòng tròn, chắc hẳn là đại biểu cho tam chuyển đan mạch đi.
Mộ Dung Tuyết không phát hiện khi vòng xoáy kia xuất hiện thì trên trời cũng xuất hiện dị biến, đó là một ý chí giống như thiên kiếp hàng lâm, nhưng trên người nàng lại lóe lên một hư ảnh nhật nguyệt, sau đó ý chí kia dường như không tìm được mục tiêu liền tan biến. Lâm Phong lại nhìn thấy rất rõ, dù sao hắn vẫn luôn vận dụng thần đồng để bảo vệ Mộ Dung Tuyết, cũng không hiểu vì sao Mộ Dung Tuyết đột phá lại có thiên kiếp, đợi sau khi hắn đôt phá rồi dò hỏi Tang Thụ vậy.
Lâm Phong mỉm cười với Mộ Dung Tuyết:
-Chúc mừng muội đã đột phá, bây giờ tới lượt ta a.
-May mắn là có huynh trợ giúp, nếu không nhờ gợi ý kia của huynh chỉ sợ muội đã bỏ qua cơ hội lần này rồi. Nhưng mà Kim Đan của muội hơi khác thường a.
Mộ Dung Tuyết cũng thắc mắc, dù nàng đã có phán đoán nhưng vẫn rất thắc mắc, Lâm Phong được Tang Thụ truyền âm cũng giải thích:
-Muội không cần lo lắng, bởi vì muội tu luyện Cửu Chuyển Đan Quyết nên có khác với tu sĩ bình thường, ba vòng kia đại biểu cho tam chuyển đan mạch.
-Ừm, lần này tới lượt muội hộ pháp cho huynh.
Lâm Phong gật đầu, theo thói quen đều đánh ra mấy trận pháp che dấu khí tức cùng bảo hộ, lần trước khi Lâm Phong phục dụng tinh huyết của mình để tu luyện thì lúc đó Lâm Phong đang bị thương nên không đánh ra trận pháp, lần này Mộ Dung Tuyết thấy đây giống như thói quen của Lâm Phong, nhìn động tác của Lâm Phong rất thành thục a.
Nghĩ như vậy Mộ Dung Tuyết cảm thấy có chút buồn cùng vui vẻ, buồn là vì nàng cảm nhận đươc Lâm Phong rất cô đơn, dường như hắn không tin bất kì một ai, bởi vì lúc trước cùng trong một động phủ khi Lâm Phong tu luyện nàng cũng không cảm giác được chút ba động nào, nghĩa là hắn cũng đã đề phòng nàng. Vui vẻ vì lúc này nàng đã được Lâm Phong chấp nhận, được hộ pháp cho Lâm Phong.
Lâm Phong lấy ra Phá Thiên Đan, bắt đầu trùng kích Kết Đan kì. Lượng linh khí trong cơ thể hắn lúc này rất lớn, đây chính là thành hàn khí của cả khu vực này, hiện tại dưới sự khống chế của Lâm Phong thì lượng linh khí kia như ngựa thoát dây cương, điên cuồng di chuyển trong thể nội chạy tới đan điền.
Chín tầng đạo đài lúc này cũng bị rung chuyển, phá đài lập đan. Dưới sự trợ giúp của hàn khí, đạo đài thứ nhất bạch sắc đang tan vỡ, tiếp đó là đạo đài thứ hai bạch sắc, thứ ba bạch sắc cũng không có chút khó khăn nào liền tan vỡ. Lượng hàn khí cùng linh lực của Lâm Phong vô cùng mạnh mẽ một hơi phá tan sáu tầng đạo đài.
Khi trùng kích tới tầng đạo đài thứ bảy liền không còn cương mãnh như vậy, tầng đạo đài kim sắc này quá vững chắc, Lâm Phong cần thêm một chút kích thích mới có thể đột phá ba tầng đạo đài kim sắc này, thành tựu cửu văn Kim Đan. Không do dự, một hơi nuốt xuống Phá Thiên Đan, dược lực bùng nổ.
Dược lực của Phá Thiên Đan này vô cùng mạnh mẽ, lại mang theo đan khí của Mộ Dung Tuyết, dung nhập vào luồng hàn khí cùng linh lực của Lâm Phong, khiến cho chúng nó sống động hơn. Linh lực gào thét, Lâm Phong thúc giục Phong bộ khiến hàn khí kia hình thành phong bạo hàn băng trong thể nội, điên cuồng phá tan ba tầng đạo đài cuối cùng.
Tầng đạo đài thứ bảy tan vỡ, phong bạo hàn băng lại chuyển hóa, thất tinh hỏa bộ được triển khai, cực hàn chuyển hóa thành chí dương, một quyền oanh về phía tầng đạo đài thứ tám. Tầng đạo đài thứ tám cũng ầm ầm vỡ nát, những mảnh vỡ này tập trung tại đan điền, chờ đợi tầng đạo đài thứ chín bị phá tan, sau đó kết thành Kim Đan.
Phương pháp phá vỡ đạo đài của Lâm Phong không thể nói là sai, nhưng cũng không được coi là đúng, bởi vì quá dã man, đây là thể nội của tu sĩ a, một bước đi lầm đều có thể dẫn đến trọng thương, bất quá Lâm Phong đã thành công. Chỉ còn lại một tầng đạo đài cuối cùng, tất cả linh lực chuyển hóa thành tử vong chi lực, một giọt tử vong chi thủy được hình thành, bao phủ lấy tầng đạo đài kia.
Sau một khắc, giọt tử vong chi thủy kia liền hòa tan tầng đạo đài cuối cùng, tầng đạo đài đều bị phá tan, chuẩn bị cho thời khắc Kết Đan. Lâm Phong vận chuyển Thiên Biến Vạn Hóa Pháp khiến cho những mảnh vỡ kia liên kết lại, tạo thành Kim Đan, thành hay bại đều phụ thuộc cả vào bước này.
Những mảnh vỡ kia có bạch sắc, có ngân sắc, có kim sắc giờ phút này đều quay cuồng xung quanh đan điền Lâm Phong, một viên Kim Đan dần được hình thành. Ngay lúc này, dị biến nổi lên, Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng vậy mà tự động vận chuyển, mắt phải Lâm Phong hiện lên Nhật, mắt trái hiện lên Nguyệt, hai luồng chí âm chí dương chân khí cực kỳ cương mãnh tiến về phía đan điền, đây chính là bản nguyên năng lượng của Nhật Nguyên Phá Hư thần đồng, vượt xa chân khí Lâm Phong thường sử dụng Cửu Dương chỉ vô số lần.
Nhất Nhật nhất Nguyệt, âm dương luân chuyển, vậy mà tại đan điền của Lâm Phong lúc này tạo thành một tầng đạo đài thứ mười, không, nó không còn là đạo đài nữa mà phải gọi là một phương thế giới, đệ thập trùng thiên. Đệ thập trùng thiên này cũng không tan vỡ, mà nó trở thành trung tâm cho những mảnh vỡ đạo đài kia dựng lên Kim Đan. Lâm Phong không biết đây là có chuyện gì, nhưng lúc này hắn có điều minh ngộ, đột nhiên hét lớn:
-Thiên có cửu trùng, đệ thập trùng thiên, duy ta chi thiên, ta… chính là thiên.
Lúc này trong mắt Mộ Dung Tuyết, Lâm Phong giống như một tồn tại chúa tể, mà nàng lại được vị chúa tể này bảo vệ, từ nay… nàng thoát khỏi khống chế của vận mệnh, giành lại vận mệnh của chính mình, chỉ có Lâm Phong mới có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của nàng.
Đúng vậy, nhờ vào bí pháp kết nối sinh mệnh với Lâm Phong, Mộ Dung Tuyết đã trở thành người đầu tiên trong đệ thập trùng thiên của Lâm Phong, thoát ly khỏi sự khống chế của thiên đạo, nếu không khi Đan Mạch chủ tiến cấp lên tam chuyển chắc chắn sẽ bị thiên đạo chú ý mà cướp mất, thiên đạo cũng muốn có đan mạch chủ để chữa trị bản thân. Đây cũng chính là một bước bảo hộ cuối cùng cho kế hoạch của Tang Thụ.
Khí thế của Lâm Phong điên cuồng kéo lên, trong đó còn có một sự bá đạo không cách nào diễn tả, dường như hắn là chúa tể vùng trời này. Kim Đan vào lúc này cũng hình thành, bên trên không có bất kì long văn nào, chỉ có đồ án một vầng nhật cùng một vầng nguyệt luân phiên xoay chuyển, vô cùng ảo diệu.
Lâm Phong ngẩng mặt lên trời, khi Kết Đan thành công Lâm Phong đã có một vài hình ảnh lóe lên trong đầu, dù không chắc chắn nhưng những hình ảnh này khiến Lâm Phong rất đau đớn, hắn cần phát tiết, hy vọng rằng những hình ảnh đó chỉ là giả dối.
Lâm Phong đột phá không giống lẽ thường, cho dù có là tu sĩ thời thượng cổ cũng chưa từng có ai nghịch thiên đến mức xuất hiện đệ thập trùng thiên, dị tượng trên bầu trời đột nhiên xuất hiện, hắn biết, đây là thiên kiếp giáng xuống, bởi vì hắn dám nghịch thiên. Mộ Dung Tuyết chưa từng nghe nói Kết Đan lại có thể xuất hiện thiên kiếp, hơn nữa nhìn khí thế thiên kiếp này vô cùng đáng sợ, sợ rằng dù là cha của nàng cũng không đỡ nổi, đây thật là thiên kiếp của Kết Đan kì sao, liệu Lâm Phong có chống đỡ nổi hay không.
Mộ Dung Tuyết quyết định đứng bên ngoài quan sát, nàng được biết thiên kiếp nếu có người khác nhúng tay vào sẽ cuồng bạo hơn, nếu Lâm Phong không chống đỡ nổi nàng sẽ liều mạng một phen. Lâm Phong không quan tâm tới thiên kiếp, quay sang mỉm cười với Mộ Dung Tuyết, bá khí nói ra:
-Đến, ta cùng nàng nghịch thiên.
Mộ Dung Tuyết ngẩn ngơ trước bá khí của Lâm Phong, tu sĩ ai mà không nghịch thiên, nhưng cũng không ai dám nói ra chính mình sẽ nghịch thiên, đây là đại kị của tu sĩ, thiên đạo sẽ không tha thứ cho kẻ đó. Vậy mà hôm nay, lại có người muốn cùng nàng nghịch thiên, cùng hắn… thiên đã tính là cái gì. Mộ Dung Tuyết tin tưởng Lâm Phong, không hề do dự tiến tới, nàng… muốn cùng hắn trải nghiệm… nghịch thiên.
Dường như bị lời nói của Lâm Phong chọc giận, thiên địa quay cuồng, một đạo lôi điện màu đen đánh xuống, đạo lôi điện này lại ngang ngửa với một kích của Giả Anh. Lâm Phong ôm Mộ Dung Tuyết vào lòng, một quyền oanh ra, phổ thông một quyền nhưng lại mang theo hư ảnh nhật nguyệt. Quyền kia va chạm với đạo lôi điện màu đen, không hề có một tiếng nổ nào phát ra, đạo lôi điện kia dường như bị hư ảnh nhật nguyệt… sinh sinh nuốt mất. Lâm Phong hét lớn:
-Ta chính là thiên, ngươi có quyền gì mà giáng thiên kiếp xuống ta.
Đúng vậy, ta chính là thiên, thiên kiếp phải do ta giáng xuống, ngươi có quyền gì mà đánh thiên kiếp tới ta. Một lời nói, không cách nào bá đạo hơn, triệt để khiêu khích thiên đạo. Thiên kiếp dường như bị chọc giận, liên tiếp giáng xuống vô số đạo lôi điện, mỗi một đạo đều có thể sánh với một kích của Giả Anh, thậm chí là Nguyên Anh kì. Lâm Phong cười lớn, giơ tay bấm quyết, hư ảnh đệ thập trùng thiên lúc này xuất hiện bao phủ lấy Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết.
Đệ thập trùng thiên lúc này chỉ vừa mới hoàn thành, vẫn chưa hoàn thiện nhưng cũng đã là một thế giới, thế giới này được xây dựng trên nền móng Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng, điên cuồng hấp thu thiên kiếp, sau này nó sẽ giáng xuống thiên kiếp cho Lâm Phong, hiện tại Lâm Phong vẫn chưa thể một mình vượt qua kiếp này. Đây là phương pháp trì hoãn mà Tang Thụ hướng dẫn Lâm Phong, đợi khi tu vi của Lâm Phong củng cố, cảm thấy có thể tiếp nhận được thiên kiếp thì sẽ đánh ra.
Bất quá Lâm Phong cũng không nhờ đệ thập trùng thiên kia hấp thu toàn bộ thiên kiếp, hắn đang cần phát tiết, liền để lại ba đạo thiên kiếp tương đưới với Giả Anh công kích. Thất tinh hỏa bộ, ba phát hỏa quyền oanh ra, Mộ Dung Tuyết trong ngực Lâm Phong cũng không thèm phòng ngự chút nào, để mặc Lâm Phong ôm lấy nàng đánh về phía thiên kiếp, nàng vậy mà cũng tiện tay… đánh ra một đợt tử ý đan khí.
-Oanh… oanh …. Oanh.
Ba tiếng nổ vô cùng lớn vang lên, công kích của Lâm Phong và Mộ Dung Tuyết va chạm với thiên kiếp, nếu chỉ một đạo Lâm Phong liền tiếp được, nhưng một phát tới ba đạo khiến uy lực hỏa quyền bị giảm bớt, bị thiên kiếp đánh bật, bất quá ba đạo thiên kiếp kia cũng bị tiêu hao thành uy lực, thành còn lại trực tiếp đánh lên Lâm Phong.
Dưới sự bảo vệ của Lâm Phong, Mộ Dung Tuyết không bị thương chút nào, còn Lâm Phong bị ôm lấy Mộ Dung Tuyết bị đánh bay, phun ra một ngụm máu tươi, trên lưng còn có vết cháy xém, xem ra đã bị thương. Bất quá Lâm Phong lại cười cười, trong lòng thoải mái hơn không ít, hỏi Mộ Dung Tuyết:
-Nghịch thiên cảm giác thế nào.
Mộ Dung Tuyết không chút sợ hãi đáp lại:
-Cũng khá thú vị a.