Một ngày một đêm trong lúc chờ đợi hai người tỉnh lại Lâm Phong đều dành để tu luyện. Lâm Phong cảm nhận được linh khí khi hắn hấp thu từ thiên địa đều bị đệ thập trùng thiên giành lấy để củng cố chính nó, chỉ để lại một lượng rất nhỏ cho chính mình khiến tu vi của Lâm Phong tiến triển rất chậm, có thể nói là không có tiến triển.
So sánh một chút với linh lực từ rượu linh thảo của Liễu Phượng thì Lâm Phong đã đưa ra một kết luận, đó là hắn lại phải tu luyện giống như trước đây, dựa vào các loại kì ngộ, đan dược, đan khí mà không thể tu luyện nhờ linh khí thiên địa được.
Không phải Thiên Biến Vạn Hóa pháp trở nên yếu kém mà do đệ thập trùng thiên kia quá bá đạo, Thiên Biến Vạn Hóa pháp vẫn có thể hấp thu linh khí từ thiên địa nhưng không cách nào tranh đấu với đệ thập trùng thiên, dẫn tới hoàn cảnh lúc này của Lâm Phong.
Dù không biết đệ thập trùng thiên có lợi ích như thế nào nhưng trước mắt nó có một cái lợi chính là trì hoãn thiên kiếp, cũng rất tuyệt vời rồi. Nếu nó không có công năng này thì khi Lâm Phong đột phá Kết Đan kì liền phải dựa vào Tang Thụ mới có thể chống đỡ được, thậm chí hắn cũng sẽ trọng thương vì Tang Thụ cũng không phải thời kì toàn thịnh.
Thiên kiếp là một thứ rất huyền diệu, không biết do ai chấp chưởng, có lẽ là thiên đạo cũng có lẽ là một thứ khác, nó mang theo uy lực đáng sợ, không phải chỉ là về sức tàn phá, một phát thiên kiếp mang theo lực lượng Nguyên Anh sơ kì nhưng Nguyên Anh trung kì nếu đối mặt với nó cũng phải tránh lui, bởi vì trong thiên kiếp có một tia ý chí, ý chí diệt sát hết thảy những kẻ ngáng đường nó.
Theo Lâm Phong suy đoán sở dĩ đệ thập trùng thiên lại chủ động cướp đoạt linh khí trong thiên địa vì nó mới trong giai đoạn hình thành, lại bị Lâm Phong sử dụng để hấp thu thiên kiếp, lúc này nó đã quá tải, cần có linh khí bồi dưỡng để chống cự lại thiên kiếp, nếu không thiên kiếp đột nhiên bộc phát thì Lâm Phong cũng chịu đau khổ, chưa kể có khi còn liên lụy đến Mộ Dung Tuyết nữa.
Về phần tại sao chỉ hấp thu linh khí thiên địa còn linh lực trong rượu kia không hấp thu, có lẽ đệ thập trùng thiên của Lâm Phong giống với Lâm Phong, đều là nghịch thiên, đối đầu với thiên đạo hiện tại, cướp đoạt thiên để hoàn thiện chính mình trở thành bản năng của nó. Lâm Phong ẩn ẩn cảm giác được một khi đệ thập trùng thiên được hoàn thiện thì nó sẽ chân chính trở thành một thế giới, nhưng làm cách nào để hoàn thiện nó thì Lâm Phong không biết.
Lâm Phong chỉ có thể liên tục tu luyện, liên tục hấp thu linh khí thiên địa đến khi nào đệ thập trùng thiên no nê thì lúc đó mới đến lượt hắn sử dụng linh khí thiên địa để gia tăng tu vi, hoặc Lâm Phong cần phải nâng cấp Thiên Biến Vạn Hóa Pháp khiến nó có thể sánh ngang với đệ thập trùng thiên. Nhưng mà nâng cấp hỗn độn công pháp vô cùng khó khăn, hiện tại Lâm Phong chưa thể làm được, bởi nguyên bản thì Thiên Biến Vạn Hóa Pháp đã là rất hoàn mỹ rồi.
Một ngày trôi qua, người tỉnh dậy trước tiên lại là Mộ Dung Tuyết, không biết do Liễu Phượng uống quá nhiều hay đột nhiên lười biếng mà lại ngủ nhiều như vậy, đôi khi Lâm Phong cũng không dám tin nàng đã từng đạt tới Hóa Thần kì, nàng giống một đứa trẻ con hơn là một người tỷ tỷ, có lẽ nên kiến nghị nàng trở thành muội muội của Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết nhìn thấy nàng nằm bên cạnh Liễu Phượng, còn có một tầng trận pháp bảo vệ hai người, bên ngoài là Lâm Phong đang hộ pháp cho hai nàng… ngủ, có chút không hiểu chuyện gì xảy ra. Theo lí thì Lâm Phong phải mang nàng về động phủ a, mà Liễu Phượng không phải Nguyên Anh kì sao, vậy mà cũng say, rượu này là từ tay nàng mà ra đó nha. Mộ Dung Tuyết nghĩ mãi không ra, nàng chỉ có thể hỏi Lâm Phong:
-Lại có chuyện gì xảy ra sao, tại sao Liễu Phượng tỷ tỷ cũng ngủ tại đây.
Lâm Phong gật đầu:
-Không có chuyện gì, hôm qua Liễu Phượng uống quá nhiều, rất nhanh thì sẽ tỉnh lại đây. Thôi, chúng ta về động phủ trước, cứ để nàng ngủ, khi nào tỉnh lại sẽ tìm tới chúng ta.
Mộ Dung Tuyết chưa kịp đồng ý thì Liễu Phượng đã vội vàng lên tiếng:
-Ngươi quá không nghĩa khí, ngươi nỡ tâm để ta ngủ một mình tại đây sao. Còn muội nữa, có phải muội cũng muốn bỏ ta lại đây một mình hay không.
Lâm Phong đã phát hiện Liễu Phượng giả vờ ngủ rồi, hắn chỉ đùa với nàng thôi, hắn còn nhiều chuyện cần cùng nàng bàn bạc đây:
-Đây không phải nhà của ngươi sao, ngươi ngủ tại nhà của ngươi thì liên quan gì đến việc ta nỡ tâm hay không. Mà hình như có người giả vờ ngủ a.
Mộ Dung Tuyết gật gật đầu đồng ý với Lâm Phong:
-Tỷ tỷ, muội thấy Lâm Phong nói đúng a, đây là nhà của tỷ tỷ a.
Liễu Phượng không cách nào phản bác, Lâm Phong giống như khắc tinh của nàng, mỗi khi hắn phát ngôn nàng liền không nói lại được, có lẽ nàng cần học một khóa đối đáp, sau này gặp lại Lâm Phong còn có đường hoàn thủ. Hiện tại chỉ có thể chống trả yếu ớt:
-Tuyết muội, rốt cuộc ta có phải tỷ tỷ tốt của muội hay không, muội phải đứng về phía ta.
Mộ Dung Tuyết đứng về phía Liễu Phượng, bất quá nàng lại nói nhỏ vào tai Liễu Phượng:
-Tỷ là tỷ tỷ tốt của ta, nhưng mà hắn là đạo lữ của ta, rất khó xử a.
Liễu Phượng kiên quyết lôi kéo Mộ Dung Tuyết về phía nàng:
-Không được, dù hắn có là đạo lữ cũng phải về phe của tỷ, chúng ta đều là nữ nhân, không thể lúc nào cũng để hắn làm chủ được. Muội phải có chính kiến của mình chứ.
Mộ Dung Tuyết rất muốn nói “chính kiến của ta là ý của hắn” nhưng mà nhìn Liễu Phượng kiên quyết như vậy, nàng cũng chỉ có thể dằn lại, miễn cưỡng gật đầu, sau đó đứng về phía Liễu Phượng. Nhị nữ dù nói nhỏ nhưng không dùng truyền âm thuật, Lâm Phong đều nghe thấy hết, hắn chỉ có thể cười khổ, Liễu Phượng quả nhiên theo chủ nghĩa nữ quyền, rất coi trọng mặt mũi.
Vấn đề này cũng không cần truyền âm, đơn giản là ba người nói chuyện vui vẻ, hơn nữa muốn luyện thành đan thì Lâm Phong cùng Liễu Phượng phải phối hợp rất hoàn mỹ, nói chuyện cũng là một phương thức để gia tăng mối quan hệ, từ đó dẫn tới hiểu nhau hơn, phải hiểu nhau thì mới tin tưởng nhau, tin tưởng mới có thể giao cả mạng sống của mình vào tay người kia.
Trở về chủ đề chính, một tháng ở lại đây Lâm Phong không tìm hiểu loại linh thảo kia, nguyên nhân vì sợ khiến Mộ Dung Tuyết bị cắt đứt cảm ngộ, bây giờ mọi chuyện đã hoàn thành, Lâm Phong lại tiếp tục quan sát loại linh thảo.
Ba mươi sáu gốc linh thảo này được trồng chính giữa đình viện, ba mươi sáu gốc xếp thành một đồ án phượng hoàng, trung tâm của ba mươi sáu gốc linh thảo này là bốn giọt máu tươi, đoán chừng chắc hẳn là bốn giọt tinh huyết của Liễu Phượng.
Với tạo nghệ của của Lâm Phong thì phát hiện vị trí gốc linh thảo kia tạo thành một cái trận pháp, tâm trận là bốn giọt tinh huyết, cũng là nguồn cung cấp năng lượng cho trận. Với khả năng trận pháp của Liễu Phượng thì đáng lí ra trận này chỉ là một cái trận pháp cấp thấp, vậy mà Lâm Phong lại không nhìn ra được đây là trận pháp cấp mấy.
Trận này vô cùng ảo diệu, bốn giọt tinh huyết được bức ra nhưng không gây cho Liễu Phượng tổn thương nào, bởi vì trận này vậy mà lại vẫn có một tia liên kết với Liễu Phượng, bốn giọt tinh huyết kia dường như vẫn tại thể nội nàng, như vậy theo một phương diện nào đó thì gốc linh thảo kia lại được nuôi dưỡng trong cơ thể nàng. Đây là lấy thân làm trận, tinh huyết làm tâm, tách nhưng không rời, tuy hai mà một, quá phức tạp.
Liễu Phượng nhìn thấy Lâm Phong quan sát Linh Tâm trận mà nàng được truyền thừa liền đắc ý, biểu cảm kia là không nhìn ra được sự huyền diệu trong trận pháp của nàng, rốt cuộc cũng có một lần Lâm Phong bó tay trước nàng. Dù nàng cũng chẳng hiểu trận này là như thế nào, truyền thừa thế nào thì nàng bày ra thế đó, truyền thừa cũng là một phần thực lực a, nàng có quyền tự hào về điều đó.
Trong đan phương thì cũng đã có một số thông tin về các loại linh thảo này rồi, nhưng mà khi quan sát trực tiếp thì Lâm Phong vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó, suy nghĩ mãi vẫn không biết thiếu cái gì, hắn có cảm giác một khi biết được vấn đề này thì tỉ lệ thành đan sẽ rất cao. Nghĩ không ra Lâm Phong đành hỏi Liễu Phượng:
-Liễu Phượng, ngươi có lí giải gì về trận pháp này không, ta thấy hình như trong đan phương vẫn thiếu một bước nào đó, có lẽ trận pháp này chính là cái bị thiếu trong đan phương.
Liễu Phượng mặc dù đắc ý nhưng khi bị Lâm Phong hỏi tới lại không biết trả lời thế nào, nàng không hiểu trận pháp này, nàng chỉ có tạo nghệ cao về truyền tống trận mà thôi, ngượng ngùng nói ra:
-Ta cũng không biết, trận này là trong trí nhớ truyền thừa đã có sẵn rồi, ta chỉ dựa theo trí nhớ bày trận mà thôi.
Chuyện này thì đau đầu rồi đây, người dựng trận lại không hiểu về trận mình dựng là cái đạo lí gì:
-Ngươi dựng trận này mà không hiểu một chút xíu nào sao, ít ra cũng phải có một chút lí giải hay cảm giác đặc biệt gì chứ. Truyền thừa là tốt nhưng ngươi cũng không nên quá tin tưởng vào truyền thừa, truyền thừa nghĩa là trước đó đã có người sử dụng, ngươi không biết người đó có ý đồ tốt hay xấu a.
Lúc này Liễu Phượng giật mình, đúng vậy, nàng không hề biết truyền thừa này từ đâu mà tới, chính vì truyền thừa này lại khiến nàng tin tưởng mình là nhân loại khiến mình kém chút liền bị người giết chết, lại nói phương pháp luyện đan này có chút không thích hợp với Phượng Hoàng nhất tộc, Phượng Hoàng nhất tộc không bao giờ giao mạng cho kẻ khác.
Lúc này Liễu Phượng liền rùng mình, có lẽ nào… từ khi sinh ra nàng đã bị người khác tính kế, nhưng mà bây giờ thân mang trọng thương, muốn trùng tu lại cũng không được, nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài Phượng Hoàng Niết Bàn quyết.
Liễu Phượng không muốn công sức tu luyện của mình trở thành thành quả của người khác, nhưng nàng không biết làm thế nào, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Liễu Phượng, tất cả đều là một cái kết cục bi thảm.
Liễu Phượng run rẩy nhìn qua Lâm Phong, trong ấn tượng của nàng Lâm Phong không gì không biết, nàng chỉ còn một mình hắn có thể dựa vào, ít nhất lựa chọn của Lâm Phong lí trí hơn nàng rất nhiều:
-Lâm Phong, ta cảm giác truyền thừa của ta có vấn đề, ta phải làm thế nào bây giờ.
Câu nói thức tỉnh Liễu Phượng chỉ là do Lâm Phong đang bất mãn với trận pháp này, không ngờ liền điểm ra vô số vấn đề, nghĩ lại… truyền thừa cũng có thể là một cái kế hoạch đáng sợ, hắn dứt khoát về sau sẽ không nhận truyền thừa ký ức, trừ phi là truyền thừa lực lượng, bởi Lâm Phong tin tưởng vào Thiên Biến Vạn Hóa pháp.
Nhìn vẻ hoảng sợ của Liễu Phượng thì Lâm Phong cũng thở dài, hắn biết Liễu Phượng không sợ chết, nhưng nàng sợ cái chết của nàng lại thành toàn cho người khác, cái đó mới đáng sợ. Lâm Phong trấn an Liễu Phượng, hắn cũng không biết kẻ để lại truyền thừa cho Liễu Phượng có ý đồ gì hay không, ít nhất theo lời nàng kể thì công pháp này tu luyện rất nhanh chóng, cũng là đồ tốt:
-Ngươi bình tĩnh lại, trước mắt thì cũng không còn cách nào khác, dù kẻ truyền thừa có dụng ý gì thì chắc chắn phương pháp luyện đan này sẽ không gây tổn thương cho ngươi, bởi nếu ngươi chết ở đây thì người được lợi không tới lượt hắn. Bất quá theo ý kiến của ta sau này ngươi không nên quá tin tưởng vào truyền thừa, trừ phi không còn cách nào khác.
Liễu Phượng trấn tĩnh lại, nàng sợ hãi chỉ là nhất thời, dù sao nàng cũng từng là Hóa Thần kì, đạo tâm cũng cực kì vững chắc. Nhưng mà nhớ lại tất cả thì Liễu Phượng cảm giác luôn có một bóng ma bao trùm nàng, nếu không phải Lâm Phong nhắc nhở chắc chắn nàng sẽ không nhận ra điều này:
-Cám ơn ngươi, Lâm Phong. Ta biết những linh thú giống như Phượng Hoàng nhất tộc, Long tộc hay Côn bằng tộc đều sẽ có truyền thừa, hy vọng chuyện này là do ta nghĩ nhiều đi.
Nhắc tới truyền thừa thì Lâm Phong lại nhớ tới Mộ Dung Tuyết, nàng cũng nhận truyền thừa Cửu Chuyển Đan Quyết, trở về động phủ hắn phải hỏi rõ ràng Tang Thụ có ý đồ gì hay không, nếu không hắn không yên tâm để Mộ Dung Tuyết tu luyện bộ công pháp này. Dù vậy thời gian không còn nhiều, muốn trùng tu cũng không được, không biết đây có phải một phần ý đồ của Tang Thụ hay không, nếu đúng thì Tang Thụ đã sắp xếp từng bước rồi, không còn đường lui. Cũng hy vọng rằng ta nghĩ quá nhiều đi.
-Đúng rồi, ta cảm giác giữa ta và trận pháp này có một mối liên hệ nói không rõ, dường như nó là một phần của ta, có lẽ là do tinh huyết của ta duy trì trận pháp mới có hiệu quả như vậy.
Lâm Phong gật đầu, hắn cũng đoán được điều này:
-Còn cảm giác nào khác không.
Liễu Phượng suy nghĩ một hồi, nàng không có cảm giác nào nữa, nhưng nàng có một đề xuất:
-Ta có thể một bày thêm một trận pháp nữa nhưng chỉ là hình thức, bởi vì ta không thể lại bức ra thêm tinh huyết, linh thảo cũng không phải những loại này, đây là ta nuôi dưỡng mấy trăm năm mới được gốc này.
-Ừm, có thể thử một chút, nếu không được thì ta sẽ tiếp tục đến đây xem xét.
Đây là Lâm Phong hy vọng sẽ nắm bắt được cảm giác thiếu thiếu kia, cũng giống như lúc quan sát trận pháp phong ấn Sinh Mệnh Lãnh Diễm phải mất một tháng mới có thể tìm được phương pháp phá giải. Liễu Phượng giải thích:
-Được, vì ở đây không còn vị trí thích hợp bày trận, tới động phủ của ngươi đi, cũng tiện để ngươi quan sát lúc rảnh rỗi.
Thế là ba người đều đồng ý về động phủ của Lâm Phong, động phủ này cũng chẳng có gì bí mật nên cũng không cần che giấu cái gì, một đường liền tới. Tới nơi, Liễu Phượng lấy ra vài thứ tài liệu trận pháp, cũng không tính là đáng quý vì chỉ làm cái hình thức mà thôi.
Rất nhanh trên mặt đất đã xuất hiện một cái đồ án phượng hoàng, nhìn qua cũng không phức tạp, tuy nhiên những đường vân đồ án lại rất thật, rất sống động. Sau đó Liễu Phượng phất tay, ba mươi sáu gốc linh thảo xuất hiện, được đặt tại ba mươi sáu vị trí khắp đồ án phượng hoàng. Coi như đã hoàn thành, chỉ thiếu bước bổ sung tinh huyết mà thôi. Liễu Phượng hỏi thăm:
-Lâm Phong, trận này chỉ thiếu tinh huyết của ta mà thôi, ngươi có nhìn ra điểm gì đặc biệt không, ta lúc này không có cảm giác gì hết.
Lâm Phong rơi vào trầm tư, cái đồ án trận pháp này cũng không phải cao siêu, thậm chí còn không được gọi là trận pháp, nó giống như một loại bí pháp nào đó thì đúng hơn. Thế nhưng rõ ràng ba mươi sáu gốc linh thảo tại vườn linh thảo lại chân chính hình thành một cái trận pháp, có lẽ phải hoàn thành bước cuối cùng mới thấy được sự ảo diệu của nó.
-Ta phát hiện tinh huyết của ngươi mới là vấn đề giải quyết cái trận pháp này, hiện tại cứ như vậy đi, ngươi trở về chuẩn bị một chút linh thảo, sắp tới ta sẽ hướng dẫn ngươi cơ sở luyện đan, chuẩn bị cho việc luyện Tứ Chuyển Niết Bàn Đan.
Liễu Phượng cũng không hy vọng gì nhiều, trận pháp hoàn chỉnh Lâm Phong còn nhìn không ra, cái trận pháp hình thức này chỉ là nàng cầu may, được thì tốt không được thì thôi.
-Được, bất quá… ta không có thiên phú luyện đan.
Liễu Phượng thành thật thú nhận, lúc trước nàng cũng đã nghĩ đến chuyện này, linh thảo nhiều nhưng nàng không thể đem chúng nó thành đan, đã lãng phí rất nhiều linh thảo để học luyện đan, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.