Đỉnh Phong Chí Tôn

chương 155: lại diệt trạm kiểm soát (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về việc Lâm Phong muốn diệt Thi Điểu Tông thì Mộ Dung Tuyết không có phản đối, Mộ Dung Tuyết không phải dạng người hiếu sát nhưng Lâm Phong muốn làm cái gì thì nàng đều ủng hộ hắn, hơn nữa trải qua nhiều chuyện thì nàng vô cùng chán ghét Thi Điểu Tông, tông môn này không chỉ truy sát Lâm Phong mà bây giờ còn làm ra những chuyện táng tận lương tâm.

Vị trí trạm kiểm soát của các môn phái không phải là chuyện bí mật gì, bởi vì trạm kiểm soát vốn là một nguồn sinh ý của các môn phái, nếu bí mật thì còn gì là sinh ý. Do đó chỉ mất nửa canh giờ thì Lâm Phong và Mộ Dung Tuyết đã đi tới trạm kiểm soát lớn nhất của Thi Điểu Tông tại Cự Điểu Sơn Lâm.

Mặc dù Lâm Phong tự tin vào thực lực hiện tại của mình có thể diệt được trạm kiểm soát này một cách dễ dàng nhưng Lâm Phong vẫn rất cẩn thận, hắn không bao giờ xem thường đối thủ, hơn nữa đối phương còn là một trong ngũ đại thế lực của Đại Điểu Quốc, ai biết nơi này có hậu thủ gì hay không.

Do đó Lâm Phong không trực tiếp xông vào ngay mà lựa chọn một vị trí cách trạm kiểm soát năm trăm trượng để ẩn nấp, sau đó lợi dụng thần thức cực mạnh của mình thăm dò trạm kiểm soát, một khi xác định chắc chắn không có bẫy rập gì mới đánh vào.

Hơn năm phút dò xét thì Lâm Phong phát hiện có điều bất thường, trận pháp bảo vệ ở đây tương tự với ở trạm kiểm soát trước kia Lâm Phong diệt nhưng mạnh hơn một chút, là một cái trận pháp cấp ba đỉnh cấp, vừa có thể công kích vừa có thể ngăn cản thần thức thăm dò nhưng không làm khó được Lâm Phong chút nào, bởi vì thần thức của Lâm Phong mạnh tương đương với Nguyên Anh trung kì đồng thời hắn còn là một cái trận pháp đại sư a.

Tuy nhiên điều bất thường ở đây không phải trận pháp này, mà là Lâm Phong không thấy có một tên Kết Đan kì nào tọa trấn, chỉ có mười cái tu sĩ Trúc Cơ kì, đặc biệt là cả mười người đều là nữ tử, dù vậy thì mười người này cũng không đủ lực để kích hoạt trận pháp, tóm lại nơi đây căn bản không ra dáng của trạm kiểm soát chút nào.

Điều này khiến Lâm Phong nhíu mày, sát tâm không tự chủ được giảm bớt, không phải hắn không muốn ra tay với nữ nhân, chỉ cần gây bất lợi cho hắn thì nam hay nữ hắn đều không do dự mà giết sạch. Chỉ là mười nữ nhân này khí tức trên người không u ám giống như của Thi Điểu Tông, ngược lại có chút thanh thuần, rất có khả năng họ không phải đệ tử Thi Điểu Tông, không biết Thi Điểu Tông lại giở trò gì.

Mộ Dung Tuyết thấy Lâm Phong nhíu mày liền hỏi thăm:

-Bên trong có vấn đề gì khó giải quyết sao.

Lâm Phong lắc đầu, có chút thất vọng nói ra:

-Không có, chúng ta liền tiến vào thôi.

Mộ Dung Tuyết nghe vậy không hỏi nữa, đi theo Lâm Phong bước vào phạm vi trạm kiểm soát, cả hai người đều không có ẩn núp, đã xác định không có nguy hiểm thì cứ đường đường chính chính giết vào trạm kiểm soát thôi. Với tạo nghệ trận pháp của mình thì Lâm Phong không cường công phá trận mà chỉ đánh ra mấy pháp quyết dung nhập vào thì trận pháp đã bị vô hiệu hóa, lộ ra một lỗ hổng cho hai người tiến vào.

Một cái trận pháp cấp ba không có người khống chế đối với Lâm Phong quá đơn giản, hắn phá trận mà người ở bên trong còn không có phát hiện ra, Lâm Phong một đường vô cùng nhẹ nhàng không bị ai ngăn cản tiến vào đại điện.

Ở đây chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kì, trận pháp lại không nổi lên báo động nên cho đến khi Lâm Phong bước vào đại điện thì cả mười nữ tu sĩ mới phát hiện ra Lâm Phong, tất cả đều giật mình lùi lại. Một nữ tử trúc cơ tầng bảy tên Lý Thanh Thủy là người mạnh nhất ở đây nhìn thấy Lâm Phong thì vô cùng cảnh giác, ra hiệu cho chín người còn lại đứng sau lưng nàng.

Lý Thanh Thủy không nhìn ra tu vi của Lâm Phong, dựa vào bộ dáng ung dung không hề sợ hãi Thi Điểu Tông cũng như mười người các nàng của Lâm Phong thì nàng đoán Lâm Phong tu vi cao hơn nàng nhiều lắm, ít nhất cũng là Kết Đan kì nên vội vàng bước tới ôm quyền với Lâm Phong:

-Vãn bối Lý Thanh Thủy ra mắt tiền bối, còn đây là các sư muội của vãn bối.

Thực chất thì trong chín người còn lại chỉ có ba người là sư muội của Lý Thanh Thủy, sáu người còn lại là những tán tu giống như nàng mà thôi. Bất quá Lâm Phong không để ý những tiểu tiết này mà để ý đến danh xưng của Lý Thanh Thủy không phải họ Đoàn thì trong đầu Lâm Phong nổi lên rất nhiều suy đoán về hành động lần này của Thi Điểu Tông.

Dựa trên khí tức thì họ không tu luyện công pháp của Thi Điểu Tông nên khả năng mười người này là tay chân của Thi Điểu Tông không lớn, như vậy mục đích họ ở đây chỉ có một, đó là làm tốt thí mạng cho Thi Điểu Tông để dò xét Lâm Phong, đồng thời ở đây sẽ có trận pháp ghi hình lại cảnh Lâm Phong giết những người này nhằm để biến hình tượng Lâm Phong thành ác ma, từ đó không lôi kéo được đồng minh.

Nghĩ như vậy Lâm Phong liền tản ra thần thức bao trùm cả đại điện, đúng như Lâm Phong dự đoán, tại bốn góc đại điện có bốn cái ghi hình trận pháp được che giấu rất kĩ, lúc trước hắn ở ngoài dò xét cũng không nhận ra, nhưng mà thủ đoạn này cũng quá dễ đoán đi, đây là xem thường hắn hay chỉ là tung hỏa mù để che đi thủ đoạn phía sau? Bất kể thế nào thì Lâm Phong cũng quyết tâm diệt trạm kiểm soát này rồ.

Thấy Lâm Phong không trả lời thì mười người Lý Thanh Thủy đều lo lắng, khi các nàng nhận nhiệm vụ từ Thi Điểu Tông đã cảm thấy nhiệm vụ này có điều kỳ quái nhưng vì công việc đơn giản mà thù lao rất tốt nên mới nhận lấy, các nàng đều là tán tu muốn có tài nguyên để tu luyện đều không phải là chuyện dễ dàng gì.

Lý Thanh Thủy lại cắn răng lên tiếng:

-Tiền bối, không biết tiền bối đến đây có chuyện gì hay không.

Lần này thì Lâm Phong không có im lặng nữa, đánh ra mấy cái pháp quyết phá hủy ghi hình trận pháp rồi hỏi Lý Thanh Thủy:

-Tại sao các ngươi lại ở đây, người của Thi Điểu Tông đi đâu hết rồi.

Lý Thanh Thủy không dám chậm trễ trả lời Lâm Phong:

-Bẩm tiền bối, chúng ta là tán tu, lần này chúng ta đến đây là vì Thi Điểu Tông ban bố một nhiệm vụ đơn giản, đó là tháo dỡ trạm kiểm soát này, nghe nói bọn họ muốn chuyển trạm kiểm soát đến một vị trí khác để tránh linh thú tập kích. Khi chúng ta đến thì đã không còn người nào của Thi Điểu Tông ở đây.

Trong lòng Lâm Phong thầm than tông chủ của Thi Điểu Tông quá quyết đoán, chưa biết đối thủ là ai mà một cái trạm kiểm soát nói bỏ liền bỏ, thậm chí Lâm Phong còn nghi ngờ Đoàn Mạc Hồng đã biết người ra tay với Đoàn Mạc Thiết là hắn nên mới đưa ra mệnh lệnh như vậy, nếu vậy thì người này không phải dễ chơi, việc tấn công Thi Điểu Tông hẳn là phải tính toán lại vài điểm.

Theo Lâm Phong thì với tính cách bá đạo của Thi Điểu Tông một khi phát hiện Mạc Thiết bị hắn giết sẽ cho người đến trạm kiểm soát này để tăng cường phòng bị, dù sao trạm kiểm soát cũng là một nguồn sinh ý rất khá.

Do đó Lâm Phong mới ở lại chữa trị cho Tần Phong Sương để Thi Điểu Tông có thời gian tập hợp nhân mã, cuối cùng hắn sẽ hốt một mẻ lớn, bởi vì phòng ngự ở trạm kiểm soát chắc chắn sẽ yếu hơn ở tông môn, ai ngờ đâu Thi Điểu Tông lại dứt khoát từ bỏ luôn trạm kiểm soát khiến cho kế hoạch của Lâm Phong phá sản hoàn toàn. Sớm biết trước như vậy thì Lâm Phong chỉ sơ cứu cho Tần Phong Sương rồi đánh đến đây luôn, ít nhất sẽ giết được một số, người Thi Điểu Tông không thể nào trong một thời gian ngắn mà dọn dẹp hết tất cả được.

Tiếc nuối cũng không làm được gì Lâm Phong ra lệnh cho Lý Thanh Thủy, hắn muốn phá hủy chỗ này rồi lại tính tiếp:

-Cho các ngươi một nén nhang rời khỏi đây, ta đến chính là để diệt trạm kiểm soát này.

Lời nói vừa dứt thì Lâm Phong đã đưa tay ra, động tác cực nhanh, một nữ Trúc Cơ tầng ba đứng phía sau Lý Thanh Thủy bị Lâm Phong tóm lấy, hắn phát hiện người này có điểm kì lạ, giọng nói mang theo sát khí chất vấn người này:

-Nói, Thi Điểu Tông sai ngươi đến đây làm gì.

Lý Thanh Thủy bị lời nói lẫn động tác của Lâm Phong làm cho giật mình, tiền bối này muốn diệt Thi Điểu Tông a. Còn người bị Lâm Phong bắt lấy là Trầm Liên Hoa, Liên Hoa đã theo nàng kiếm sống nhiều lần nên nàng biết rất rõ lai lịch lẫn tính cách của Liên Hoa, rõ ràng Liên Hoa không làm gì sai tại sao lại chọc giận vị tiền bối này rồi. Lý Thanh Thủy đang muốn đứng ra cầu tình cho Liên Hoa thì nàng nhận thấy có điều không đúng, Liên Hoa bị Lâm Phong bắt lấy không những không sợ hãi, mà còn điên cuồng cười phá lên, hướng về Lâm Phong hét lớn:

-Ngươi đi chết đi.

Nói xong cả người Trầm Liên Hoa bốc lên một tầng hắc khí, hắc khí này Lâm Phong rất quen thuộc, bởi vì đó chính là oán khí, oán khí này vậy mà lại thông qua thủ đoạn đặc biệt đạt đến trình độ hóa hình thành hỏa diễm, dù yếu nhược hơn khi Lâm Phong thu phục Huyết Ma Kiếm rất nhiều nhưng cũng không phải người bình thường có thể kháng cự được, Thi Điểu Tông cũng đủ độc ác, dĩ nhiên dùng loại phương pháp này để khống chế Trầm Liên Hoa.

Trong mắt hắn khi oán khí bốc lên thì Trầm Liên Hoa đã không thể cứu được, Lâm Phong không chút do dự bóp nát cổ Trầm Liên Hoa, ném xác nàng qua một bên, Lâm Phong không muốn tiếp xúc trực tiếp với oán khí hóa hình, bất quá oán khí không có vì Trầm Liên Hoa chết mà bị dập tắt, ngược lại càng ngày càng bộc phát mãnh liệt hơn.

Đồng thời tám nữ nhân còn lại ngoại trừ Lý Thanh Thủy cũng bắt đầu bốc lên hắc khí, cả người giống như Trầm Liên Hoa, máu thịt bị oán khí hỏa diễm hòa tan thành một loại chất lỏng màu đen, dù vậy các nàng vẫn điên cuồng cười phá lên, dường như không cảm nhận được chút đau đớn nào, tình cảnh này làm Lâm Phong nhớ lại cuộc chiến với Hắc Ám đế quốc ở Tu Nghệ Cầu, toàn thân bị hòa tan mà vẫn điên cuồng hưởng thụ.

Lâm Phong ngay lập tức triển khai thần đồng, hắn biết thần đồng có khả năng khắc chế oán khí liền đánh ra vài đạo nhật nguyệt chi lực hóa giải oán khí, hắn không biết đây là có chuyện gì nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt. Bất quá lần này nhật nguyệt chi lực của hắn lại không có tác dụng quá lớn, điều này khiến Lâm Phong rất ngạc nhiên, phải biết oán khí ở trong Huyết Ma Kiếm mạnh hơn ở đây vô số lần mà còn bị trấn áp, chỉ một đám oán khí cỏn con lại chống cự được với thần đồng sao?

Sau mấy lần giao phong nữa thì Lâm Phong đã biết được tại sao, bên trong đám oán khí này ẩn chứa một loại thủ đoạn cấm chế nào đó khiến cho oán khí này có kết cấu giống như khôi lỗi, hay nói cách khác là trở nên một loại tồn tại đặc thù ngăn cản nhật nguyệt chi lực hóa giải oán khí, nếu muốn hóa giải oán khí thì Lâm Phong phải phá được cấm chế này trước.

Trong lúc Lâm Phong đang sũy nghĩ cách phá giải thì Thiên Lôi Tử ở trong Thiên Lôi Châu truyền âm cho Lâm Phong:

-Thiếu chủ, loại cấm chế này lôi năng có thể phá được, chỉ cần dùng công kích lôi hệ tương đương với Kết Đan hậu kì là đủ rồi.

Lâm Phong gật đầu:

-Ta đã biết, bất quá ta muốn nghiên cứu cấm chế này, không thể để thủ đoạn này có thể khắc chế nhật nguyệt chi lực mãi được.

Nghe vậy thì Thiên Lôi Tử không nói nữa mà ở một bên nghiên cứu cấm chế cùng Lâm Phong, thiếu chủ quả nhiên không phải dạng bình thường, nếu là tu sĩ trẻ tuổi khác thì đã ngay lập tức dùng mọi cách phá tan oán khí này để tránh biến cố xảy ra, làm gì có thể bình tĩnh như Lâm Phong còn muốn nghiên cứu cấm chế.

Lại qua ba phút, khi thân thể chín nữ tử hoàn toàn bị hòa tan thì Lâm Phong vẫn chưa phá được hắc khí nhưng đối với cấm chế này Lâm Phong đã có hiểu biết đáng kể, bởi vì cấm chế này có điểm tương tự với phong ấn thuật tạo thành “kinh mạch” cho loại thần thức đan mà Lâm Phong vẫn thường dùng.

Vào lúc này thì chất lỏng màu đen có biến hóa, cấm chế trở thành khung cho chất lỏng ngưng tụ thành hình dạng của một đầu oán khí chi điểu, Lâm Phong rất nghi ngờ có khi nào phương thức luyện đan của hắn nộp cho Cực Pháp quốc đã được phổ biến rồi bị thay đổi thành cái dạng này hay không, bởi vì hai phương pháp này quá giống nhau rồi.

Thực lực của đầu điểu oán khí tương đương với Kết Đan trung kì, hơn nữa dưới thần đồng của Lâm Phong còn phát hiện đầu điểu thú đang không ngừng hấp thu oán khí còn sót lại ở trạm kiểm soát để lớn mạnh, trước mắt đã tiếp cận Kết Đan hậu kì. Oán khí ở trạm kiểm soát này nhiều lắm, nếu cứ tiếp tục đầu điểu này thậm chí có thể đột phá luôn Nguyên Anh kì.

Lý Thanh Thủy bị một màn này dọa sợ, từ khi hắc khí bốc lên nàng đã không cách nào áp chế được nỗi sợ hãi, linh lực tán loạn không khống chế được, chỉ có thể từng chút từng chút trốn sang một bên. Khi những người này triệt để biến hóa thành hắc điểu thì Lý Thanh Thủy có cảm giác nó là thứ đáng sợ nhất thế gian, tâm thần run rẩy, thân thể mềm nhũn không tự chủ được ngồi bệt xuống mặt đất, vị trí chỉ cách oán điểu mấy trượng.

Trước đó oán khí không có lực công kích nên Lâm Phong đặt hết lực chú ý vào việc nghiên cứu cấm chế mà quên mất Lý Thanh Thủy, không có cứu nàng ra. Hắc điểu hình thành, bản năng nói cho nó biết nó không địch lại Lâm Phong, thế là nó liền hướng về Lý Thanh Thủy cách nó gần nhất một ngụm cắn tới, chỉ cần nuốt nàng thực lực nó có thể tăng lên một điểm, máu thịt của nàng cũng khiến "khung" của nó càng vững chắc hơn.

Thấy vậy Lâm Phong thi triển phong bộ, nắm lấy Lý Thanh Thủy ném ra sau cho Mộ Dung Tuyết chiếu cố, tính cách của Lâm Phong đã có phần lãnh đạm tàn khốc nhưng vẫn mang một chút hương vị của người địa cầu, hắn sẽ không trơ mắt nhìn Lý Thu Thủy chết, đặc biệt nàng là một người không có lỗi gì trong chuyện này.

Lý Thanh Thủy khi nhìn thấy hắc điểu hướng về phía mình thì khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng, nàng rất muốn né tránh nhưng không có năng lực để làm như vậy, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cái miệng tàn ác kia ập tới. Lý Thanh Thủy sợ đến mức nhắm mắt lại chờ đợi cái chết nhưng lại cảm giác được thân thể nhẹ bẫng rồi bị quăng đi, sau đó lại có người đỡ lấy nàng.

Lý Thanh Thủy biết có người xuất thủ cứu mình, nàng không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Phong, cũng không có khí lực quay đầu nhìn Mộ Dung Tuyết, chỉ có thể lắp bắp cám ơn:

-Đa….đa tạ.

Lâm Phong không đáp lại, khi thấy hắc điểu hấp thu oán khí thì trong lòng Lâm Phong rất khó chịu, bởi vì xen lẫn với oán khí còn có rất nhiều sợi tàn hồn của những người bị hại. Thi Điểu Tông chỉ là một môn phái nhỏ, khả năng thu hồn của Thi Điểu Tông không phải triệt để, vẫn sót lại rất nhiều tàn hồn, Lâm Phong không muốn kéo dài nữa, hắn muốn giải thoát cho những hồn này, để lâu thì hồn này sẽ không cách nào thanh tẩy được nữa.

Ý nghĩ này vừa nổi lên, não hải Lâm Phong ông lên một tiếng, dường như để đáp lại ước muốn của Lâm Phong, một đoạn tin tức từ Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng gửi đến, một phương pháp sử dụng nhật nguyệt chi lực hoàn toàn mới xuất hiện, Lâm Phong không chút do dự điều động linh lực vận chuyển theo một loại phương thức đặc biệt, không phải thông qua Thiên Biến Vạn Hóa Pháp, mà là thông qua Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng chuyển hóa linh lực thành nhật nguyệt chi lực.

Đệ thập trùng thiên đồng dạng được phóng xuất, nhật nguyệt chi lực điên cuồng tràn ra, dưới sự khống chế của Lâm Phong thì nhật nguyệt chi lực không còn ôn hòa nữa mà mang theo một loại khí tức cực kì bá đạo, bễ nghễ thiên hạ ngưng tụ thành một thanh kiếm. Kiếm dài nửa trượng, chuôi kiếm có một cái âm dương đồ án, lưỡi kiếm hai màu hắc bạch luân phiên xoay chuyển mang theo một tia luân hồi lực lượng.

Phương pháp này giống như Lâm Phong sử dụng linh lực hóa hình tới mức cực hạn mang đến hiệu quả của linh lực hóa thực chất, có kinh nghiệm một lần thử nghiệm linh lực hóa hình nên không gặp rắc rối gì, linh lực không ngừng chuyển hóa thành nhật nguyệt chi lực truyền vào thanh kiếm, chỉ nháy mắt linh lực trong cơ thể Lâm Phong liền bị rút cạn tám thành mà thanh kiếm kia cũng chỉ có một điểm tại mũi kiếm trở nên ngưng thực mà thôi, phần còn lại vẫn là mờ ảo.

Bất quá như vậy đã đủ rồi, Lâm Phong nắm lấy chuôi kiếm âm dương, một dòng chữ đại biểu cho chiêu thức, hoặc đại biểu cho danh tự của thanh kiếm này nổi lên trong đầu Lâm Phong, Lâm Phong hét lớn, một kiếm chém ra:

-Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm, Trảm.

Một kiếm vừa ra, thiên địa này dường như chỉ còn hai màu đen trắng, đen… chính là tử, trắng… chính là sinh, phối hợp với khí thế của đệ thập trùng thiên, Lâm Phong giống như chúa tể chấp chưởng sinh tử trong lòng bàn tay.

Đối mặt với một kiếm này, dù cho hắc điểu không phải sinh mệnh sống, không có thần trí cũng trở nên sợ hãi, kiếm chưa tới nhưng thân thể ngưng tụ từ oán khí của nó đã trở nên tán loạn.

Oán khí thì sao, chỉ cần tồn tại, tức là sinh, có sinh sẽ có tử, đoạn sinh vi tử, chỉ cần bị chiêu này khóa lại liền không thể trốn thoát, thậm chí Lâm Phong có cảm giác cho dù là vĩnh sinh đứng trước một kiếm này cũng sẽ bị tước đoạt sinh mệnh, không gì có thể cản phá được một kiếm này.

Nhất kiếm đoạn hồn, nhật nguyệt rơi rụng, một kiếm hạ xuống, sinh cũng tốt, tử cũng được, tất cả đều đoạn, ngay cả thế giới hắc bạch song sắc cũng bị trảm rơi.

Cùng lúc với thế giới hắc bạch tan biến thì hắc điểu cũng hóa thành hư vô, oán khí bị một kiếm này trảm, nhưng hồn thì không. Rất nhiều tàn hồn trong khắp đại điện cũng như từ oán điểu bay ra hóa thành nhiều thân ảnh, trong mắt không còn oán hận, có… chỉ là một sự giải thoát và thanh thản, cùng với một sự cảm kích đối với Lâm Phong sau đó tiêu tán.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio