Đỉnh Phong Chí Tôn

chương 214: chữa trị (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trải qua một phen trao đổi quá trình trị liệu bốn người cùng đi vào phòng của Lâm Phong, ở đây Lâm Phong đã bố trí sẵn mấy cái phong bế trận, dẫn linh trận, hóa linh trận, tụ linh trận, sinh tử ảo hóa trận, ngũ hành pháp trận chân chính cấp ba phục vụ cho mục đích trị liệu.

Điều đặc biệt là nếu có Lâm Phong chủ trì đống trận pháp này sẽ phối hợp lẫn nhau trở thành Thiên Biến Vạn Hóa Trận – một loại tổ hợp trận pháp độc quyền của Lâm Phong có tác dụng chuyển hóa qua lại các loại linh lực hắn hiểu rõ, ví dụ hỏa hệ linh lực biến thành tử vong chi lực, tử vong chi lực biến thành hàn hệ linh lực,...

Tóm lại Lâm Phong biết cái gì thì trận pháp sẽ làm được cái đó, tuy mỗi lần chuyển hóa chỉ được một phần ba, hai phần ba còn lại bị lãng phí nhưng Lâm Phong không để ý nhiều, Thiên Biến Vạn Hóa Trận chủ yếu dùng để che mắt Thái Phiêu Phiêu không cho nàng biết về Thiên Biến Vạn Hóa Pháp mà thôi.

Nhìn một đống trận pháp phức tạp trong phòng Thái Phiêu Phiêu hít vào một hơi thật sâu liếc qua Lâm Phong đầy thâm ý, nàng biết ở tu chân quốc cấp hai trình độ trận pháp vô cùng yếu kém, nàng không tin Lâm Phong học được những thứ này ở quê nhà.

Điều này đồng nghĩa với việc Lâm Phong từ một tên gà mờ trận pháp sư trở thành tam phẩm trận pháp sư chân chính chỉ trong thời gian chưa tới hai tháng, tốc độ này… quá kinh khủng.

Đáng nói là nàng biết Lâm Phong bái Dương Cát làm sư phụ nhưng Lâm Phong chưa hề tới gặp Dương Cát để học trận pháp lần nào, Lâm Phong cùng lắm chỉ được Dương Cát đưa cho một tấm ngọc giản trận pháp cơ sở, cứ như vậy tự tìm hiểu trở thành tam phẩm trận pháp sư?

Còn có tài luyện đan của Lâm Phong nữa, người khác nghĩ thiên phú luyện đan của Lâm Phong quá kém nhưng nàng biết… Lâm Phong luyện được Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan ngay cả Cù Hiển còn không luyện được, nói vậy Lâm Phong là tứ phẩm hay ngũ phẩm luyện đan đại sư?

Chưa hết, thứ làm cho Thái Phiêu Phiêu cảm thấy đáng sợ nhất không phải tu vi, thực lực, tiềm lực, hay thân phận trận pháp sư, luyện đan sư mà là trí tuệ của Lâm Phong, mọi thứ Lâm Phong làm đều có mục đích và hắn luôn biết cách đạt được mục đích hắn nhắm tới.

Nói thật nếu không phải Lâm Phong chịu chữa cho nàng thì đoạn thời gian tiếp theo nàng sẽ đoán ra được Lâm Phong không bình thường nhưng đến lúc đó nàng sẽ cứng rắn tra hỏi Lâm Phong hoặc báo cho Thái Tiêu Diêu xử lí Lâm Phong.

Hiện tại tốt rồi, nàng biết Lâm Phong có bí mật rất lớn, lớn đến mức ngay cả nàng được coi là thiên tài bậc nhất Cực Pháp Quốc cũng phải thèm thuồng, tuy nhiên nàng thèm thôi chứ nàng không muốn đoạt, càng không muốn nói cho người khác biết để đi đoạt của Lâm Phong.

Bởi vì khi Lâm Phong nhận lời chữa trị nàng đã xem hắn đã là ân nhân của nàng, nói nàng vì đoạt bí mật phản bội ân nhân nàng không làm được, trừ phi Lâm Phong bị người khác giết chết sau đó nàng cướp lại bí mật của Lâm Phong từ người đó mới không trái với đạo tâm của nàng, đương nhiên người khác ở đây không phải do nàng giật dây.

Lâm Phong không để ý tới ánh mắt Thái Phiêu Phiêu nhìn hắn, Lâm Phong chỉ vào một vòng tròn nói với Thái Phiêu Phiêu:

-Thái trưởng lão ngồi ở trong đó đi, ừm… nếu được Thái trưởng lão cởi bỏ y phục luôn càng tốt.

Thái Phiêu Phiêu giật mình hỏi lại:

-Cởi… cởi hết luôn sao?

-Thái trưởng lão có thể giữ lại nội y, ta chỉ cần vị trí đan điền, phần lưng và tứ chi lộ ra là được rồi.

Nghe vậy Thái Phiêu Phiêu thở ra một hơi nhẹ nhõm, may mắn vẫn còn nội y, tuy nói Lâm Phong là người có thê tử và hai thê tử của Lâm Phong đang ở cùng chắc chắn Lâm Phong sẽ không làm trò đồi bại nhưng bị nhìn thấy sạch sẽ vẫn không dễ chịu chút nào.

Bốn người bước vào trận pháp, Lâm Phong cùng nhị nữ ngồi thành trận thế hình tam giác, Thái Phiêu Phiêu ngồi chính giữa ba người, trên người Thái Phiêu Phiêu chỉ còn hai mảnh nội y che lại bộ phận nhạy cảm, vẻ mặt nàng nhìn như bình tĩnh nhưng nội tâm xấu hổ không thôi, nàng biết trong suốt quá trình trị liệu Lâm Phong sẽ nhìn chằm chằm vào nàng.

Thật sự mà nói Thái Phiêu Phiêu rất đẹp, so với nhị nữ còn nhiều hơn một phần thành thục, bất quá Lâm Phong nhìn chằm chằm không phải để thưởng thức mà là hắn không muốn bỏ qua bất kì điều gì nhỏ nhặt dẫn tới sai sót trong quá trình trị liệu, dùng thần thức nhìn còn thất lễ hơn nên cứ nhìn bằng mắt thường thôi.

Nhận thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong Lâm Phong ngưng trọng khởi động trận pháp, trong miệng quát lớn.

-Khai.

Đây là hiệu lệnh bắt đầu trị liệu, Thái Phiêu Phiêu bỏ xấu hổ qua một bên bắt quyết giải khai bí pháp mở ra sinh mệnh kết tinh.

Sinh mệnh kết tinh vừa biến mất tử vong chi lực bị dồn nén trong bảy năm bộc phát mãnh liệt tuôn trào ra ngoài, trong nháy mắt Thái Phiêu Phiêu suy nhược rất nhiều, mái tóc đen dài đã xuất hiện vài sợi bạc, thân thể hoàn mỹ bỗng chốc gầy đi đồng thời xuất hiện nhiều nếp nhăn.

Đó là vẻ bề ngoài, bên trong cơ thể Thái Phiêu Phiêu còn kinh khủng hơn, máu huyết cùng lục phủ ngũ tạng Thái Phiêu Phiêu bị tử vong chi lực xâm lấn hóa thành màu đen, kinh mạch xói mòn, Nguyên Anh bất ổn, không có đau nhức nhưng Thái Phiêu Phiêu có thể thấy rõ ràng… sinh cơ của nàng đang bị trôi đi rất nhanh.

Thế nhưng Thái Phiêu Phiêu giống như không biết những chuyện này, nàng cố gắng vận chuyển công pháp tán công theo lời Lâm Phong đẩy hết linh lực ra khỏi cơ thể, tu vi của nàng vì vậy mà đang dần thụt lùi, sinh cơ càng vì vậy trôi đi nhanh hơn.

Có điều linh lực Thái Phiêu Phiêu đẩy ra được phong bế trận giữ lại không cho ra ngoài chút nào, đây là tính toán của Lâm Phong đợi chữa trị cho Thái Phiêu Phiêu xong nàng có thể thu lại linh lực khôi phục tu vi, nếu để lại linh lực trong thể nội linh lực sẽ bị tử vong chi lực đồng hóa rất lãng phí.

Cùng lúc với Thái Phiêu Phiêu xóa bỏ bí pháp, Lâm Phong lập tức bắt quyết đánh ra hỏa linh lực, hỏa linh lực thông qua Thiên Biến Vạn Hóa Trận hóa thành tử vong chi lực, sau đó Lâm Phong liên tục điểm lên cơ thể Thái Phiêu Phiêu bằng tử vong chi lực, bất quá tử vong chi lực này là tử vong chi lực chính chủ chứ không phải tử vong chi lực từ trận pháp.

Tử vong chi lực của Lâm Phong theo ngón tay hắn xông vào thể nội Thái Phiêu Phiêu áp chế đám tử vong chi lực đang hoành hành một cách chính xác, xét về đẳng cấp thì tử vong chi lực của Lâm Phong cao hơn nhiều nên tử vong chi lực trong kinh mạch Thái Phiêu Phiêu không có cơ hội bộc phát, ngược lại đang có dấu hiệu bị tử vong chi lực của Lâm Phong hấp thu.

Nhờ vậy sinh cơ Thái Phiêu Phiêu không bị tử vong chi lực đồng hóa nữa, vấn đề sinh cơ được giải quyết xong.

-Tuyết.

Lúc này tới lượt Mộ Dung Tuyết ra tay, nàng vung tay ném ra mười tám viên Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan sau đó vận chuyển Cửu Chuyển Đan Quyết biến đan dược thành đan khí thông qua tiếp xúc cơ thể trực tiếp chui vào thể nội Thái Phiêu Phiêu.

Cách sử dụng đan dược trị thương này hiệu quả hơn nuốt đan dược rất nhiều, đan khí dưới sự không chế chính xác của Mộ Dung Tuyết tràn vào kinh mạch Thái Phiêu Phiêu đẩy tử vong chi lực ra ngoài, chỉ mấy hơi thở sau kinh mạch Thái Phiêu Phiêu đã trở lại bình thường.

Về phần đám tử vong chi lực bị đẩy ra ngoài kinh mạch đã có tử vong chi lực của Lâm Phong chờ sẵn thôn phệ, Lâm Phong thu hồi lại toàn bộ tử vong chi lực ném vào trận pháp chuyển hóa thành hàn hệ linh lực, lại lấy hàn hệ linh lực chính chủ đóng băng bảo vệ lục phủ ngũ tạng Thái Phiêu Phiêu.

Hiện tại tình hình Thái Phiêu Phiêu đã tốt hơn nhưng tu vi vẫn đang thụt lùi, bởi vì còn một vấn đề cuối cùng cũng là vấn đề quan trọng nhất mà Lâm Phong không có nắm chắc, Nguyên Anh của nàng bị tử vong chi lực ăn mòn bắt đầu sụp đổ.

-Phượng.

Nghe hiệu lệnh Liễu Phượng vươn tay ra nắm tay Lâm Phong dung hợp Phong Phượng chi lực tạo ra một ngọn hỏa diễm mang theo hỗn độn khí tức và niết bàn khí tức nhảy múa trên tay Lâm Phong, Lâm Phong không nghĩ nhiều ấn ngọn lửa này vào thẳng đan điền Thái Phiêu Phiêu.

Theo động tác ấn vào đan điền của Lâm Phong, vốn dĩ bên trong Băng Anh Thái Phiêu Phiêu chỉ có hai màu đen và xanh lam bây giờ lại nhiều hơn một ngọn lửa màu trắng, Băng Anh… đột nhiên bốc cháy, điều kì diệu chính là chỉ có màu đen của tử vong chi lực bị hỏa diễm thiêu đốt còn Băng Anh lại không tổn hao chút nào.

Bởi vì phải khống chế hỏa diễm nên Lâm Phong không rút tay khỏi vị trí đan điền Thái Phiêu Phiêu được, Lâm Phong không có rung động với Thái Phiêu Phiêu nhưng “sờ” vào bụng người ta lâu như vậy Lâm Phong rất là ngượng ngùng, ở đây còn có nhị nữ a.

Thời gian trôi qua, tử vong chi lực bên trong Băng Anh càng ngày càng ít, đến khi tử vong chi lực hoàn toàn bị đốt cháy sạch sẽ Lâm Phong liền rút tay lại ngồi xuống điều tức, đóa hỏa diễm màu trắng không có Lâm Phong gia trì tự động biến mất trả lại Băng Anh nguyên vẹn cho Thái Phiêu Phiêu.

Cảm nhận được Băng Anh khỏe mạnh Thái Phiêu Phiêu khẽ mở miệng hấp thu lại lượng linh lực tản ra ngoài, dung mạo suy yếu theo đó khôi phục lại vẻ mỹ miều, tu vi từ Nguyên Anh sơ kì một lần nữa nhảy lên Nguyên Anh hậu kì, so sánh trước và sau tu vi có thụt lùi một chút nhưng chỉ cần bỏ một hai năm tu luyện là bù đắp lại được.

Tu vi trở lại, tàn dư tử vong chi lực còn sót lại trong máu huyết và lục phủ ngũ tạng không làm khó được Thái Phiêu Phiêu, chỉ mấy hơi thở sau tất cả đã trở lại bình thường, không bị đóng băng cũng không bị tử vong chi lực ăn mòn nữa.

Thái Phiêu Phiêu mở mắt ra, ánh mắt kích động nhìn Lâm Phong, nàng quên luôn xấu hổ vì vừa rồi Lâm Phong dùng tay “sờ” rất lâu vào bụng nàng nói ra:

-Đa tạ ba người, a, Lâm Phong, ngươi có sao không.

Thái Phiêu Phiêu giật mình lo lắng nhào tới trước mặt Lâm Phong vì thấy Lâm Phong rất suy yếu, xem ra quá trình trị thương nhìn như đơn giản nhưng Lâm Phong tốn rất nhiều sức lực.

Lâm Phong ho khan vài tiếng:

-Khục, Thái trưởng lão giữ ý tứ một chút.

Lúc này Thái Phiêu Phiêu mới phát hiện… hai mảnh nội y khi nàng suy yếu gầy đi đã rớt ra từ lúc nào không biết, trên má nàng hiện lên từng rặng mây hồng, nàng nhanh chóng đánh ra một đoàn sương mù che lại cơ thể, khi sương mù tản đi Thái Phiêu Phiêu đã thay y phục xong xuôi.

Thái Phiêu Phiêu bước ra hỏi:

-Ngươi không sao chứ?

Lâm Phong đứng dậy kết thúc điều tức nói:

-Đa tạ Thái trưởng lão quan tâm, ta không sao.

-Tiếng Thái trưởng lão ta không nhận nổi, ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi, nếu ngươi không chê khi không có người khác ngươi gọi ta Phiêu Phiêu là được rồi.

Lâm Phong nhìn ra ánh mắt Phiêu Phiêu nhìn hắn hơi khác liền gượng gạo nói:

-Cái này… không tiện a, Thái trưởng lão là tốt rồi.

-Hừ, ngươi không muốn nhận người bằng hữu này thì thôi. Ta muốn hỏi ngươi thêm một câu, gần đây ta phát hiện Hiên Phượng mạnh hơn mấy phần có phải do ngươi nhúng tay vào hay không.

Nghe vậy Lâm Phong có chút xấu hổ, Hiên Phượng là đệ tử của Thái Phiêu Phiêu, hắn lại đi dạy Hiên Phượng giỏi hơn Thái Phiêu Phiêu dạy là đánh vào mặt Thái Phiêu Phiêu a.

-Không giấu gì Thái…. ừm Phiêu Phiêu, không giấu gì ngươi, ta đúng là có dạy cho Hiên Phượng một chút.

Nói được nửa câu Lâm Phong thấy Thái Phiêu Phiêu không vui nên sửa lại danh tự, dù Thái Phiêu Phiêu có thích hắn thì đó là chuyện của nàng, hiện tại nàng chính miệng nói ra muốn làm bằng hữu không phải không được, ít ra Lâm Phong đánh giá rất cao phẩm giá của Thái Phiêu Phiêu, từ ánh mắt lúc trước hắn đã nhìn ra nàng không có ý đồ giết người cướp của.

Thái Phiêu Phiêu trừng mắt:

-Ồ, ngươi thật là giỏi a, dạy đồ đệ của ta còn giỏi hơn cả ta dạy, đây là đánh vào mặt ta đó có biết không?

-Ta không có ý đó, ta là được người nhờ vả a.

-Hừ, tạm tin ngươi.

Không để ý Lâm Phong nữa Thái Phiêu Phiêu quay sang nói với nhị nữ:

-Liễu Phượng, Mộ Dung Tuyết, ta muốn làm bằng hữu với hai người, không biết có được không.

Liễu Phượng đứng ra thay mặt Mộ Dung Tuyết đáp ứng:

-Hai chúng ta không có ý kiến, bằng hữu của Lâm Phong chính là bằng hữu của chúng ta.

Thái Phiêu Phiêu cười:

-Một lời đã định, ta trở về trước.

Lâm Phong sực nhớ ra cái gì nói:

-Đúng rồi, ngươi làm sao lại bị tử vong chi lực đả thương? Tử vong chi lực rất khó tu luyện a.

Nhắc đến chuyện này Thái Phiêu Phiêu tức giận không thôi, bảy năm trước nàng ra ngoài lịch luyện bị một gã Nguyên Anh trung kì dùng khôi lỗi Nguyên Anh hậu kì muốn song tu với nàng, nàng không đồng ý người kia liền quấn lấy nàng đánh với nàng một trận ý đồ cưỡng ép song tu.

Thái Phiêu Phiêu không hổ là thiên tài Cực Pháp Quốc lấy một đánh hai không rơi vào thế hạ phong, cuối cùng nàng đánh chết người kia nhưng ai ngờ tên này khi chết liền hóa thành một đoàn tử vong chi lực tiến vào cơ thể nàng, cộng thêm khôi lỗi tự bạo khiến nàng thương càng thêm thương không thể khu trừ tử vong chi lực ngay lúc đó được.

Chờ đến khi nàng khôi phục lại thương thế là một tháng sau liền phát hiện ra tử vong chi lực đã ăn sâu vào kinh mạch của nàng không cách nào gỡ ra được, lại không có ai giúp được nàng luyện chế Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan nàng đành phải dùng bí pháp khóa lại tử vong chi lực, chuyện sau đó Lâm Phong đã biết.

Nghe vậy Lâm Phong đã hiểu hết mọi chuyện, thảo nào hắn thấy tử vong chi lực trong người Thái Phiêu Phiêu rất giống tử vong chi lực trong Huyết Châu, như vậy có thể chắc chắn người kia là người của Âm Khôi Tông. Lâm Phong hỏi tiếp:

-Ngươi có biết Âm Khôi Tông hay không?

Thái Phiêu Phiêu rơi vào trầm tư, một lát sau nàng nói:

-Không ngờ ngươi còn biết Âm Khôi Tông, ta cũng đoán người kia là người của Âm Khôi Tông nhưng ta không biết nhiều về Âm Khôi Tông, chỉ biết đây là một tông môn vô cùng thần bí cùng to lớn, ngay cả Ngũ Đại đế quốc đều rất kiêng kị Âm Khôi Tông.

Lâm Phong chỉ thăm dò xem Âm Khôi Tông có thật sự khủng bố như lời Thiên Lôi Tử nói hay không, hóa ra Thiên Lôi Tử không có nói sai, Âm Khôi Tông đủ khủng bố.

-Không bàn chuyện này nữa, ngươi về tĩnh dưỡng đi, lượng sinh cơ hao hụt khiến thọ nguyên của ngươi giảm mất mấy chục năm, nếu ngươi có linh dược cứ mang đến ta sẽ luyện giúp, còn về điểm cống hiến ngươi nghĩ ra nhiệm vụ gì ban bố cho ta là được.

Thái Phiêu Phiêu nhìn Lâm Phong thương cảm nói ra:

-Tâm cơ của ngươi quá sâu, đôi khi ta không nghĩ ngươi là tu sĩ năm mươi tuổi mà là lão quái vật sống mấy nghìn mấy vạn năm, ngươi nghĩ nhiều như vậy không thấy mệt sao.

Thật, qua chuyện này nàng biết Lâm Phong rất ưu tú nhưng sự ưu tú của hắn phải đánh đổi bằng rất nhiều thứ, nàng không tin một người chưa trải qua nhiều chuyện lại có lối suy nghĩ giống Lâm Phong được, từ đó nàng không ganh tị với sự ưu tú của Lâm Phong mà nàng thấy thương cảm cho Lâm Phong nhiều hơn.

Nhìn ra ánh mắt thương cảm của Thái Phiêu Phiêu, Lâm Phong lắc đầu tự giễu:

-Không có cách nào khác, tu vi của ta không bằng người khác ta đành phải dùng tâm cơ thôi, còn ngươi hỏi ta có mệt hay không? Đương nhiên ta mệt chứ, nhưng vì người bên cạnh ta dù mệt thế nào ta vẫn chịu được, chỉ cần mọi người được an toàn thì tất cả đều đáng giá.

Đây vừa là diễn vừa là lời thật lòng của Lâm Phong, hắn nói vậy để Thái Phiêu Phiêu không nghĩ hắn có tư cách chống lại Hóa Thần kì, hắn coi Thái Phiêu Phiêu là bằng hữu nhưng chưa đến mức cái gì cũng cho Thái Phiêu Phiêu biết, ngoại trừ nhị nữ ra hắn không tin tưởng ai một cách hoàn toàn.

-Thôi, ta về đây, qua mấy ngày nữa ta sẽ giúp ngươi nhận nhiệm vụ.

Nói xong Thái Phiêu Phiêu quay người rời đi, nàng phát hiện nàng thích hắn rồi, không phải vì hắn ưu tú mà là cách đối xử của hắn với người hắn quan tâm đã đả động nàng, nàng rất muốn nói “ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa”, thế nhưng nàng có tư cách gì bảo vệ hắn?

Không nói nàng và hắn chỉ là bằng hữu bình thường thì tu vi của nàng không phải thiên hạ vô địch, trong mắt người khác nàng cùng hắn không có bao nhiêu khác biệt, đều là con kiến hôi, một con kiến hôi đi bảo vệ một con kiến hôi khác sao, nực cười.

Thái Phiêu Phiêu đi rồi Liễu Phượng làm ra động tác thở dài nói vu vơ:

-Aizzz, lại một người nữa rơi vào ma trảo.

Mộ Dung Tuyết đồng tình:

-Tình hình này đoán chừng còn tiếp diễn dài dài, tỷ muội chúng ta thật là khổ mà.

Lâm Phong xấu hổ nói:

-Thôi, hai nàng đừng chọc ta nữa, hai nàng biết rõ trong lòng ta chỉ có hai nàng thôi mà.

-Hì hì, đùa với ngươi thôi, ta thấy Hiên Phượng cũng tốt, Thái Phiêu Phiêu cũng tốt, ngươi thích làm gì tùy ngươi.

Lâm Phong cười gian xảo ôm nhị nữ vào lòng nói:

-A, thích làm gì tùy ta đúng không, bây giờ… ta muốn hai nàng.

-Ừm… Thật ra nhị nữ khi thấy Lâm Phong tiếp xúc thân mật với Thái Phiêu Phiêu đã muốn cùng Lâm Phong rồi, tuy nói hai nàng không ghen nhưng thấy nam nhân của mình sờ mó nữ nhân khác cũng phải rục rịch trong lòng a, ý tứ sờ Thái Phiêu Phiêu không bằng cùng hai chúng ta đâu nè.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio