Đỉnh Phong Chí Tôn

chương 269: lương đình thiên đấu liễu mộng như

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lúc chờ đợi vòng đấu thứ hai diễn ra, người bên ngoài lại được dịp bàn tán về trận đấu của Dương Huyền và Lâm Ngao, quá trình chiến đấu giữa hai người có thể rất nhàm chán nhưng kết cục không thể nào đẹp mắt hơn được, ngũ long xuất chiến, nhất kích tất sát.

Hình ảnh đó quá bá khí, nó để lại cho mọi người ấn tượng vô cùng sâu sắc, so với việc Lương Đình Thiên một quyền đả bại Tần Kiểm không kém bao nhiêu, nhất là Lương Đình Thiên đánh ra một quyền không nhiều người thấy, còn ngũ long xuất chiến là toàn trường chứng kiến.

Quan trọng hơn rất nhiều người ở đây biết về Phá Trận Thiên Côn – một món pháp bảo đặc thù nằm trong danh sách hối đoái của Hồng Lưu Điện, với mức giá trị hối đoái lên tới mười vạn cống hiến, sánh ngang với giá của một món cực phẩm pháp bảo.

Bất quá Phá Trận Thiên Côn mắc ngang cực phẩm pháp bảo không đồng nghĩa nó mạnh ngang cực phẩm pháp bảo, trên thực tế Phá Trận Thiên Côn không mang chút tính công kích nào, nó chỉ có một tác dụng duy nhất – phá trận trên quy tắc dùng trận phá trận, không phải dùng lực phá trận.

Và dùng trận phá trận ở đây không phải nói về tạo nghệ trận pháp của người dùng côn, mà là tạo nghệ trận pháp của người tạo côn, nghĩa là người không thông thạo trận pháp cũng có thể dùng được Phá Trận Thiên Côn, hơn nữa tốc độ phá trận cực kì nhanh, thông thường côn xuất trận liền toái.

Điển hình là thanh Phá Trận Thiên Côn trên tay Lâm Ngao được đích thân một vị trận pháp đại sư tứ phẩm đỉnh phong chế tạo, không nói phá vạn trận nhưng phá tam phẩm trận pháp bình thường căn bản chỉ cần dùng một côn, nếu không phải Dương Huyền nhìn thấu điều này ném vào trận một món pháp bảo khắc chế thì Dương Huyền đã thua.

Chính vì vậy Phá Trận Thiên Côn mới có giá cao, sở hữu được Phá Trận Thiên Côn trong tay khi đấu pháp ngươi sẽ không cần sợ bị người khác dùng trận pháp đánh lén, trừ phi người ta bố trí ra được trận pháp quá cao cấp vượt xa đẳng cấp Phá Trận Thiên Côn của ngươi.

Nếu chuyện đó xảy ra chỉ trách ngươi quá xui xẻo đụng phải cao thủ, không, phải nói là ngươi quá ngu ngốc chọc giận cao thủ, chết là đáng.

Hiện tại khắp nơi đều là những cuộc bàn luận đại loại như thế này:

-Vừa rồi có phải Lâm Ngao đã lấy ra Phá Trận Thiên Côn mà vẫn bị đánh bại hay không, không phải nói Phá Trận Thiên Côn là khắc tinh của trận pháp sao?

-Ta cũng không biết, theo lý thuyết tam phẩm trận pháp căn bản không chịu nổi một côn mới đúng, có lẽ mấu chốt nằm ở món pháp bảo Dương Huyền ném ra trước đó.

-Ồ, ngươi nhắc ta mới để ý lúc đó Dương Huyền đúng thật có ném một thứ gì đó vào đại trận, tuy nói Phá Trận Thiên Côn không phải vô địch nhưng chưa từng nghe qua có đồ vật khắc chế lại Phá Trận Thiên Côn a, hơn nữa nghe nói Phá Trận Thiên Côn của Lâm Ngao được chính Thương trưởng lão chế tạo, nếu dễ khắc chế như vậy Thương trưởng lão còn chế tạo Phá Trận Thiên Côn làm gì.

Thật, ngay cả Lương Minh Hiệp thân làm ngũ phẩm trận pháp đại sư cũng không nhịn được hiếu kì, lão nghiên cứu rất nhiều năm vẫn chưa tìm ra được cách giúp cho trận pháp chống lại Phá Trận Thiên Côn, vậy mà Dương Huyền lại làm được, hơn nữa còn phế luôn Phá Trận Thiên Côn.

Rốt cuộc Dương Huyền đã làm thế nào? Và pháp bảo hình móc câu kia là cái gì, hoạt động như thế nào?

Dưới sự hiếu kì Lương Minh Hiệp đi tới chỗ Dương Huyền đang trị thương ném cho Dương Huyền một lọ linh đan nói:

-Ở đây lão phu có mấy viên linh đan tứ phẩm rất tốt, một viên có thể giúp dưới Hóa Thần khôi phục tới trạng thái đỉnh phong trong nháy mắt, cho ngươi.

Tiếp nhận lọ linh đan, Dương Huyền ôm quyền cảm tạ:

-Đa tạ trưởng lão ban đan.

Sau đó Dương Huyền lấy ra pháp bảo hình móc câu nhìn qua rất bình thường không có trận văn hay bất kì ba động gì đặc biệt đưa cho Lương Minh Hiệp quan sát, còn hắn ở một bên nói:

-Không biết trưởng lão có nghe qua Thiên Trận Tông hay chưa?

Bắt lấy pháp bảp hình móc câu Lương Minh Hiệp giống như quên hết tất cả tập trung vào nghiên cứu, nghe Dương Huyền hỏi lão chỉ gật đầu một cái biểu thị ý tứ “ta biết” rồi lại tiếp tục nghiên cứu pháp bảo hình móc câu chứ không có ý định dừng lại trả lời.

Trên thực tế trong giới trận pháp sư khi một người đạt tới đẳng cấp ngũ phẩm đều biết về Thiên Trận Tông, bởi vì mỗi khi Thăng Thiên Môn mở ra đều có một màn tuyển đệ tử xuất chúng về Thiên Trận Tông, và yêu cầu tối thiểu để trở thành đệ tử Thiên Trận Tông phải là ngũ phẩm trận pháp đại sư.

Thấy vậy Dương Huyền nói tiếp:

-Khi đệ tử mới là Kết Đan sơ kì, trong một lần thám hiểm Ám Minh Vực phụ cận Đại Tiên Quốc đệ tử phát hiện một động phủ được bố trí trận pháp vô cùng ảo diệu, vì tò mò nên đệ tử đã tới gần động phủ dò xét rồi bị trận pháp trên động phủ công kích.

-Có lẽ vì thời gian quá lâu dẫn tới trận pháp bị suy yếu nên đệ tử đã vượt qua được trận pháp, sau đó đệ tử tìm kiếm động phủ một phen mới biết đây là nơi một vị tiền bối nào đó yên nghỉ, đệ tử không biết vị tiền bối này có phải người của Thiên Trận Tông hay không nhưng những thứ còn lại có liên quan tới Thiên Trận Tông.

-Món pháp bảo hình móc câu này là một trong những thứ đệ tử chiếm được trong động phủ, nó được gọi Nghịch Trận Câu, và Nghịch Trận Câu có tác dụng chống lại những món pháp bảo đặc thù như Phá Trận Thiên Côn với quy tắc hoạt động “nghịch chuyển xóa bỏ”.

-Ngoài ra Nghịch Trận Câu cũng có thể được sử dụng như Phá Trận Thiên Côn, nếu trưởng lão muốn tìm hiểu Nghịch Trận Câu đệ tử có thể bán lại cho trưởng lão.

Nghe Dương Huyền nói đúng thật Lương Minh Hiệp có loại xúc động muốn “mua” về Nghịch Trận Câu vì Nghịch Trận Câu không những là thứ tốt mà nó còn xuất thân từ Thiên Trận Tông, bất kỳ thứ gì liên quan tới Thiên Trận Tông đều có sức hấp dẫn trí mạng đối với trận pháp sư.

Bất quá Lương Minh Hiệp vẫn kiềm chế được, lão còn chưa mặt dày tới mức chiếm đoạt đồ tốt của đệ tử, lão biết Dương Huyền không thực sự muốn bán, chẳng qua Dương Huyền đánh không lại lão mới nói “bán” để tranh thủ kiếm lại chút tài nguyên.

Lương Minh Hiệp có chút không nỡ trả lại Nghịch Trận Câu cho Dương Huyền nói:

-Không cần, Nghịch Trận Câu này ngươi cứ giữ lấy, sau này có dịp cho lão phu mượn xem là được. Lão phu muốn hỏi một câu, ngươi có ý định tiến về Ngũ Đại Đế Quốc hay không?

Dương Huyền thành thật trả lời:

-Ban đầu đệ tử có ý định này, nhưng bây giờ đã không còn, nếu đệ tử Ngũ Đại Đế Quốc đều mạnh như Lương Đình Thiên thì với sức của đệ tử hiện tại đi tới Ngũ Đại Đế Quốc chỉ có thể trở thành đá lót đường cho người khác, đã vậy không bằng ở lại Hồng Lưu Quốc tu luyện.

-Hơn nữa thế mạnh của đệ tử là trận pháp chứ không phải đấu pháp, và truyền thừa của Thiên Trận Tông đủ cho đệ tử trở thành ngũ phẩm thậm chí lục phẩm trận pháp đại sư, cho nên ở lại Hồng Lưu Quốc hay Ngũ Đại Đế Quốc đều như nhau, nơi nào cho đệ tử nhiều quyền lợi hơn nơi đó liền giữ được đệ tử.

Lương Minh Hiệp khá hài lòng với câu trả lời của Dương Huyền, tuy có chút huênh hoang nhưng một người nhận được truyền thừa từ Thiên Trận Tông có tư cách để huênh hoang, Thiên Trận Tông là con quái vật khổng lồ trên Thiên Giới a.

-Tốt, nói thật đối với Thiên Trận Tông truyền thừa lão phu rất có hứng thú nhưng lão phu không phải loại người cưỡng ép cướp đoạt truyền thừa, sau vòng so tài này lão phu muốn trao đổi với ngươi về trận pháp, không biết ý ngươi như thế nào.

Nghe vậy Dương Huyền hưng phấn không thôi, đừng nhìn trình độ trận pháp của Dương Huyền đã đạt tới tứ phẩm nhưng tứ phẩm đó là so với những tên đệ tử không có nhiều kiến thức thôi, nếu để Dương Huyền đấu với những lão quái tứ phẩm trận pháp đại sư sống lâu năm khả năng thắng của Dương Huyền không lớn.

Mà Lương Minh Hiệp là ai, ngũ phẩm trận pháp đại sư, cùng trao đổi với Lương Minh Hiệp chỉ có lợi chứ không có hại, Dương Huyền ngay lập tức đồng ý:

-Đa tạ trưởng lão xem trọng, sau vòng so tài đệ tử nhất định sẽ tới bái phỏng.

-Một lời đã định, ngươi tranh thủ khôi phục đi.

Nói xong Lương Minh Hiệp quay về công tác chủ trì đấu trường trả lại không gian cho Dương Huyền khôi phục, rất nhanh một canh giờ đã trôi qua.

Sau một canh giờ điều tức trong tám người đã có bảy người khôi phục lại trạng thái tốt nhất, người duy nhất vẫn mang thương thế trên người chính là Tần Kiểm, một quyền mang theo hư vô quyền ý của Lương Đình Thiên quá mạnh mẽ.

Có điều nếu gặp được song Phượng hay Tuyết trong trận kế tiếp Tần Kiểm vẫn có cơ may giành phần thắng nên hắn chưa muốn bỏ cuộc, hắn biết với tình trạng này khó thắng qua trận thứ ba chứ đừng nói giành quán quân nhưng hắn muốn thắng ít nhất một trận để gỡ gạc thể diện, ở trận trước một giây liền bại, quá mất mặt.

Vẫn quy tắc bốc thăm ngẫu nhiên cũ nhưng lần này bốn cặp đấu không lên đài một lượt mà là lần lượt thi đấu để quan sát kỹ càng hơn.

Bốn trận đấu được sắp xếp theo thứ tự lần lượt là trận đầu tiên Lương Đình Thiên đấu Liễu Mộng Như, trận thứ hai Dương Huyền đấu Liễu Phượng, trận thứ ba Tần Kiểm đấu Hiên Phượng, và trận cuối cùng Lâm Ngao đấu Mộ Dung Tuyết.

Lúc này hai người Liễu Mộng Như và Lương Đình Thiên đã đứng trên đài thi đấu, biểu tình trên khuôn mặt sắc sảo của Liễu Mộng Như chỉ có nghiêm túc cùng nhiệt huyết chứ không hề sợ hãi, nàng nhìn thẳng vào Lương Đình Thiên đề nghị:

-Ngươi tấn công đi, ta muốn thử ngăn cản một quyền kia.

Đối diện, Lương Đình Thiên nói:

-Trận trước ta chỉ phòng thủ nên Tần Kiểm mới không mất mạng, nếu ta tấn công khả năng lớn ngươi không sống nổi, ngươi vẫn muốn tiếp sao?

Liễu Mộng Như hít vào một hơi thật sâu gật đầu biểu thị ý tứ, sau đó nàng xuất ra một tấm mộc thuẫn pháp bảo chắn trước mặt tiến vào trạng thái phòng thủ, tấm mộc thuẫn kia nhìn không khác gì một miếng gỗ thô nhưng từ trên mộc thuẫn lại tản ra một lượng sinh cơ kinh người.

Đây chính là pháp bảo phòng ngự nổi danh của Liễu Mộng Như – Thái Sinh Mộc Thuẫn, cực phẩm pháp bảo, chế tác từ gốc của Thái Sinh Mộc, một loại linh thụ nổi tiếng về độ dẻo dai và lượng sinh cơ cực kì khủng bố, khó có tài liệu nào cắt xuyên qua được Thái Sinh Mộc.

Thấy vậy Lương Đình Thiên không khuyên nữa, hắn là chiến đấu cuồng nhân, chỉ cần được chiến đấu hắn liền thích, nếu Liễu Mộng Như đã muốn hắn sẽ chiều theo ý nàng, về chuyện Liễu Mộng Như sống hay chết phải xem thực lực của nàng như thế nào, hoặc Lương Minh Hiệp có kịp cứu nàng hay không.

Lương Đình Thiên bước từng bước áp sát Liễu Mộng Như, khí thế không có, ba động linh lực không có, nhưng theo từng bước Lương Đình Thiên tiến lại gần áp lực đè lên vai Liễu Mộng Như càng ngày càng nặng, chiêu chưa xuất, Liễu Mộng Như đã bị áp chế hoàn toàn, quả không hổ danh đệ nhất thiên tài.

Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn ba trượng, Lương Đình Thiên xuất quyền, một quyền trong mắt người khác rất đỗi bình thường, nhưng trong mắt Liễu Mộng Như một quyền này đại biểu cho xóa sạch tất cả, mà sau khi xóa sạch, chính là tử vong.

-Hư Vô Quyền Ý.

-Thái Sinh Mộc Thuẫn, Vạn Mộc Sinh Thuẫn.

Đối mặt với một quyền này, Liễu Mộng Như toàn lực thôi động Thái Sinh Mộc Thuẫn, đồng thời nàng còn ném ra rất nhiều thứ giống như hạt giống thực vật về phía trước Thái Sinh Mộc Thuẫn.

Những thứ hạt giống kia vừa ra liền hóa thành vô số rễ cây kết hợp cùng Thái Sinh Mộc Thuẫn tạo thành tầng tầng lớp lớp mộc thuẫn, từ một tấm Thái Sinh Mộc Thuẫn giờ phút này đã hóa thành trăm lớp, mỗi một lớp không dày nhưng lại tràn đầy tính dẻo dai, đổi lại Nguyên Anh sơ kì cũng khó mà phá nổi lớp phòng ngự này.

-Xuy, xuy, xuy,…. Phốc, phốc….

Bất quá như vậy vẫn chưa đủ chống lại một quyền của Lương Đình Thiên, dưới Hư Vô Quyền Ý từng lớp từng lớp mộc thuẫn bị đốt cháy lộ ra một lỗ thủng, trăm lớp mộc thuẫn chỉ làm chậm được Hư Vô Quyền Ý được ba giây, sau đó một quyền của Lương Đình Thiên trực tiếp đấm thẳng vào Thái Sinh Mộc Thuẫn.

-Phốc…

Phía sau Thái Sinh Mộc Thuẫn, Liễu Mộng Như nhận phải trọng kích phun ra một ngụm máu tươi, có điều ánh mắt của nàng vẫn chưa phải tuyệt vọng, mà là quật cường, nàng cắn răng bấm quyết đánh ra chiêu thứ hai.

-Độc Hóa.

Theo ấn quyết cuối cùng được hoàn thành, một màn bất ngờ hiện ra, những nhánh rễ cây xung quanh chưa bị đốt cháy đột ngột bốc hơi hóa thành một làn sương độc ồ ạt hướng tới Lương Đình Thiên, độc này rất mạnh, cho dù là Nguyên Anh viên mãn trúng phải cũng sẽ trọng thương.

Thấy vậy Lương Đình Thiên lắc đầu hờ hững nói:

-Ngươi, không được.

Dứt lời, một cỗ Hư Vô Ý Cảnh bao trùm lấy toàn thân Lương Đình Thiên, khí thế trên người hắn bạo tăng, đây mới là thực lực chân chính của Lương Đình Thiên, ý cảnh, không nhất thiết phải là quyền ý, người ở nơi nào, ý ở nơi đó, đó mới là ý cảnh.

Dưới cỗ Hư Vô Ý Cảnh kia không chút sương độc nào lọt vào được cơ thể Lương Đình Thiên, tất cả đều bị đốt cháy hoàn toàn thành hư vô, đồng thời một quyền của Lương Đình Thiên dưới sự bạo phát ý cảnh cũng trở nên mạnh hơn, Thái Sinh Mộc Thuẫn không chịu nổi bị đấm ra một lỗ thủng.

Sau đó một quyền này dừng lại, vì phía sau Thái Sinh Mộc Thuẫn đã không còn Liễu Mộng Như, nàng đã được Lương Minh Hiệp kịp thời truyền tống về khu vực trị thương, dù được cứu nhưng toàn thân Liễu Mộng Như đã có rất nhiều vết cháy xém, thương thế so với Tần Kiểm còn nặng hơn.

-Lương Đình Thiên thắng.

P/s: Chương sau vẫn tiếp tục là những màn đấu pháp, các bạn có thấy thỏa mãn với cách ta miêu tả đấu pháp hay không, có thấy kích thích hay không ^^!.

Cám ơn lão xone đã ủng hộ TLT.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio